Đế Vương Công Lược

Chương 101: Chương 101: Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi




【 Chương 99: - Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi 】 Giúp trẫm một chuyện

***

Ngày hôm đó, chờ đến khi Diệp cốc chủ trở lại, Đoạn Bạch Nguyệt đã rời khỏi dịch quán.

Đi thì tốt! Diệp Cẩn chia một nửa đồ ăn mua ở bên ngoài cho ca mình, căn dặn: “Về sau không được gặp lại.”

Sở Uyên cắn một ngụm khoai lang, phối hợp dùng sức gật đầu: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt ôm kiếm nằm ở trên nóc nhà, dở khóc dở cười.

Hai ngày sau, quân Sở cuồn cuộn khởi hành một đường tới trước thành Đại Côn ở Đông Hải. Đoạn Bạch Nguyệt cũng âm thầm đi vòng trở về thành Mộc Dương trước một bước.

Phụ tử Sở gia tâm mang ý xấu, chỉ chờ lần này liên thủ với Tây Nam phủ đưa Sở Uyên vào chỗ chết trước, sau đó liền có thể suất quân lên phía Bắc, một đường đánh vào Vương thành, cùng Đoạn Bạch Nguyệt đem non sông này chia ra làm hai, từ đây một Nam một Bắc, tự mình xưng đế.

“Về phần tương lai sẽ thế nào, ai cũng nói không chính xác.” Sở Thừa nói, “Đợi đến khi phụ tử mình ngồi ổn căn cơ, muốn thu hồi Bạch Hà phía Nam, thậm chí là sông Mãnh Kỳ phía Nam, cũng không phải không thể.”

Sở Hằng khẽ gật đầu, để hắn sai người đến liên lạc thương nghị với Đoạn Bạch Nguyệt, cần phải không có sơ hở nào.

Thời điểm Sở Uyên đến thành Đại Xôn thành, là sáng sớm vài ngày sau, mặt trời rất ấm, chiếu lên tảng đá xây dựng cửa thành, khí thế hào sảng. Nhưng sau khi vào thành, nhưng là khắp nơi hoang vu, nhà cửa sụp xệ, đường phố rách nát, cùng với dân chúng run rẩy cúi đầu quỳ gối hai bên.

Tay Sở Uyên siết chặt cương ngựa, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời tiến lên. Lúc trước có xem châu chí các phủ, hắn cũng từng thấy qua đoạn ghi chép có liên quan đến thành Đại Côn, nơi này là bến cảng lớn nhất toàn quốc, ngóng nhìn các nước Đông Hải, vị trí địa lý cực kỳ mấu chốt, vì vậy các đời quân vương đều tương đối coi trọng. Không nói đến mấy vị trước thế nào, nhưng ngay cả khi tiên hoàng tại vị, thành Đại Côn là do Đại Minh vương Vân Đoạn Hồn cai quản, cũng là tiếng đọc sách oang oang bài hát đánh cá du dương, Vân gia quân ngày ngày tuần tra ở Đông Hải, xa xa trục xuất giặc Nhật hải tặc, bách tính ăn no mặc ấm nhà cao cửa rộng, nơi nào sẽ là dáng vẻ tàn tạ khắp nơi như vậy.

“Hoàng thượng.” Chờ sau khi trở lại phủ Vương gia, Sở Hằng nói, “Những ngày gần đây Đông Hải xuất hiện cường đạo, càng hung hăng ngang ngược mấy phần, dân chúng đừng nói là đánh cá, ngay cả cửa nhà cũng không dám ra.”

“Sổ con đưa tới lúc trước, tựa hồ cũng không phải là như vậy.” Sở Uyên thả bát trà trong tay xuống, “Hắc Long quân tại Đông Hải uy danh hiển hách, nhưng ngay cả cướp biển cũng không ngăn cản được thì làm sao bảo hộ dân chúng một phương này được?”

“Hoàng thượng có chỗ không biết.” Ngữ điệu Sở Hằng gợn sóng không sợ hãi, “Thế cuộc Đông Hải này không giống ngày xưa, lúc trước sau khi Ôn đại nhân tới, mạnh mẽ đem tiền lương Hắc Long quân cắt giảm ba phần, rồi thả ra tiếng gió nói muốn cắt giảm quân lính vũ trang và trang bị quân sự, mặc dù mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng lại khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, quân tâm bất ổn, tất nhiên không dám dễ dàng xuất chiến, thì nói chi đến thành Mộc Dương còn có phản quân Tây Nam, càng không qua loa được.”Sở Uyên gật đầu: “Ngược lại cũng đúng.”

“Cường đạo Đông Hải tồn tại đã lâu, mấy trăm năm qua vẫn đối với Đại Sở ta như hổ rình mồi, diệt trừ vĩnh viễn ngược lại cũng không cần phải lo lắng nữa.” Sở Hằng nói, “Chỉ là Tây Nam đầu kia lòng muông dạ thú, vẫn là kịp thời giải quyết thì tốt hơn.”

“Tất nhiên.” Sở Uyên nói, “Lần này trẫm ngự giá đích thân tới, chính là vì Đoạn Bạch Nguyệt.”

“Khụ!” Diệp Cẩn ôm một con mèo vừa mới nhặt được, ở một bên nghiêm túc hắng cổ họng.

Thân là cửu ngũ chí tôn, về sau đừng tùy tùy tiện tiện nhắc tới một tên đầu hói.

Trong thành Mộc Dương, Đoạn Bạch Nguyệt nhảy mũi liên tục ba cái, mới phát giác được hơi thư thái một chút.

Đoạn Niệm nói: “Vương gia cảm lạnh ?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bản vương trái lại thà rằng bị cảm lạnh.”

Đoạn Niệm khó hiểu.

Đoạn Bạch Nguyệt phất tay một cái: “Vào trong quân doanh nhìn thử, dự tính đại chiến còn mấy ngày nữa, không thể xem thường.”

“Dạ.” Đoạn Niệm cúi đầu lĩnh mệnh, quay người rời khỏi gian phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, ngón tay cái vuốt nhẹ qua tiểu ngọc trụy trong lòng bàn tay -- là một con hổ màu tím hình dạng rất xấu.

Vài ngày trước, dân chúng trong thành Mộc Dương vừa bị nhốt trong thành, còn lo sợ bất an, chỉ lo sẽ bị giết chết. Về sau thấy Tây Nam quân tựa hồ cũng không có hành động tàn bạo gì, ngoại trừ ném huyện lão gia vào đại lao, thay đổi cờ trên đầu tường, nhiều nhất chính là dán một bảng thông báo ở trên chợ, nói chợ trong thành tất cả cứ hoạt động bình thường, nếu trong nhà hết gạo còn có thể vào trong quân doanh lĩnh, thoạt nhìn giống như là con đường muốn thu mua lòng dân. Vì vậy mọi người cũng là dần dần yên lòng, thậm chí có quầy điểm tâm trên đường. Chỉ là còn chưa yên ổn được mấy ngày, rồi lại có tin tức mới truyền đến -- hiện nay thánh thượng và Hải Long vương một đường suất quân muốn tấn công thành Mộc Dương.

Lần này e là như thế nào cũng phải khai chiến a! Dân chúng thất kinh trốn trong nhà, chuẩn bị đầy đủ lương thực ăn nửa tháng, thậm chí đem cửa phòng cũng chặt chẽ đóng đinh, một trái tim treo ở cuống họng sống qua ngày.

Sáng sớm ngày hôm đó, liền có tiếng gió nặng nề nghẹn ngào trời cao. Đại quân Sở quốc ở ngoài thành chỉnh tề xếp thành hàng, chiến giáp màu đen trường đao màu bạc, cờ xí nhìn không thấy đầu. Sở Uyên hoành đao giục ngựa đứng ở phía trước cùng vạn quân, lạnh lùng đối diện với Đoạn Bạch Nguyệt trên tường thành.

Đoạn Bạch Nguyệt cong khóe miệng.

Diệp Cẩn đứng ở bên cạnh hít sâu một hơi, cười cái gì mà cười, đồ dâm đãng!

Phi thường muốn che mặt ca mình không cho nhìn.

Che ba lớp.

Theo Sở Uyên ra lệnh một tiếng, mấy trăm hắc y tướng sĩ lập tức phóng người lên, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên đầu tường, giây lát liền cùng Tây Nam quân chiến thành một mảnh. Bộ binh cũng là nhấc lên viên mộc va chạm cửa thành. Chiến sự hai bên khai hỏa, Sở Hằng lại hơi giơ tay, mấy chục viên đạn tín hiệu ở chân trời vẽ ra tiếng còi lanh lảnh tiếng còi, tựa hồ chỉ là trong một cái nháy mắt, cũng đã có cương đao sáng loáng đặt trên cổ Sở Uyên.Trong trời đất một mảnh hiu quạnh.

Sở Uyên lạnh lùng nhìn thẳng hắn.

“Sở Hằng, ngươi thật là to gan!” Ôn Liễu Niên kinh hãi đến biến sắc, vô cùng chân thật, gào cổ họng bao hàm tình cảm mà hô to.

Một vòng ám vệ phụ trách bảo vệ hắn lỗ tai vang ong ong.

Người đọc sách, âm thanh sao lớn như vậy.

Đáy mắt Sở Hằng đỏ như máu, cười gằn nhìn về phía Sở Uyên: “Từ nay về sau, giang sơn này sẽ chia ra làm hai, cũng không có bất cứ dính líu nào đến Sở gia ngươi nữa!”

Sở Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Sở Hằng giơ tay, Đoạn Bạch Nguyệt tại trên tường thành giương cung căng tròn, mũi tên nhọn xuyên mây gào thét bay đến, thích khách bốn phía theo tiếng ngã xuống đất, Sở Uyên lông tóc vô thương.

Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hằng nhưng là sắc mặt kinh hãi.

Sở Thừa thấy tình thế không ổn, nhất thời quay đầu ngựa lại, muốn suất lĩnh bộ hạ mở một đường máu, đã thấy Sở quân chính tề xếp thành hàng tản ra hai bên, chỉnh tề giống như bị đao bổ ra. Một khắc sau, Thẩm Thiên Phàm giục ngựa phóng đến, tiếng gào vang vọng khắp nơi.

“Kẻ nào không đầu hàng, giết không tha!”

Cửa thành ầm ầm mở ra, quân Tây Nam giống như thủy triều tuôn ra ngoài, cùng đại quân Sở quốc một đường tử chiến giết địch. Hắc Long quân bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ không còn sức đánh trả. Trận chiến sự này ngắn ngủi đến khó tin, mặt trời còn chưa ngã về Tây, trên chiến trường đã là một mảnh tiêu điều.

Hắc Long quân tan rã thất bại thảm hại, Sở Hằng bị bắt, nhưng chỉ có một điều, tại khi hai bên ác chiến, thủ lĩnh phản đảng - Thanh Cầu trên đảo Bạch Sương tại Đông Hải mang theo chim báo tang từ trên trời giáng xuống, cướp Sở Thừa đi.

“Không sao.” Diệp Cẩn nói, “Sau trận chiến này, mục tiêu kế tiếp chính là đảo Bạch Sương, hắn trốn không thoát.”

Sở Uyên gật đầu, xoay người hạ xuống chỗ cao, cùng hắn đồng thời trở về trại.

Phản đảng Hắc Long quân đã trừ, thành Đại Côn để lại cục diện hỗn loạn cũng không ít, muốn chỉnh đốn lại từ đầu, còn cần phải hao tốn khí lực một phen. Sở Uyên liên tiếp bận rộn mấy chục ngày, mới có thể thở phào một lát. Diệp Cẩn sắc một chén thuốc an thần cho hắn, sau khi Tứ Hỉ công công xem nhà bếp nấu xong, một đường bưng tới phòng ngủ, đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang ở trong viện.

“Vương gia.” Tứ Hỉ nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng đang ở bên trong nghỉ ngơi.”

“Đưa ta.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận khay.

Tứ Hỉ gật đầu, khom người lui qua một bên.

Trong phòng, Sở Uyên ngủ không tính an ổn, nghe được trong viện có người nói chuyện cũng đã tỉnh lại.

Đoạn Bạch Nguyệt đặt thuốc lên bàn, ngồi ở mép giường đỡ hắn dậy: “Sao rồi?”

“Không sao.” Sở Uyên nói, “So với hôm qua đỡ hơn rất nhiều.”Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Sớm biết ngươi đang sinh bệnh, ta cũng không nguyện ở bên ngoài chờ lâu như vậy.”

Sở Uyên vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, thấp giọng oán giận: “Mệt.”

“Ngoan, uống thuốc xong rồi ngủ tiếp.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn, âm thanh rất ôn nhu.

Sở Uyên dựa vào đầu giường, từ trong tay hắn tiếp nhận chén thuốc.

Đắng, chát, lại chua.

Thấy hắn uống một muỗng liền nhíu mày, Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận cái muỗng, tự mình liếm một chút.

Sở Uyên bĩu môi: “Nước miếng.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại liếm lên trên môi hắn một cái.

Sở Uyên cười né tránh: “Đừng nghịch, thuốc sắp đổ.”

“Nín thở, một hơi uống hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trên bàn có mứt, uống hết rồi ăn.”

Sở Uyên đưa chén thuốc rỗng cho hắn, cảm thấy... bị đắng tỉnh.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Không ngủ nữa à?”

Sở Uyên lắc đầu, ngậm lấy mứt ăn, lại đưa tay cầm một viên.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay hắn, ngậm lấy đầu ngón tay mút mút.

Sở Uyên giơ tay đánh hắn, lười biếng mà ngơ ngẩn cả người, sau đó lại hỏi: “Ngươi còn nhớ Lệ Thước không?”

Đoạn Bạch Nguyệt rõ ràng dứt khoát lắc đầu: “Không nhớ.”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nói thầm: “Nhớ, không muốn chủ động nhắc.”

Hai tay Sở Uyên tóm chặt cổ áo hắn: “Trận chiến sự này đã định, Lệ Thước vẫn luôn có người trông coi, cũng không biết ngươi là địch hay là bạn, đánh giá còn tưởng ngươi là phản quân.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì thế nào?”

“Cũng nên để nàng đến gặp ngươi.” Sở Uyên nói, “Xem nàng rốt cuộc muốn làm gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi quyết định là được.”

Sở Uyên gật đầu: “Vậy thì đêm nay.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Được.”

Sở Uyên vỗ vỗ hắn: “Ngươi đây là biểu tình gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt hướng trước mặt hắn thu thập thu thập: “Trong lòng ủy khuất.”

Sở Uyên bật cười: “À.”

“Hôn một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sau đó ta liền phối hợp ngươi diễn kịch.”

Sở Uyên duỗi ra một ngón tay chỉ vào trán hắn: “To gan.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi quân phạm thượng quen rồi, thay đổi không được.”

Sở Uyên nói: “Cẩn thận ta gọi Tứ Hỉ.”

Vừa dứt lời, liền nghe Tứ Hỉ ở ngoài sân lớn tiếng nói: “Cửu vương gia a.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên buồn cười.

Diệp Cẩn bưng một đĩa bánh bao vừa mới làm xong, đứng ở trong viện khó hiểu nói: “Công công lớn tiếng như vậy làm gì?”

Tứ Hỉ ho khan hai tiếng, nói: “Vương gia là tới đưa đồ ăn cho hoàng thượng à ?”

“Ừm, ta bao, bỏ thêm chút dưa muối chua, có thể khai vị.” Diệp Cẩn đẩy cửa ra, thấy Sở Uyên đang ngồi ở trên giường lật sách, vì vậy lại phẫn nộ.

Dặn dò trở về phải hảo hảo ngủ, sao lại không chịu nghe. Có biết cái gì gọi là lời dặn của thầy thuốc không, có biết cái gì gọi là lời dặn của thầy thuốc thần y không!

Sở Uyên nói: “Tiểu Cẩn.”

Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, thử mạch tượng của hắn, sau đó nói: “So với hôm qua tốt hơn một chút, nhưng vẫn là phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Sở Uyên nói: “Được.”

“Ăn chút gì đi.” Diệp Cẩn đưa cho hắn một cái bánh bao.

Sở Uyên bất động thanh sắc, nhìn lướt qua trên xà nhà.

Tây Nam Vương vẻ mặt ủy khuất, ngồi xổm ở trên hai tay chống quai hàm.

Sở Uyên không nhịn được liền cười ra tiếng.

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn khó hiểu.

Sở Uyên nói: “Không có gì, nhớ lại chút chuyện thôi.”

Hai mắt Diệp Cẩn ngờ vực, banh cổ áo hắn ra liếc nhìn một cái.

Không có dấu vết không nên có.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Diệp thần y nghiêm túc hỏi: “Đoạn Bạch Nguyệt tính toán khi nào trở về?”

Sở Uyên lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Cẩn nói: “Mau chóng đuổi đi.”

Sở Uyên nói: “Được.”

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán.

Diệp Cẩn nhìn ca mình ăn xong bánh bao, như trước vẫn lo lắng.

Sở Uyên hỏi: “Lại làm sao?”

Diệp Cẩn nói trắng ra: “Sợ ngươi bị người khác ức hiếp.”

Sở Uyên ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Trong thiên hạ này sợ là chỉ có một người mới có thể ức hiếp trẫm.”

“Ta biết ngay mà, hắn đã làm cái gì với ngươi?” Diệp Cẩn nghe vậy xù lông, khí thế hùng hổ xắn tay áo lên, “Sớm đã nói, mấy tên đầu hói không phải người tốt!” Đặc biệt là bị hói ở giữa, quả thực hỏng mắt, nhất định phải đánh trở về!

Sở Uyên cười nhìn hắn.

Diệp Cẩn khó hiểu: “Ngươi cười cái gì?”

Qua một lát, liền giận: “Ngươi là nói ta ức hiếp ngươi?

“Trẫm không nói gì hết.” Sở Uyên ấn lại bờ vai hắn ngồi xuống, “Bất quá đệ đệ ức hiếp ca ca là chuyện đương nhiên.”

Diệp Cẩn ngạo kiều nhìn trời.

“Có một chuyện, muốn ngươi giúp đỡ.” Sở Uyên nói.

Diệp Cẩn từ trong lỗ mũi lầm bầm bên ngoài: “Chuyện gì? Thiến Đoạn Bạch Nguyệt?” Nếu là như vậy, hoàn toàn không thành vấn đề, đêm nay CMN có thể làm một vé!

Tây Nam Vương: “...”

Rốt cuộc đến khi nào mới có thể không bị nhớ thương như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.