Đế Vương Công Lược

Chương 103: Chương 103: Ban đêm rất yên tĩnh




“Cô nương còn nhớ dáng vẻ người ngày đó ra sao không?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

Lệ Thước gật đầu.

Thẩm Thiên Phàm gọi thuộc hạ đến, để hắn dùng tốc độ nhanh nhất tìm một họa sư ở thành Đại Côn vào trong phủ.

“Buổi tối có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Trong thành này bây giờ một mảnh tiêu điều, đi ra ngoài e là ngay cả một ngọn đèn cũng không có.” Sở Uyên nói, “Đi làm gì?”

“Giải sầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mặc kệ bên ngoài có cảnh trí gì hay không, sợ ngươi ở trong phòng ngột ngạt.”

Sở Uyên ngồi trên băng ghế, nói: “Không muốn động, mệt.”

“Ngươi là trong lòng mệt.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở phía sau, nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương giúp hắn, “Lệ Thước này cứ giao cho ta là được, ngươi giữ lại tinh lực, an tâm xử lý chuyện quân chính.”

Sở Uyên ngã về phía sau dựa vào trong lồng ngực hắn, nhắm mắt lại tắm nắng.

“Chờ sau khi chiến sự đảo Bạch Sương kết thúc, dự định khi nào thì đối phó Sở Hạng?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: “Sau trận chiến này, hải quân Đại Sở sẽ phân phối lại một lần nữa, nhiều lắm dùng thời gian một năm để nghỉ ngơi lấy sức, sau đó thì sẽ xuôi Nam, trực tiếp công kích Phỉ Miễn Tinh Châu.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Vậy ta về Tây Nam trước, giúp ngươi trông coi một vùng thành Quan Hải.”

Sở Uyên nắm tay hắn: “Ừm.”

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt khom lưng ôm lấy hắn, ở bên tai thấp giọng nói, “Nếu nhớ ta thì viết một phong thư, ta đến Vương thành gặp ngươi.”

Sở Uyên bĩu môi: “Ta nhớ ngươi làm gì.”

“Thật sự không muốn ra ngoài đi dạo một chút à?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi như là trộm rảnh rỗi, trong Vương phủ này đi tới đi lui đâu đâu cũng có người, nhìn cũng chóng mặt.”

“Lát nữa Ôn ái khanh còn muốn đến.” Sở Uyên nói.

Vậy thì càng phải đi. Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn đứng dậy, cưỡng ép rời khỏi phủ.

Sở Uyên dùng quạt xếp gõ đầu hắn: “To gan.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Lúc này muốn phạt cái gì?”

“Phạt ngươi ba ngày không được phép ăn thịt.” Sở Uyên mua một cái nón rộng vành ở ven đường, cầm ở trong tay lắc lư, “Nếu ra cửa, vậy đến cạnh biển?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, hai người dọc theo hẻm nhỏ quanh co, một đường đi ra ngoài thành.

Cạnh biển gió hơi lớn, cũng không có người. Hoàng hôn nặng nề buông xuống, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng rít gào, sóng biển vỗ lên tảng đá màu đen văng tung tóe, ngay cả mặt đất dưới chân cũng đang run rẩy.

You'll also like

Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa by lactieuvu

Tiểu kim bôi dữ Đại bảo mã - Thiên Bình Tọa

By lactieuvu

9.1K 347

[Đam mỹ] Vương Gia Tha Mạng(王爷饶命) - 我家少爷是总攻(Hoàn) by Laweser

[Đam mỹ] Vương Gia Tha Mạng(王爷饶命) - 我家少爷是总攻(...

By Laweser

8.5K 516

Trò chơi tình nhân by meomup1412

Trò chơi tình nhân

By meomup1412

5.7K 217

[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan San by KhuynhAnAn

[Đam Mỹ] Tử Việt Lan San - Ngữ Tiếu Lan San

By KhuynhAnAn

108K 4K

Đế Đài Xuân - Phong Duy by lactieuvu

Đế Đài Xuân - Phong Duy

By lactieuvu

21.3K 1K

[Đam mỹ|Dịch] Sổ tay siêu sao - Ngữ Tiếu Lan San by toilabanhbao

[Đam mỹ|Dịch] Sổ tay siêu sao - Ngữ Tiếu Lan...

By toilabanhbao

15K 302

Tiểu Dương Mị Mị [Hoàn] by Faker1827

Tiểu Dương Mị Mị [Hoàn]

By Faker1827

4.7K 137

Đoạn Bạch Nguyệt dùng áo choàng cẩn thận bọc lấy hắn.

Sở Uyên nói: “Ở đây một lát đi, trong đầu xác thực sẽ thoải mái một chút.”

“Thích ở cạnh biển à?” Đoạn Bạch Nguyệt vòng tay qua bả vai hắn, “Tại phụ cận Vọng Tịch Tiêu có một chỗ hải đảo, ta mua lại? Tương lai cùng nhau đến đó ở.”

“Cẩn thận tính toán, nói ít ngươi cũng đã chiếm hơn mười chỗ tòa nhà.” Sở Uyên buồn cười nhìn hắn, “Từ đại mạc đến Nam Hải, thật sự muốn làm viên ngoại địa phương à.”

“Còn có mấy chục năm a.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hai ba năm đổi một chỗ, ở cạnh biển chán thì vào trong núi, để tránh cho ngươi ở một chỗ chán.”

“Ở đâu mà có nhiều chuyện như vậy, ở trong cung đợi hơn hai mươi năm, vẫn là như trước đó thôi.” Sở Uyên che kín áo choàng.

“Vậy không giống nhau.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cũng là bởi vì buồn bực quá lâu, tương lai mới phải bù đắp lại. Giang sơn này tuy là của ngươi, nhưng hiện tại gánh vác quá nhiều, chờ tương lai sau khi trọng trách trên vai đều dời đi, ta lại mang ngươi đi từ Bắc đến Nam, đem hết tất cả cảnh trí đều nhìn một lần.”

Sở Uyên rút tay về, hỏi: “Khi đó cũng già rồi, làm sao bây giờ?”

“Già rồi thì càng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt đụng đụng trán hắn, “Ta cõng ngươi đi.”

Sở Uyên bĩu môi: “Còn cõng nổi không?”

“Ngươi ăn ít một chút, ta có thể cõng nổi.” Đoạn Bạch Nguyệt lời thề son sắt.

Sở Uyên bật cười, giơ tay đánh hắn: “Ngu ngốc.”

“Đây không gọi là ngu ngốc, là muốn chọc ngươi vui vẻ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhìn sắc trời sắp mưa rồi, trở về đi?”

Sở Uyên lắc đầu: “Ở thêm một lát nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu cứ tiếp tục ở nữa thì sẽ mắc mưa.”

Sở Uyên hỏi ngược lại: “Mắc mưa thì thế nào?”

“Là không thế nào hết, nhưng còn chưa khỏi bệnh, muốn mắc mưa cũng phải chờ sau này.” Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hắn nhảy xuống đá ngầm, “Nếu là không muốn ở trong phủ Vương gia, ta mang ngươi đến nơi khác ở.”

“Nơi nào?” Sở Uyên hỏi.

“Đi thì biết.” Đoạn Bạch Nguyệt thừa nước đục thả câu.

Sở Uyên nhíu mày, cùng hắn một đường vào thành. Sắc trời dần dần tối đen, mây đen ở chân trời cuồn cuộn kéo đến, mắt thấy đã sắp đổ mưa. Hai người đứng trước cửa một chỗ khách điếm, một dây đèn lồng màu đỏ chập chờn theo gió, bảng hiệu trải qua gió sương gột rửa, chỉ còn lại bốn chữ lớn loang lổ -- Hải Nhai Tiểu Trúc.

“Còn tưởng là muốn đi đâu.” Sở Uyên nói, “Một chỗ khách điếm mà thôi.”

“Trong thành này cũng không còn nơi nào khác có thể cung cấp chỗ nghỉ chân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tuy nói nhìn bề ngoài hơi cũ nát, nhưng bên trong cũng sạch sẽ, thức ăn nấu cũng không tệ, bằng không đêm nay ở đây đi?”

“Đối diện chính là Vương phủ, vì sao phải ở khách điếm?” Sở Uyên hỏi.

“Nơi này thanh tĩnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi như là thương cảm dân tình.”

“Có ngươi quấy rối, có thể thương cảm ra cái gì.” Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn, tự mình giơ tay đẩy cửa ra.

Tiểu nhị đang ở sau quầy ngủ gật, sau khi nghe được tiếng động vội vàng đứng lên, lại không ngờ được là hoàng thượng đích thân tới, nhất thời sợ đến quỳ trên mặt đất, lại đưa tay dụi dụi mắt, giống như là đang nằm mơ.

“Hãy bình thân.” Sở Uyên hỏi, “Có phòng hảo hạng không?”

“Hồi, hồi bẩm hoàng thượng.” Tiểu nhị lắp bắp nói, “Nơi này không có phòng hảo hạng, đều, đều giống nhau.” Nói xong liền vội vàng nói, “Chưởng quỹ đã về nhà, tiểu nhân đi gọi hắn đến đây.”

“Tìm một căn phòng có tầm nhìn tốt nhất.” Sở Uyên nói, “Trẫm chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh nghe tiếng mưa gió một chút, không cần quấy nhiễu người khác, chưởng quỹ nhà ngươi đang ngủ ngon, đừng quấy rầy hắn.”

“Dạ dạ dạ.” Tiểu nhị liên tục gật đầu, ngày ấy hắn chỉ ở xa xa vây xem qua hoàng thượng vào thành, vì vậy cũng không nhận ra Đoạn Bạch Nguyệt, tưởng là thị vệ hoặc là quan lớn. Vì vậy vội vàng thu thập ra hai gian phòng liền nhau, rồi khom người rời khỏi lâu.

Sau khi vào phòng, Sở Uyên nhìn chung quanh một chút, thật sự có chút cũ, nhưng đích xác cũng sạch sẽ.

Đoạn Bạch Nguyệt cởi áo choàng xuống cho hắn, hỏi: “Còn lạnh không?”

“Không lạnh.” Sở Uyên đẩy mở cửa sổ, một luồng gió nhất thời ùa vào, xen lẫn bên trong là những hạt mưa bụi bé nhỏ. Nhìn xuống vừa vặn là một con đường nhỏ, hai ba người đang gấp rút vội vã chạy về nhà, 'loảng xoảng' truyền đến tiếng nồi chảo, theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa có một cửa hàng bánh đường còn mở cửa, đèn lồng đỏ yên tĩnh chiếu ra một vòng vầng sáng trong đêm tối, đặc biệt ấm áp.

“Muốn ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”

“Chờ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, quay người đi xuống thang lầu.

Sở Uyên dựa vào trước cửa sổ, nhìn hắn chạy ra cửa khách điếm, đạp vũng nước mưa trên đất chạy đến dưới mái hiên cửa hàng bánh đường, nói với lão bản gì đó. Một lát sau, liền ôm một cái bọc giấy chạy về, một tay còn để trên trán che khuất mưa, hơi có chút chật vật.

Vì vậy không có lý do liền cười ra tiếng.

“Đến, thừa dịp nóng ăn đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa tiến vào, đặt bọc giấy lên bàn, vỗ vỗ nước mưa trên người, “Mới ra nồi, lão bản nói thừa dịp còn nóng ăn, bên trong có bỏ thêm đậu đỏ...”

Sở Uyên đặt một nụ hôn lên môi hắn, thời gian rất ngắn, nhưng cũng rất mềm mại, rất ấm.

Đoạn Bạch Nguyệt hơi bất ngờ: “Làm sao vậy?”

“Không làm sao hết.” Sở Uyên ôm lấy thắt lưng hắn, “Chẳng qua là cảm thấy như vậy rất tốt.”

Bốn phía rất yên tĩnh, không có ai quấy rối, người yêu nhất đang ở ngay bên cạnh, lúc mệt mõi cũng có thể nhắm mắt lại ngủ bất cứ lúc nào, cái gì cũng không cần nghĩ. Năm tháng ôn nhu như vậy, giống như là lúc trước ở trong thành Vân Đức, thời điểm hai người ôm nhau ngủ, đều nghĩ muốn biến ban đêm thành dài đằng đẵng vô tận, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng đến hừng đông.

“Đồ ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt kịp phản ứng, vươn tay ôm chặt hắn, ngay cả tâm cũng đau, chỉ hận không thể nâng người ở trong lòng bàn tay, cứ như vậy một đường mang về Tây Nam, giấu trong ổ chăn, nhìn cũng không cho người khác nhìn.

Sở Uyên vòng lấy cổ hắn, nhắm mắt lại hôn lên lần nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt phất tay quét qua cửa sổ, đặt người ở trên tường, đôi môi giống như là dính chặt vào nhau, một lát cũng không nguyện tách ra.

Trong vương phủ, Thẩm Thiên Phàm cầm một bức họa, chân mày hơi nhíu lại.

Diệp Cẩn gõ cửa: “Vào có tiện không?”

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phàm tiến lên mở cửa, “Bên ngoài vẫn còn mưa, sao đại tẩu lại đến đây.”

“Khụ.” Diệp Cẩn nghiêm túc ho khan.

Thẩm Thiên Phàm đúng lúc sửa lại: “Diệp đại ca.”

“Nấu canh cho Thiên Phong, thuận tiện đưa tới cho ngươi một bát.” Diệp Cẩn đặt thực hạp lên bàn, dư quang quét thấy bức họa, khó hiểu nói, “Ngươi đang vẽ... hoàng thượng?”

“Đại tẩu cũng cảm thấy giống hoàng thượng hả?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

Vì vậy Diệp cốc chủ lại ho khan thêm một tiếng, đừng có gọi loạn, ai là đại tẩu, ta và đại ca ngươi cũng không tính đặc biệt quen.

Nhưng mà lúc này Thẩm Thiên Phàm không phản ứng kịp, mà là tiếp tục nói: “Bức họa này là do họa sư trong thành căn cứ theo lời Lệ Thước vẽ ra, theo nàng nói, nói ít cũng có tám phần tương tự cùng người ngày đó.”

“Lệ Thước, cho nên đây là Đoạn Bạch Nguyệt?” Diệp Cẩn ngờ vực, lại cầm lấy bức họa nhìn thoáng qua. Tuy nói cũng không phải là mười phần tương tự Sở Uyên, nhưng mà kiên định nói người này là Đoạn Bạch Nguyệt -- trừ phi là mắt có vấn đề.

“Xác thực giống hoàng thượng, nhưng cũng có thể là một người khác.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Cao vương Sở Hạng.”

“Ta chưa từng gặp hắn.” Diệp Cẩn thả bức họa xuống, nhíu mày, “Cho nên dựa theo ý của ngươi, là Sở Hạng từng ở trong thành Đại Lý giả mạo Đoạn Bạch Nguyệt?”

Thẩm Thiên Phàm gật đầu.

“Lý do?” Diệp Cẩn tiếp tục hỏi. Lúc trước hắn chỉ là nghe Thẩm Thiên Phong nói vài câu đến chuyện Lệ Thước, đối ngọn nguồn bên trong cũng không rõ ràng, vì vậy đầu óc mơ hồ.

Thẩm Thiên Phàm nói: “Ta cũng không rõ.”

“Tại sao lại có liên quan đến Đoạn Bạch Nguyệt.” Diệp Cẩn lắc đầu, quay người đi ra ngoài, “Ta đi tìm hoàng thượng.”

Thẩm Thiên Phàm nhắc nhở: “Hoàng thượng không ở.”

“Không ở?” Diệp Cẩn soạt quay đầu, “Đi đâu?”

Thẩm Thiên Phàm nói: “Nghe Tứ Hỉ nói, hẳn là đến cạnh biển.”

“Mưa to gió lớn, đến cạnh biển làm gì?” Diệp Cẩn trợn mắt lên, phong hàn còn chưa khỏi, sao cũng không tự giác một chút, nếu bệnh tình nặng hơn thì phải làm sao bây giờ. Suy nghĩ một chút, tiếp tục đề ra nghi vấn: “Đi với ai?”

Thẩm Thiên Phàm lúc này phản ứng thần tốc: “Không đi với ai hết, một mình, dẫn theo ảnh vệ.”

Một mình mới kì quái. Diệp Cẩn buồn bực siết chặt tay, vì sao chỉ là không chú ý hắn một lát thì lại lén lén lút lút chạy theo tên hói.

Còn có thể hảo hảo làm một hoàng thượng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.