Đế Vương Công Lược

Chương 100: Chương 100: Sơn động




【 Chương 98: - Sơn động 】 Tranh thủ thời gian nửa ngày

***

Núi Tam Bà Bà cách thành Mộc Dương không xa, dưới chân núi chính là một ngôi làng nhỏ. Đoạn Bạch Nguyệt mua một bao cơm mặn một bao chân gà, mang theo trên đường cho hắn ăn.

Nếu là giải sầu, vậy dĩ nhiên là không cần chú ý thời gian. Sở Uyên đi rất chậm, gặp phải một hồ nước nho nhỏ, bên trong có mấy con cá đang bơi, cũng phải nghỉ chân nhìn cả buổi, một ngọn núi không cao lắm, nhưng hai người thẳng tới giữa trưa mới lên đỉnh.

Nhìn về phía xa xa, đại doanh Sở quân sắp hàng chỉnh tề, nghe kĩ tựa hồ còn có thể nghe được tiếng kèn lệnh vang vọng. Đoạn Bạch Nguyệt tìm một tảng đá sạch, nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Sở Uyên nhìn chung quanh một chút: “Nơi này hơi giống núi Cảnh Thái.”

“Nơi này cũng không đề phòng nghiêm ngặt như núi Cảnh Thái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mặc kệ đi tới chỗ nào cũng có người, muốn đơn độc nói mấy câu cũng không được.”

“Cố ý.” Sở Uyên từ trong tay hắn tiếp nhận đũa.

“Ta biết.” Đoạn Bạch Nguyệt mở ra lá cây bọc cơm mặn, thở dài. Năm đó ngàn dặm xa xôi chạy tới Vương thành gặp hắn, còn tưởng rằng có thể ở trong núi cùng nhau ngắm cảnh du ngoạn, kết quả sau khi đến mới phát hiện, phía sau hắn cơ hồ thời thời khắc khắc đều có thị vệ đi theo, mình hơi tới gần một chút cũng không được.

Sở Uyên nói: “Ăn ngon.”

“Đói bụng, tất nhiên ăn cái gì cũng ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một cái chân gà, “Đáng tiếc không có mang rượu theo, Tây Nam phủ mới vừa cất xong một loại rượu mới, tên là Khởi Phong, uống vào miệng so với Phi Hà càng ngọt hơn, nghĩ đến ngươi sẽ càng thích.”

Sở Uyên hỏi: “Ngươi cất hả?”

“Muốn đưa ngươi, tất nhiên là ta tự mình cất, sao có thể giao cho người ngoài làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá cũng không sao, để thêm một khoảng thời gian nữa, uống càng thuần hơn, sau cuộc chiến ta tự mình đưa tới Vương thành.”

Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”

Ánh mặt trời giữa núi vừa vặn ấm áp. Sở Uyên gối đầu lên trên đùi hắn, nhìn mây bay ở chân trời xuất thần.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: “Không suy nghĩ gì hết.”

Đoạn Bạch Nguyệt lấy xuống một mảnh lá cây trên đầu hắn.

“Chờ bình loạn Đông Hải và Nam Hải, thì đưa cẩm nương và hài tử cùng nhau vào cung đi.” Sở Uyên nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.” Một lát sau lại nói, “Không biết có thể khiến cho vị Đào đại nhân kia tức chết không.” Nếu là như vậy, còn rất tốt.

“Nữa.” Sở Uyên nắm tóc hắn, “Cùng với ở đây nhắc tới thái phó đại nhân, không bằng nghĩ đoạn đường này muốn ứng phó tiểu Cẩn thế nào.”

Nhắc tới vị thần y kia, đầu Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên liền bắt đầu mơ hồ đau.

Sở Uyên nhắc nhở: “Không được bắt nạt hắn.””Sao ta dám bắt nạt hắn chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt rất là oan ức, tố cáo, “Hắn không bắt nạt ta đã là may mắn lắm rồi, ngày thường nhìn thấy đều hận không thể chạy trốn. May là nhờ có Thẩm minh chủ, bằng không chỉ sợ ta muốn mang ngươi ra ngoài hóng mát một chút cũng khó khăn.”

Sở Uyên buồn cười.

“Số khổ.” Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái, “Không có biện pháp.”

Sở Uyên tìm một tư thế thoải mái, nói: “Ta muốn ngủ một lát.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tay phải nhẹ nhàng che trên mắt hắn, che khuất ánh sáng bên ngoài.

Trong khách điếm, Diệp Cẩn nhìn phòng khách trống rỗng, cùng Tứ Hỉ đang nở một nụ cười đáng yêu, siết chặt tay, hít một hơi thật dài, phải tỉnh táo, không thể rít gào!

Thẩm Thiên Phong nói: “Tiểu Cẩn.”

“Ngươi không cần nói chuyện!” Diệp cốc chủ chống nạnh phất tay, khí thế hung hăn.

Tứ Hỉ công công âm thầm nháy mắt.

Thẩm Thiên Phong hiểu ý: “Có thuốc phong hàn không?”

“... Ngươi muốn?” Diệp Cẩn quả nhiên nhíu mày.

Thẩm Thiên Phong nói: “Đầu choáng váng.”

Diệp Cẩn giơ tay thử nhiệt độ trên trán hắn một chút, cảm thấy tựa hồ là có chút nóng, vì vậy kéo người trở về sát vách uống thuốc -- phòng giữ lại lát nữa rồi hủy.

Mãi đến tận nửa đêm, Sở Uyên vẫn chưa trở về.

Diệp Cẩn: “...”

Diệp Cẩn: “...”

Diệp Cẩn: “...”

Tứ Hỉ công công thành khẩn nói: “Lão nô thật sự không biết hoàng thượng đi đâu a.”

Thẩm Thiên Phong cũng nói: “Gần đây vẫn luôn ở trong quân, hiếm khi có mấy ngày nhàn rỗi, để hoàng thượng ra ngoài giải sầu cũng tốt.”

Giải sầu tại sao phải đi cả ngày! Diệp cốc chủ hít sâu, đồng thời tỉnh táo suy nghĩ một chút, lúc này ca mình có lẽ chính là đang lo lắng suy nghĩ quân quốc đại sự, hoặc là đang thuần khiết ngắm trăng, ngâm một bài thơ.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang lấy người, nhanh chân chạy về phía sơn động.

Sở Uyên nói: “Không quay về, tiểu Cẩn hẳn là sẽ phái binh tới lục soát núi.”

“Vậy ta sẽ giấu người kỹ một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn nhẹ hắn, “Miễn cho bị cướp trở lại.”

Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn: “Thả ta xuống.”

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn ngồi ở bên đống lửa: “Có lạnh không?”

Sở Uyên lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn, ở bên tai thấp giọng nói: “Không muốn thả ngươi trở về.”

Sở Uyên về phía sau lười biếng dựa vào trong lồng ngực hắn: “Ừm.” Vậy thì sáng mai rồi trở về.

Trong đống lửa củi khô phát ra tiếng vang nhỏ vụn, Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, cằm đặt trên bả vai hắn, nghiêng đầu hôn một cái.Sở Uyên trốn: “Không được nhúc nhích.”

Đoạn Bạch Nguyệt kiên định nói: “Thiên động.”

Sở Uyên buồn cười, trở tay đánh hắn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế cúi đầu, hôn lên bờ môi lạnh lẽo kia, nhiệt độ từng chút từng chút truyền tới. Sở Uyên nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới hắn, đem cả người mình đều đưa vào trong lồng ngực hắn.

Tay Đoạn Bạch Nguyệt đỡ sau lưng hắn, đặt người ở trong bụi cỏ mềm mại.

Sở Uyên nhìn hắn, con ngươi trong đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ, rơi đầy ánh lửa.

Đoạn Bạch Nguyệt tháo đai lưng hắn ra, tay phải ôm hắn vào lòng. Sở Uyên ôm lấy cổ hắn, y phục trượt xuống bả vai, sợi tóc đen như mực tản ra, giống như gấm vóc phủ kín khuỷu tay.

Thân thể dần dần trở nên kịch liệt, Đoạn Bạch Nguyệt cắn vành tai hắn, ngữ điệu thì thào ẩm ướt: “Tiểu Uyên.”

Sở Uyên hô hấp mơ hồ, bên trong thân thể giống như là có một dòng suối ấm áp, ngón tay sít sao cùng hắn đan vào nhau, cũng không muốn tiếp tục tách rời.

Trong khách điếm, Diệp Cẩn đang nằm nhoài trước ngực Thẩm Thiên Phong, nghiêm túc xuất thần.

Thẩm Thiên Phong xoa bóp cổ hắn: “Ngoan, ngủ đi.”

Diệp Cẩn ngồi dậy, tóm chặt cổ áo hắn lay động, đằng đằng sát khí, mà lại đằng đằng sát khí.

VÌ! CÁI! GÌ! BÂY! GIỜ! CÒN! CHƯA! TRỞ! VỀ!

Là dự định xuất một quyển thi tập hả.

Thẩm Thiên Phong dùng chăn bọc lấy người, chỉ lộ ra một cái đầu.

Diệp Cẩn: “...”

Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ hắn: “Còn muốn nháo?”

Trong lòng Diệp Cẩn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, suy nghĩ một chút, nói: “Nói không chừng là lạc đường.” Lúc này ca mình đang dãi gió dầm sương, đi lại tập tễnh, phía trên bạo vũ cuồng phong gõ cửa một hộ nông trang xin vài cái bánh bao ăn lót dạ, đói bụng đến sống dở chết dở, hoàn toàn không có tâm tình làm chuyện khác.

Thẩm Thiên Phong nói: “Ừm.”

Có lệ! Diệp Cẩn tránh ra hắn, nằm lỳ ở trên giường tiếp tục sanh khí, ngay cả tâm tình xù lông cũng không có.

Thẩm Thiên Phong ở bên dở khóc dở cười, nhớ tới mình lúc trước khi thành thân với hắn, hoàng thượng cũng là không chịu thả người.

Cũng thực sự là huynh đệ ruột.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên lá cây đọng đầy sương sớm. Đoạn Bạch Nguyệt đưa cá vừa nướng xong cho hắn, nói: “Lúc ra cửa quên mang theo muối, ăn lót bụng trước đã, trở về dịch quán ăn điểm tâm sau.”

Sở Uyên bọc ngoại bào của hắn, hỏi: “Ngươi dự định khi nào trở về thành Mộc Dương?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày mai.”

Sở Uyên gật đầu: “Ba ngày sau ta cũng sẽ khởi hành đến thành Đại Côn, Sở Hằng lòng muông dạ thú, lúc này sợ là từ lâu không thể chờ đợi được nữa, nghĩ muốn cùng ngươi liên thủ đối phó Sở quân.”

“Cho nên trận chiến sự này không tốn bao nhiêu thời gian.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ cần hai bên khai chiến, ngươi ta trong ngoài giáp công, trong vòng hai ngày Sở Hằng chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ. Đảo Bạch Sương ở Đông Hải mới khó dây dưa, đám phản quân này mới thật sự khiến người đau đầu.” Thủ lĩnh tên là Thanh Cầu, là bộ hạ cũ năm đó của Vân Đoạn Hồn, thuở nhỏ lớn lên ở Đông Hải, quen sống ở trong gió và sóng biển, đối biến hóa thuỷ triều hải lưu khí trời cực kỳ thấu hiểu, bốn phía Đảo Bạch Sương trải rộng cơ quan, không mò ra binh lực đối phương thế nào, chiến thuyền thiết giáp Sở quân muốn xông vào cũng khó.

“Vướng tay chân cũng chỉ có thể kiên cường đánh.” Sở Uyên nói, “Phụ hoàng giao việc này cho ta, ta cũng không muốn giao Sở quân cho đời tiếp theo.”

“Yên tâm đi, có ta giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái chùi khóe miệng hắn, “Khi còn bé đã nói, phải trợ giúp ngươi bình định tứ hải, cửu châu quy nhất.”

Sở Uyên xé xuống một miếng thịt, đưa tới bên miệng hắn: “Ừm, thưởng ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nam chinh Bắc chiến, chỉ thưởng cái này?”

Sở Uyên rút tay về: “Không muốn thì thôi.”

“Ngay cả con cá này, ta cũng không nỡ ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn, “Đối xử với tức phụ tốt một chút, tương lai mới... tê.”

Sở Uyên vỗ vỗ tay, bình tĩnh đứng lên: “Đi thôi, trở về.”

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa lỗ tai, đuổi theo.

Bên trong dịch quán rất yên tĩnh.

Tứ Hỉ công công cười nói: “Thẩm minh chủ mang tiểu vương gia ra ngoài, đi từ sáng.”

Sở Uyên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, chờ sau khi lần này trở về Tây Nam phủ, nhất định phải chọn mấy vò rượu ngon đưa tới Nhật Nguyệt sơn trang, giao cho Thẩm Thiên Phong.

“Còn có chuyện Lệ Thước.” Sở Uyên ngồi ở bàn vừa uống trà, “Nàng dọc đường đi đều cực kỳ yên tĩnh, như là một lòng chỉ muốn gặp ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dự định khi nào thả nàng?”

“Sau đại chiến, ít nhất phải đợi đến sau chiến dịch với Sở Hằng.” Sở Uyên nói, “Không rõ ràng nàng rốt cuộc muốn làm gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ngươi quyết định là được.”

Sở Uyên chống đầu, bĩu môi: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Này cũng có thể coi là ở trên đầu ta?” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.

“Không thì sao?” Sở Uyên ngồi xuống, “Bao nhiêu người trong Tây Nam phủ, bao nhiêu người tròn thành Đại Lý, cố tình chỉ nói ngươi.” Vì sao không nói Vương Nhị Cẩu bán bánh quẩy trên đường, nghe đâu cũng cực kỳ anh tuấn.

Đoạn Bạch Nguyệt đầu hàng: “Được được được, đều là lỗi của ta.”

Sở Uyên bóp quai hàm hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào: “Hôn một cái.”

Sở Uyên nhắc nhở: “Tiểu Cẩn trở lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nháy mắt ngồi trở về.

Trên thang lầu cũng không có bất cứ tiếng vang gì.

Sở Uyên nhịn cười.

Đoạn Bạch Nguyệt thương lượng: “Lần sau muốn làm ta sợ, dùng người khác được không?” Dù nói là có quỷ cũng được.

Sở Uyên lắc đầu: “Không được, tiểu Cẩn dùng tốt nhất.”

Tây Nam Vương từ nội tâm phát ra một tiếng thở dài sâu xa, rất là khổ não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.