Đế Vương Công Lược

Chương 102: Chương 102: Tây Nam Vương thật giả




Chương 100: Tây Nam Vương thật giả

***

Sở Uyên nói: “Giúp trẫm tìm một thứ.”

“Muốn cái gì?” Diệp Cẩn hỏi.

Sở Uyên nói: “Hoa ngân xà.”

“Rắn độc?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Này so với ngũ bộ xà còn độc hơn, không phải chuyện đùa, ngươi muốn nó làm cái gì?”

Sở Uyên nói: “Tặng người.”

“... Trong Quỳnh Hoa cốc có, lần sau giúp ngươi bắt một con lại đây.” Diệp Cẩn thuận miệng hỏi, “Muốn cho ai?”

Sở Uyên đáp: “Không tên, là nội tuyến của trẫm ở dân gian, vẫn luôn yêu thích những thứ đồ này.”

Diệp Cẩn gật đầu: “Được.”

Sở Uyên xoa xoa ngón tay, nói: “Bánh bao cũng ăn xong rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày ngươi vất vả rồi.”

“Ngươi ngủ đi.” Diệp Cẩn nói, “Ta ở đây thủ ngươi.”

Sở Uyên ho khan hai tiếng: “Thiên Phong đâu?”

“Hắn đang thương nghị chiến sự với Ôn đại nhân.” Diệp Cẩn đá giày rơi xuống, tự mình cũng bò lên giường, tính toán ngủ một giấc.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Tiểu Cẩn!” Sở Uyên bỗng nhiên ngồi dậy nhìn hắn.

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn khó hiểu.

“Đột nhiên trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Sở Uyên rất là bình tĩnh.

“Còn đang bị cảm, đi ra ngoài làm gì, lại cảm lạnh.” Diệp Cẩn nhíu mày, liền thử nhiệt độ trên trán hắn một chút, “Không được, mau ngủ.”

“Đã đỡ rồi.” Sở Uyên quyết đoán xuống giường.

Diệp Cẩn ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn hắn.

“Khụ.” Sở Uyên ho khan, “Tiểu Cẩn?”

Hai mắt Diệp Cẩn ngờ vực: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chiến sự vừa xác định, đâu đâu cũng có chuyện.” Sở Uyên đáp.

Diệp Cẩn nhìn thẳng hắn chốc lát, sau đó nói: “Chứ không phải là bởi vì Đoạn Bạch Nguyệt?”

Sở Uyên lắc đầu: “Tất nhiên không phải.”

Diệp Cẩn giơ tay vẽ một cái vòng tròn lên đỉnh đầu mình.

Sở Uyên phối hợp nói: “Ừm.”

“Được rồi, ta ra ngoài đi với ngươi một lát.” Diệp Cẩn cuối cùng cũng coi như chịu nhích xuống giường.

Đoạn Bạch Nguyệt nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy hai người ra cửa lại có chút dở khóc dở cười.

Mười mấy năm trước đại hòa thượng kia nói cũng không đúng, đây sao có thể là qua ba mươi tuổi tất cả liền trôi chảy, trước là Kim Tàm Tuyến, sau là Diệp thần y, kẻ tám lạng người nửa cân, kẻ tám lạng người nửa cân.

“Vương gia.” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài gõ cửa, “Hoàng thượng và Cửu điện hạ đã đi xa.”

Đoạn Bạch Nguyệt mở ra cửa phòng, nói: “Gọi Hướng Liệt đến thiên viện gặp bản vương.””Dạ.” Tứ Hỉ công công gật đầu, đi vào thông báo.

Đối với Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt rốt cuộc là có quan hệ gì, Hướng Liệt tuy nói mơ hồ có chút dự cảm, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Nếu hoàng thượng hạ chỉ kêu mình gần đây nghe theo sự sắp xếp của Tây Nam Vương, đó chỉ là nhiều hơn một chủ tử, lần này sau khi nghe xong phân phó của hắn, cũng không có nói nhiều, xoay người lui xuống chuẩn bị.

Bên trong một chỗ phòng nhỏ, Lệ Thước đang ngồi ở bên cạnh bàn, tâm thần không yên.

Cửa phòng bị người đẩy ra, một luồng gió lạnh ùa vào.

Lệ Thước ngẩng đầu, liền thấy là thị vệ thiếp thân bên cạnh hoàng thượng, vì vậy đứng lên hành lễ: “Hướng thống lĩnh.”

“Chiến sự hai bên đã kết thúc.” Hướng Liệt nói, “Cô nương có còn muốn đi gặp Đoạn vương không?”

“Hắn... bị bắt?” Lệ Thước do dự hỏi.

Hướng Liệt vẫn chưa trả lời, chỉ là nói: “Nếu như tại hạ là cô nương, thì sẽ không muốn cùng người này nhấc lên quan hệ. Bây giờ muốn trở về Thiên Ưng các, vẫn còn kịp.”

Lệ Thước lắc đầu: “Ta đời này chỉ nhìn trúng một mình hắn, bất luận tương lai thế nào, hôm nay cũng phải đến gặp hắn một lần cuối.”

“Cô nương mời.” Hướng Liệt nghiêng người, “Ta mang ngươi tới.”

Lệ Thước hỏi: “Ta có thể đổi bộ xiêm y khác không?”

Hướng Liệt gật đầu, ra ngoài viện chờ nàng.

Một lát sau, Lệ Thước từ trong phòng bước ra, dặm tí phấn trang điểm, tóc vẫn không búi lên giống như thiếu phụ, mà là xõa ra bả vai, vẫn là nhìn không ra dáng dấp khuê các.

Hướng Liệt mang theo nàng một đường đến chỗ Đoạn Bạch Nguyệt.

Tất nhiên, việc này cũng được thị vệ thấp giọng thông truyền cho Sở Uyên.

“Làm sao vậy?” Thấy hắn tựa hồ hơi nhíu mày, Diệp Cẩn hỏi.

Sở Uyên lắc đầu: “Không có gì, một vài chuyện triều chính thôi, lát nữa trẫm đi xem thử.”

Diệp Cẩn hỏi: “Có cần giúp một tay không?”

“Không cần.” Sở Uyên sửa lại cổ áo cho hắn, “Một mình trẫm trở về là được, đi tìm Thiên Phong đi, mấy ngày gần đây hắn cũng mệt mỏi, thay trẫm cảm tạ hắn.”

Loại chuyện này tại sao phải giao cho ta, lại không quen. Diệp thần y hất cằm, một mình tản bộ đến nhà bếp, dự định hầm chút canh đại bổ cho ai kia.

Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn biển mây sóng biển phía xa.

Cửa gổ phía sau kẹt kẹt vang vọng.

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng chưa quay người.

Lệ Thước cũng không lên tiếng, chỉ là đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.

Sở Uyên nhảy qua tường viện.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên bưng băng ghế nhỏ ngồi ở dưới cửa sổ, khí định thần nhàn.Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.

Sở Uyên phất tay, giục hắn mau diễn kịch.

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là quay người.

Trong phòng tia sáng rất là u ám.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cô nương rốt cuộc là người phương nào?”

Lệ Thước đến gần vài bước, giống như là muốn thấy rõ mặt mày ngũ quan của hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt không tự chủ liền lùi về sau, dùng lưng ngăn chặn trước cửa sổ, mang theo một tia không xác định nói: “Chúng ta quen biết?”

Ngực Lệ Thước kịch liệt phập phồng, một lúc lâu sau mới nói: “Ta muốn gặp Đoạn Bạch Nguyệt, ngươi không phải hắn.”

“Cô nương nói đùa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu ta không phải, vậy tại sao lại bị giam giữ ở nơi này?”

“Hắn đi rồi, đúng không?” Lệ Thước hạ thấp giọng, “Ngươi ở lại nơi này gánh tội thay.”

Đoạn Bạch Nguyệt thấy buồn cười: “Nếu thật sự là như thế, vậy cũng tôt.”

Lệ Thước chắc chắn: “Ngươi không phải hắn.”

“Nếu cô nương cố ý không tin, vậy thì đừng tin.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là thứ cho bản vương nhiều lời một câu, trong thiên hạ này chỉ có một Tây Nam Vương, bất luận lúc trước đã xảy ra chuyện gì, e là cô nương bị người lừa.”

Lệ Thước nhất thời hoảng hốt, lấy tay đỡ bàn, như trước gắt gao nhìn hắn.

“Nghe Hướng thống lĩnh nói, cô nương là tiểu thư Thiên Ưng các.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói, “Thực sự không muốn tin, vì sao không đi hỏi Thẩm tướng quân, tất nhiên liền biết chân tướng ra sao.”

Lệ Thước xoay người chạy ra gian phòng.

“Dăm ba câu, liền đuổi người đi?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay, kéo người vào trong cửa sổ.

Sở Uyên vỗ vỗ vạt áo, nói: “Thì ra nhảy cửa sổ là cảm giác như vậy.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không đuổi đi, chẳng lẽ còn muốn ôn chuyện với nàng? Thẩm tướng quân xem như là người thân cận nhất với Lệ Thước trong thành này, có một số việc trừ hắn ra, người bên ngoài thật sự không hẳn là có thể hỏi ra.”

“Có người giả mạo ngươi lừa gạt nàng ta.” Sở Uyên nói, “Lúc trước có thể là nghe được tiếng gió?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

Sở Uyên cũng có chút khó hiểu, những năm này danh tiếng Tây Nam phủ là không tốt, nhưng cũng chỉ là nói hắn lòng muông dạ thú mưu đồ gây rối, chuyện khác quả nhiên là không có -- một thân một mình, chưa từng nghe cùng ai dây dưa không rõ, bằng không năm đó Kim Xu cũng không đến nỗi không phải hắn thì không lấy chồng.

“Nếu Lệ Thước nói không sai, năm đó người kia nhưng là ở thành Đại Lý giả mạo Tây Nam Vương.” Đoạn Bạch Nguyệt rót chén trà cho hắn, “Tuy nói lá gan thực sự không nhỏ, có thể kẻ ngu cũng biết, việc này ngàn vạn không thể làm lớn, cho nên ta ngược lại thật sự tin tưởng đối phương chỉ là vì lừa gạt một mình Lệ Thước.””Giả mạo ngươi, lừa gạt đại tiểu thư Thiên Ưng các.” Sở Uyên như trước không nghĩ ra, “Mục đích là gì?”

“Cái này phải xem Thẩm tướng quân đầu kia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có lẽ là nàng biết chút ít gì đó, bị người nói lời sáo ngữ, hoặc là muốn lấy gì đó từ trong tay nàng, hiện tại ai cũng không nói chính xác được.”

Sở Uyên gật đầu: “Thiên Phàm từ trước đến giờ tính tình tốt, quan hệ với các chủ Thiên Ưng các cũng thân cận, Lệ Thước hẳn là sẽ nói cho hắn biết một vài chuyện.”

“Bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của ta ?” Đoạn Bạch Nguyệt hai tay đỡ lấy bờ vai hắn.

Sở Uyên nói: “Không thể.”

Đoạn Bạch Nguyệt ủy khuất nói: “Vì sao vẫn không thể?”

Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Trẫm nói không thể là không thể.” Thánh chỉ, ngươi dám ngỗ nghịch!

Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt trượt xuống nắm chặt eo hắn, lại hỏi: “Lúc nãy hỏi xin Diệp cốc chủ rắn độc, là vì ta hả?”

“Cái gì gọi là vì ngươi.” Sở Uyên nói, “Là Dao nhi muốn, liên quan gì tới ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt lưu loát nói: “Ta cũng muốn.”

Sở Uyên nói: “Tự mình đến xin tiểu Cẩn đi, nghe đâu trong Quỳnh Hoa cốc nhiều lắm.”

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: “Nếu thật sự không 'cương' được thì phải làm sao bây giờ?”

Sở Uyên nói: “Cắt sạch sẽ.”

Đoạn Bạch Nguyệt đặt cằm lên bả vai hắn: “Cắt tương lai ngươi dùng... Tê.”

Sở Uyên vỗ vỗ tay, một mình rời khỏi gian phòng.

Liếc mắt thấy bên tai hắn đỏ ửng, tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt rất tốt, chạy nhanh vài bước đuổi theo.

Bên trong một tiểu viện khác, Thẩm Thiên Phàm nghe được cực kỳ lao lực: “Cô nương trước đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói.”

Lệ Thước nói: “Người trong phòng thật sự là Đoạn Bạch Nguyệt?”

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu, “Đây chính là Tây Nam Vương, ai có thể nhận sai.”

Móng tay Lệ Thước đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Nghe nàng hỏi vấn đề này liên tiếp ba bốn lần, Thẩm Thiên Phàm cũng đã đoán được một hai, vì vậy thăm dò: “Cô nương là gặp phải người giả mạo Tây Nam Vương?”

Lệ Thước trầm mặc không nói, viền mắt lại đỏ hoe, tuyến nước mắt như là bị cắt  đứt.

Thẩm Thiên Phàm từ trong tay áo móc ra một cái khăn gấm, liếc nhìn không nỡ bỏ, lại nhét trở vào lần nữa, tiếp tục lời hay ý đẹp an ủi: “Nếu như thật sự như vậy, không bằng nói mọi chuyện cho ta biết, cũng có thể sớm ngày giúp cô nương lấy lại công đạo.”

Nghe hắn vẫn luôn khuyên can, Lệ Thước hồi lâu mới ổn định lại tâm tình.

Thẩm Thiên Phàm đưa cho nàng một chén trà.

Mọi chuyện nói ra cũng đơn giản, mấy năm trước Lệ Thước du đãng khắp nơi trong chốn giang hồ, tình cờ đến Tây Nam, ở ngoài thành Đại Lý gặp một nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn lãng, mang theo mấy chục tôi tớ, tự xưng là Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt săn thú trở về.

Lệ Thước mới biết yêu, lại là được người cưng chiều, chưa từng thấy qua kẻ xấu. Bị đối phương dăm ba câu liền dụ dỗ đến tâm thần không yên, cùng với âm thầm quyết định chung sống cả đời, lại đem Linh Lung Trản - một trong ba thánh vật bên trong Thiên Ưng các tặng cho hắn, từ trong tay đối phương đổi lấy khối Tử Long quyết này.

“Linh Lung Trản?” Thẩm Thiên Phàm nghe vậy nhíu mày, “Đoạn thời gian trước Lệ huynh mới tổ chức đại điển cúng tế qua, ba thánh vật rõ ràng một cái cũng không thiếu.”

Lệ Thước do dự một lát, thấp giọng nói: “Linh Lung Trản kia là do ta tìm đồ vật phỏng chế thành.”

“Cho nên cái thật sự còn đang nằm trong tay đối phương?” Thẩm Thiên Phàm hỏi.

Lệ Thước gật đầu.

Thẩm Thiên Phàm lại nói: “Lúc trước chỉ là nghe Lệ huynh nói, nhưng chưa bao giờ hỏi rõ ràng, Linh Lung Trản này rốt cuộc là vật dùng để làm gì?”

Lệ Thước nói: “Là một vị thuốc, có thể khiến người trúng độc khởi tử hoàn sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.