Đế Vương Công Lược

Chương 99: Chương 99: Loạn Tùy Châu




【 Chương 97: - Loạn Tùy Châu 】 Mang ngươi ra ngoài giải sầu

***

Mục đích Sở Thừa tới rất đơn giản, đi thẳng vào vấn đề nói là muốn kết minh, cùng nhau đối phó Sở Uyên.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Thế tử ngược lại là một người sảng khoái.”

“Thế nào?” Sở nhận hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn hồi lâu, sau đó hơi vuốt cằm: “Được.”

Sở Thừa đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn. Dù sao cái gọi là 'Chiến sự' mấy ngày qua, rõ ràng cho thấy đối phương đang cố ý kéo dài thời gian, hẳn là đang chờ mình mở miệng trước.

Chờ sau khi hắn đi, Đoạn Niệm nói: “Có cần viết một phong thư, báo việc này cho Sở Hoàng không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Bản vương tự mình đi.”

Đoạn Niệm: “...”

Lại đi?

Nửa đêm canh ba, Hỏa Vân Sư được dắt ra chuồng, bất mãn mà phì mũi ra một hơi, Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa lông bờm nó, xoay người lên ngựa rời khỏi đại doanh. Khẩn cấp như thế, thứ nhất tất nhiên là bởi vì muốn gặp người trong lòng, thứ hai ít nhiều gì cũng có chút bận tâm -- không biết Lệ Thước đầu kia còn gây ra náo loạn gì nữa không.

Lúc trước một Kim Xu, cũng đã là đau đầu, nhưng không ngờ được núi cao còn có núi cao hơn, Thiên Ưng các này, mới thật sự khiến cho người ta đau đầu.

Sáng sớm, ánh mặt trời vẩy ra tia sáng ấm áp, Diệp Cẩn đang đứng trước quán nhỏ bán chè đậu phộng, hai mắt nóng bỏng nhìn lão bản.

“Tiểu vương gia.” Lão bản cười ha ha chào hỏi, “Có muốn ăn một bát chè không?”

Diệp Cẩn lắc đầu: “Lão bản cứ việc buôn bán đi, đừng để ý đến ta.”

“... Haizz.” Lão bản cảm thấy buồn bực, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào đầu của mình, không nhịn được liền nâng tay sờ sờ.

Chẳng lẽ là muốn giúp mình trị hói đầu.

Diệp Cẩn ở trong lòng tính toán, thời điểm nào đó phải kéo ca mình tới ăn một chén chè đậu phộng, rồi thuận tiện liếc mắt nhìn lão bản một cái.

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong cảm thấy buồn bực, “Đứng ở đây làm gì?”

Diệp Cẩn nói: “Nghĩ chút chuyện.”

“Nào có ai đứng giữa phố xá sầm uất nghĩ chuyện, cũng không sợ bị đoàn xe lui tới quát.” Thẩm Thiên Phong mang theo hắn đi trở về, “Lúc trước tán gẫu gì với hoàng thượng mà lâu vậy.”

Diệp Cẩn nói: “Tán gẫu dâm tặc.”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy dừng một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: “Về sau gặp mặt, cũng không được phép nói Tây Nam Vương như vậy.”

“Ngươi xem, ta vừa nói dâm tặc, ngươi liền biết ngay là hắn.” Diệp Cẩn cảm khái, nổi danh đến nỗi toàn bộ Sở quốc đều biết.

Thẩm Thiên Phong: “...”

Đi ngang qua một hiệu thuốc nhỏ, Diệp Cẩn nói: “Đợi một lát, ta mua chút thảo dược.””Hoàng thượng không thoải mái?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không phải.” Diệp Cẩn vỗ vỗ vạt áo, “Là ta không thoải mái.”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày: “Chỗ nào không thoải mái, sao không nói cho ta biết sớm một chút?”

“Hai ngày nay thường nằm mơ.” Diệp Cẩn nói, “Cảm thấy sắp xảy ra chuyện.”

“Lo lắng chiến sự?” Thẩm Thiên Phong suy đoán.

Ta lo lắng chiến sự làm gì, Đại Sở chắc thắng. Diệp Cẩn hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Ta lo lắng Đoạn Bạch Nguyệt.”

Thẩm Thiên Phong đau đầu: “Tại sao lại là Tây Nam Vương.”

Ngoại trừ hắn ra cũng không có người khác a! Diệp Cẩn ngạo kiều hừ một cái, một mình ung dung vào trong hiệu thuốc, mua chút dược vật bình tâm tĩnh khí, tiện thể mua ba bao lớn Tử U thảo -- làm thành thuốc không 'cương' được vung đầy trời!

Thẩm Thiên Phong cũng không biết là nên khóc hay nên cười, sau khi mang người về nhà, rất vất vả dỗ ăn nửa bát cơm rồi lại bỏ đũa chạy đi, nói là muốn đến sau viện ngồi một chút, hóng gió giải sầu. Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ được đi dạo ở trong hoa viên dịch quán còn chưa được vài vòng, liền có một người từ trên trời giáng xuống.

...

...

...

Sau khi thấy rõ người tới là ai, Diệp Cẩn lùi vài bước, ngũ oanh lôi đỉnh.

Đầu Thẩm Thiên Phong mơ hồ ẩn đau.

“Khụ khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hai vị, trùng hợp thế.”

Diệp Cẩn chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Sở Uyên đứng ở cửa sổ, cũng có chút... nghẹn họng nhìn trân trối.

Vì sao cố tình là lúc này?

Diệp Cẩn bình tĩnh một chút, xắn tay áo lên, giận dữ xông lên lầu.

Tại sao có thể như vậy.

Một chút cũng không bớt lo.

“Này!” Đoạn Bạch Nguyệt muốn đuổi theo, lại bị Thẩm Thiên Phong ngăn cản.

Sau thời gian một chén trà, Sở Uyên còn đang bình tĩnh giải thích: “Tây Nam Vương tới đây thật sự chỉ là vì thương nghị chiến sự.”

Tại sao không đi tìm Ôn đại nhân thương nghị! Diệp Cẩn dùng ánh mắt phi thường đau lòng nhìn ca mình, trách không được mấy ngày nay ngay cả cửa cũng rất ít ra, thì ra trong phòng cư nhiên giấu một người!

Vua của một nước, giấu một tên hói ở trong phòng ngủ, truyền ra ngoài rất mất mặt biết không, rất mất mặt biết không, rất mất mặt biết không.

Sở Uyên lao tâm lao lực quá độ.

Trong viện, Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu đối diện Thẩm Thiên Phong, đáy mắt rất có vài phần... bình tĩnh cảm niệm.

Đương nhiên, thấy đại chiến sắp tới, Diệp Cẩn cũng không có thiến người, nhưng vẫn là bỏ tiền thuê lão bản bán chè đậu phộng đi tới đi lui ba bốn vòng ở trên đường cái, cho ca mình nhìn rõ cái gì gọi là hói ở giữa. “Về sau cách xa một chút.” Diệp Cẩn căn dặn.

Sở Uyên nói: “Được được được.”

Trở về phòng, Đoạn Bạch Nguyệt đang ở bên cạnh bàn uống trà.

Sở Uyên nói: “Ngươi dự định khi nào trở về thành Mộc Dương?”

“Tất nhiên là trở về cùng ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa một chén trà cho hắn, “Nếu Sở Hằng muốn liên hợp ta đồng thời đối phó ngươi, tại thời khắc này đương nhiên sẽ không gây ra trận chiến lớn, có Đoạn Niệm và phó tướng đóng giữ trong quân, đầy đủ.”

“Lệ Thước còn đang ở khách điếm trong thành.” Sở Uyên nói, “Ngươi dự định khi nào gặp nàng?”

Đoạn Bạch Nguyệt trước tiên quan sát vẻ mặt hắn một chút, sau đó hỏi: “Ngươi nói xem?”

Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Có liên quan gì đến trẫm đâu.”

Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng âm thầm kêu khổ, nắm tay hắn ghé vào bên miệng: “Còn tức giận à?”

Sở Uyên hỏi ngược lại: “Vì sao trẫm phải tức giận?”

“Bởi vì ta làm sai chuyện, không nên làm mất Tử Long quyết, không nên làm cái giả dỗ ngươi, trúng độc cũng không nên trốn tránh không gặp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt cực kỳ thức thời, “Mắng ta cũng được, đánh ta cũng được, dầu gì ta cũng sẽ lên trên đường mua vài cái ván giặt đồ, giặt xiêm y cho ngươi.”

Sở Uyên cười khúc khích, giơ tay đánh hắn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười, ngồi xổm ở trước người hắn: “Không giận nữa a?”

Sở Uyên bĩu môi: “Giận.”

“Giận ta cũng được, đừng khiến bản thân mình khó chịu.” Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào hắn, “Còn nữa, ta cũng nhận lỗi rồi, đêm nay không được đuổi ta ngủ trên sàn nhà nữa.”

Sở Uyên bình tĩnh thản nhiên: “Trước khi ngươi làm rõ chuyện Lệ Thước và Tử Long quyết, đừng hòng lừa dối qua ải!”

Đêm đó, Thẩm Thiên Phong cưỡng ép ôm Diệp Cẩn trở về phòng.

“Ngươi để ta đi liếc mắt nhìn đi.” Diệp Cẩn hai tay chống lồng ngực của hắn không cho hôn, tâm tâm niệm niệm muốn chạy, liều mạng giãy dụa, thậm chí còn muốn cắn người.

Thẩm Thiên Phong nhìn thấy buồn cười, một tay thoải mái chế trụ hắn, một cái tay khác nặn cằm hắn ra, ngón tay cái nhét vào một viên thuốc.

“A.” Diệp Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, một luồng ngọt ngào tan ra, nhất thời trợn mắt lên nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ gò má hắn: “Nghe lời.”

Nháy mắt ý nóng ở bụng dưới bốc lên, Diệp Cẩn bị hắn đặt ở trên tường, y phục ngổn ngang rất muốn hất bàn, nhưng ngay cả khí lực đá người cũng không có, giãy giụa ba lần, không những không đẩy người ra, ngược lại đem chính mình làm cho thở hồng hộc, vì vậy mềm nhũn cả giận nói: “Đưa thuốc giải cho lão tử.”

Thẩm Thiên Phong cúi đầu, đem hết thảy xù lông đều chặn trở lại.

Một chỗ khác trong phòng, nhưng là yên tĩnh hơn rất nhiều.Sở Uyên đưa lưng về phía cửa, như là đã chìm vào hôn mê. Đoạn Bạch Nguyệt dè dặt cẩn thận vén chăn lên, chen ở bên cạnh hắn.

Sở Uyên tất nhiên không thể không tỉnh.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, khàn giọng nói: “Trên đất lạnh.”

Sở Uyên một lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên.

Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên tóc hắn, nhưng không có ngủ.

Sau nửa đêm, Sở Uyên đột nhiên hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Đoạn Bạch Nguyệt ngẩn người, xoay người hắn lại, có chút áy náy nói: “Ta làm ngươi tỉnh?”

“Nói một chút xem.” Sở Uyên đẩy lên thân thể, cằm để tại ngực hắn, lười biếng nói, “Mỗi lần khi ngủ không được, đều đang suy nghĩ gì?”

“Cái gì cũng nghĩ, nhưng nhớ ngươi nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín mền cho hắn, “Vừa nãy cũng là đang suy nghĩ ngươi.”

Sở Uyên cười cười, đưa tay xoa bóp quai hàm hắn.

“Về sau mặc kệ có chuyện gì, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, “Không bao giờ gạt ngươi nữa, có được không?”

“Nói rất dễ nghe.” Sở Uyên rút tay về, “Đến bây giờ cũng chưa nói rõ ràng, rốt cuộc vì sao lại luyện công tẩu hỏa nhập ma.”

Đoạn Bạch Nguyệt nghẹn lời.

Nhưng Sở Uyên không có ý tứ muốn thay đổi đề tài.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người tập võ, luyện công chỉ cần hơi bất cẩn một chút, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Sở Uyên nói: “Tứ Hỉ.”

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay bịt miệng hắn lại -- Tứ Hỉ còn dễ nói, tuyệt đối đừng đưa tới tiểu tổ tông sát vách Tứ Hỉ.

Sở Uyên đẩy tay hắn ra, khoác chăn ngồi dậy, quay lưng về phía hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, thỏa hiệp nói: “Là lần trước vì bình loạn Tùy Châu, cãi lời sư phụ xuất quan sớm, tính mạng mới có thể ngàn cân treo sợi tóc.”

Sở Uyên không lên tiếng, cũng không quay người.

Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn: “Ngay cả sư phụ cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, bất quá đã qua rồi, ngươi muốn nghe, ta liền nói, cũng không được phép để ở trong lòng.”

Trong phòng rất yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Sở Uyên dùng sức tránh ra hắn, kéo gối qua xoay người đổ ập xuống đánh hắn một trận.

Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng kêu khổ, thành thành thật thật ngồi, chỉ có thấy hắn sắp rớt xuống giường, mới giơ tay kéo lại một phen.

Sở Uyên ném gối, ngực kịch liệt phập phồng, vành mắt đỏ hoe nhìn hắn, môi khẽ run.

“Ngoài ý muốn mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào trong ngực hôn nhẹ, “Đã qua rồi, coi như là lão thiên gia bố trí ra chuyện để ngáng chân, hai ba mươi năm trước khổ, mấy chục năm về sau đều ngọt, đúng không?

Tay Sở Uyên nắm thật chặt vạt áo hắn, chôn mặt ở trước ngực.

Trước vạt áo truyền đến ý nóng ẩm ướt, Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ, tay vuốt nhẹ ở trên lưng hắn: “Ta bây giờ không phải đã khỏe rồi sao, không được phép khóc.”

Sở Uyên còn nhớ nhiều năm trước, nội dung bên trong lá thư mình viết cho hắn là gì.

Muốn Tùy Châu, muốn Liệt Sơn, muốn mạng Sở Giang.

Hồi âm đúng hạn đưa tới, chỉ có một chữ -- “Được” .

Qua ba tháng, khi Sở Giang đang đi săn không cẩn thận rơi xuống vách núi, Tùy Châu liền trở về của mình, mà việc này cũng chưa bị nhắc qua. Nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, chịu đủ nỗi khổ Kim Tàm Tuyến tận mười năm.

“Đồ ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nâng gò má hắn lên, dùng ngón cái lau đi nước mắt, nhỏ giọng nói, “Chờ sáng mai mắt sưng lên, bị Diệp cốc chủ nhìn thấy, ta sẽ bị hói thật đó.”

Sở Uyên nói: “Về sau không cần làm bất cứ chuyện gì nữa, ta dưỡng ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái gật đầu: “Được, hiện tại có thể không vội. Chờ tương lai ngươi theo ta trở về Đại Lý, chúng ta tìm ngôi làng nhỏ ở cạnh biển, thời điểm đó nấu cơm giặt giũ tất cả thuộc về ngươi, ta không cần làm gì hết, mỗi ngày ăn nằm, được không?”

Sở Uyên bình tĩnh nói: “Nằm mơ.”

“Ngươi xem, cho ngươi dưỡng ngươi lại không chịu.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếc hận thở dài, “Dân chúng đều nói Tây Nam Vương lòng muông dạ thú, nồi này bị úp trên lưng rất oan a. Khi ta già rồi chỉ muốn làm một viên ngoại có người hầu hạ, ngay cả chuyện này chưa chắc có thể thành.”

Sở Uyên cuối cùng cũng coi như bị hắn chọc cười.

“Chịu cười rồi a?” Đoạn Bạch Nguyệt nâng gò má hắn lên, cúi đầu hôn một cái, “Nếu còn phải ở chỗ này trụ một trận, vậy ngày mai có muốn ra ngoài giải sầu không? Ta dẫn ngươi đến núi Tam Bà Bà.”

“Đó là nơi nào?” Sở Uyên hỏi.

“Ngoài thành Phúc Tuyền có một toà núi, thành Mộc Dương đang đánh giặc, dân chúng phụ cận trong trấn cũng không dám ra cửa, trong núi hẳn là sẽ rất yên tĩnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có đi không?”

Sở Uyên gật đầu: “Đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.