Đế Vương Công Lược

Chương 98: Chương 98: Đêm trước đại chiến




【 Chương 96: - Đêm trước đại chiến 】 Bởi vì túng dục quá độ cho nên bị hói.

***

“Năm đó theo phụ vương một đường đến Cao Ly ở phía Bắc, sau khi trở về Tây Nam không bao lâu, khối ngọc quyết này liền bị mất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc trước ta thật sự là vẫn luôn mang theo ở trên người, chờ sau khi phát hiện thì đã không thấy, ngay cả thành Đại Lý cũng bị lật ba bốn lần, nhưng vẫn không tìm được.”

Sở Uyên nhíu mày: “Vì sao không nói cho ta biết sớm một chút?”

“Sợ ngươi tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêm túc nói, “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn tìm.”

Sở Uyên nhìn lướt qua trên bàn.

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Có lẽ là có người mạo danh thân phận của ta, ở Tây Nam lừa tiền lừa sắc, hoặc có lẽ chính là Lệ Thước kia đang nói láo, còn mục đích là cái gì, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

“Vậy chiến sự thì sao?” Sở Uyên hỏi.

“Chiến sự tất nhiên làm trọng.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên tay hắn, “Cho nên ngươi cho ta thêm chút thời gian, việc này có chút kỳ lạ, chờ ta trở về sắp xếp lại lần nữa, nói chung dù thế nào, ta cũng sẽ bàn giao cho ngươi.”

Sở Uyên nói: “Có cần trẫm mang Lệ Thước tới Đông Hải không?”

“Nếu có thể như vậy, tất nhiên tốt nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên quét mắt liếc nhìn hắn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không mang theo cũng được.”

Sở Uyên rút tay trở về, nói: “Được rồi, trở về Đông Hải đi.”

“Cứ như vậy đuổi ta đi a?” Đoạn Bạch Nguyệt đặt cằm lên đầu gối hắn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất tỏ vẻ đáng thương.

Sở Uyên nói: “Về sau nếu không được sự đồng ý của trẫm, không được phép rời khỏi Đông Hải nửa bước.”

“Nói rõ trước, coi như là ngươi tức giận, cũng chỉ có thể bởi vì ta làm mất Tử Long quyết, rồi làm giả cái khác lừa ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cũng không được phép tức giận chuyện khác.”

Sở Uyên đứng lên, cũng không thèm nhìn hắn một cái: “Tứ Hỉ!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vội vàng tiến vào.

“Tiễn khách.” Sở Uyên quay người tiến vào nội thất.

Tứ Hỉ công công nhìn Tây Nam Vương, thăm dò: “Vương gia?”

Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, sau khi ra cửa nhỏ giọng nói: “Giúp bản vương nhìn thêm chút, nếu là vẫn luôn tức giận, kính xin công công nói giúp một tiếng.”

“Vương gia cứ việc yên tâm.” Tứ Hỉ công công cười ha ha nhận lời, trong lòng lại nói, hoàng thượng có khi nào thật sự giận Vương gia đâu. Nhiều lắm chỉ là bực bội, biệt nữu mấy ngày thôi. Một khi có người trong lòng, đều như vậy, đều như vậy.

Chiến sự Đông Hải động một cái liền bùng nổ, Đoạn Bạch Nguyệt coi như muốn tiếp tục điều tra rõ chuyện Tử Long quyết, cũng chỉ có thể đi vòng trở về thành Mộc Dương trước.Thời gian trễ một chút, Sở Uyên lệnh Thẩm Thiên Phàm dẫn Lệ Thước lại đây.

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng.” Lệ thước hành lễ, hơi cúi đầu.

“Miễn lễ.” Sở Uyên nói, “Cô nương không cần căng thẳng, trẫm chỉ là muốn hỏi vài vấn đề thôi.”

Lệ Thước nói: “Xin hoàng thượng cứ nói.”

“Khối ngọc quyết này.” Sở Uyên cầm lấy trên bàn hộp gấm, “Nghe nói là đồ vật thiếp thân của Tây Nam Vương?”

Lệ Thước gật đầu: “Đúng vậy.”

Sở Uyên nói: “Vì sao lại chắc chắn như vậy?”

“Vật ấy là Tây Nam Vương tự tay tặng cho dân nữ.” Lệ Thước nói, “Bảy năm trước, ở thành Đại Lý.”

“Bảy năm trước, vì sao cô nương lại đến thành Đại Lý?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.

“Ở nhà buồn chán, đi ra ngoài giải sầu.” Lệ Thước đáp.

Sở Uyên nói: “Sau đó liền cùng Tây Nam Vương nhất kiến chung tình, âm thầm xác định cả đời?”

Lệ Thước nói: “Dạ.”

Tứ Hỉ ở bên hầu hạ, nghe được cũng là đầu óc mơ hồ, đây là chuyện từ chỗ nào nhảy ra.

“Lúc trước khi hắn tặng khối ngọc quyết này cho cô nương, có nói gì không?” Sở Uyên lại hỏi.

“Cái gì cũng không nói.” Lệ Thước nói, “Dân nữ cùng hắn ở trong Quan Hoa các năm ngày, ngày cuối cùng khi tỉnh lại, bên gối đã đặt vật ấy.”

Sở Uyên nói: “Nếu đã âm thầm xác định chung thân, vì sao lúc trước khi cô nương thành thân, không nghĩ biện pháp báo cho Tây Nam Vương, mà là nghe lời gả đến Vị Hà bang?”

Lệ Thước nói: “Có đưa thư, nhưng cũng không hồi âm.”

Sở Uyên lắc đầu: “Này nghe qua có chút vô sỉ .”

Tứ Hỉ: “...”

“Dân nữ tự biết mưu nghịch là tội chết, cũng không hy vọng xa vời khác, chỉ cầu có thể gặp hắn một lần cuối.” Lệ Thước quỳ trên mặt đất, “Cầu hoàng thượng tác thành.”

Sở Uyên cười cười: “Cô nương đứng lên trước đi, trẫm đáp ứng ngươi.”

Lệ Thước nghe vậy vui mừng: “Đa tạ hoàng thượng.”

“Về phần lệnh huynh, nghĩ đến hẳn là cũng sẽ không đáp ứng.” Sở Uyên nói, “Bất quá không sao, giao cho Thiên Phàm là được.”

Quả nhiên, sau khi Lệ Ưng nghe nói việc này, có cảm giác như bị sét đánh trúng.

Thẩm Thiên Phàm nói: “Hoàng thượng đã đáp ứng Lệ cô nương, việc này không có đường cứu vãn.”

“Ngươi nói chuyện này... này tính là chuyện gì a!” Lệ Ưng liên tục giậm chân.

“Chỉ là đi gặp mặt Tây Nam Vương mà thôi.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Sau đó thì sẽ đem người còn nguyên trả lại cho Lệ huynh, cũng sẽ không có những người khác biết được. Tuy nói Tây Nam Vương là tội mưu nghịch, có thể khiến Lệ cô nương tình thâm ý nặng, hoàng thượng niệm một lòng say mê, cũng sẽ không vì vậy mà giáng tội Thiên Ưng các, không cần lo lắng.””Cái gì mà tình thâm ý nặng.” Lệ Ưng nói, “Nếu như thật sự tình thâm ý nặng, vì sao năm đó khi thành thân cũng không nhắc? Trái lại sau khi cầm thư hưu về nhà mới bắt đầu đề cập muốn đến Tây Nam?”

Thẩm Thiên Phàm suy đoán: “Có lẽ là không dám nói?”

“Còn có chuyện gì mà nàng không dám.” Lệ Ưng nói, “Thực không dám giấu giếm, lúc trước nàng là không muốn gả, không chỉ không muốn gả, còn khiến cho cả Thiên Ưng các sóng cuộn biển gầm, về sau còn chạy trốn một lần, là ta tự mình dẫn người, từ Loan Châu cưỡng ép mang nàng về.”

“Loan Châu?” Thẩm Thiên Phàm nhíu mày.

“Chính là Loan Châu.” Lệ Ưng nói, “Ngươi nói xem, Loan Châu nằm ở phía Bắc Thiên Ưng các, nếu nàng thật sự có tư tình với Tây Nam Vương, cũng nên chạy về Đại Lý, vì sao cố tình muốn lên phía Bắc?”

Thẩm Thiên Phàm vỗ vỗ bả vai: “Lệ huynh cực khổ rồi.”

“Nếu như thật sự có cái gì với Tây Nam Vương, bây giờ hoàng thượng đều biết chuyện đáp ứng, người làm ca ca như ta muốn ngăn cản cũng không thể ra sức, không bằng tùy nàng đi.” Lệ Ưng nói, “Nhưng là sợ Tây Nam Vương chỉ là cái ngụy trang, thời điểm đó nếu bởi vì A Thước làm trễ nãi chiến sự, vậy Thiên Ưng các ta trở thành tội nhân, chết một vạn lần cũng khó đền tội a.”

“Thì ra là như vậy, bất quá Lệ huynh không cần lo lắng.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Một đường này ta sẽ phái người trông chừng Lệ cô nương, sẽ không để nàng có động tác khác.”

Lệ Ưng bất đắc dĩ đáp ứng, liên tục thở dài.

Chiến sự trong thành Mộc Dương vẫn như trước, Đoạn Niệm đang ở trong doanh trướng buồn bực ngán ngẩm ngủ gật.

Đoạn Bạch Nguyệt từ ngoài bước vào, thấy thế cười nói: “Làm sao, bị nhốt?”

“Vương gia.” Đoạn Niệm đứng lên, “Người đã trở lại.”

“Bên ngoài thế nào rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Cũng giống với lúc trước, ngày ngày tới liền chửi mắng, chửi một trận rồi thu binh.” Đoạn Niệm nói, “Sở Hằng phái sứ thần tới qua mấy lần, nhìn giống như là muốn hoà đàm, đều bị thuộc hạ kiếm cớ đuổi về.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cực khổ rồi.”

“Đây sao gọi là cực khổ được, đều rảnh rỗi sắp mọc hoa luôn rồi.” Đoạn Niệm rót chén trà cho hắn, “Hắc Long quân đầu kia càng rảnh rỗi hơn, nghe nói mỗi lần khi ra chiến trường, quan tiên phong đều phải niệm một bản hịch văn trước đội ngũ, là do Ôn đại nhân viết, từ ngữ trau chuốt hoa lệ nói có sách, mách có chứng, sau khi nghe xong, tướng sĩ phía dưới đều ngủ hơn một nửa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhịn cười.

“Tính toán hai ngày này, Sở Hằng còn sẽ phái người đến đây hoà đàm.” Đoạn Niệm nói, “Vương gia có muốn gặp không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đợi đến ngày cuối cùng rồi gặp.”

Trong thành Đại Côn, Diệp Cẩn cũng đang thu thập bao phục, dự định đi đón Sở Uyên.

“Mang nhiều thuốc như vậy?” Thẩm Thiên Phong tùy tay cầm lên một bình, “Chuẩn bị cho các tướng sĩ trong quân?”

“Không phải, là cho Đoạn Bạch Nguyệt.” Diệp Cẩn nói, “Ngửi một chút, héo ba năm!”

Thẩm Thiên Phong bình tĩnh trả về.

“Được rồi, đi thôi.” Diệp Cẩn nói, “Suốt đêm xuất phát.”

“Hiện tại?” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười kéo hắn, “Nói tốt là đến thành Phúc Tuyền tiếp hoàng thượng, bây giờ xuất phát, có phải là quá sớm rồi không.”

“Không sớm.” Diệp Cẩn nghiêm túc nói, “Phải đuổi đến trước Đoạn Bạch Nguyệt.”

“Coi như chỉ là làm bộ dáng, quân Tây Nam còn đang giao chiến với Hắc Long quân, sao Tây Nam Vương có thể bỏ lại chiến trường mà lên phía Bắc.” Thẩm Thiên Phong ấn hắn ngồi trở về trên ghế, “Nghe lời.”

Vậy rất khó nói a! Diệp cốc chủ giận dữ nghĩ, dù sao cũng dâm đãng như vậy.

Đại quân Sở quốc tiếp tục xuôi Nam, Thẩm Thiên Phàm phái năm thân tín, vẫn luôn âm thầm trông chừng Lệ Thước, một đường vẫn chưa phát hiện có bất cứ dị thường nào.

Thành Phúc Tuyền là trọng trấn cách thành Đại Côn gần nhất. Ngày hôm đó, một tín hàm được đưa tới trong tay Sở Hằng, nói là ba ngày sau hoàng thượng sẽ đến thành Phúc Tuyền.

“Đến thành Phúc Tuyền, lại tới thành Đại Côn nhưng là chỉ có vài ngày đường xá.” Sở Thừa nói, “Đoạn Bạch Nguyệt vẫn không chịu gặp chúng ta.”

“Hắn sẽ gặp.” Sở Thừa nói, “Nếu không chịu hợp tác với chúng ta, bằng mấy ngàn quân Tây Nam muốn đối kháng mấy vạn tướng sĩ Đại Sở, châu chấu đá xe chỉ có một con đường chết. Chỉ có thêm vào Hắc Long quân ở Đông Hải, hắn mới có phần thắng.”

“Cái này cũng khó nói.” Sở Thừa nói, “Đối phương là Đoạn Bạch Nguyệt, cũng là một người khó dây dưa giống như Tần Thiếu Vũ. Lúc trước Tần Thiếu Vũ cũng là đơn thân độc mã thâm nhập trại địch, một đêm phá huỷ toàn bộ liên minh bộ tộc Mạc Bắc, không thể xem thường. Năm đó phụ thân cũng đã dạy hài nhi, hành quân tác chiến, cũng không riêng là dựa vào nhiều người, nếu như không nắm chắc tám phần trở lên, nghĩ đến Đoạn Bạch Nguyệt cũng sẽ không dễ dàng xuất binh.”

Sở Hằng trầm tư một lát, nói: “Quên đi, lúc này ngươi tự mình đi.”

Sở Thừa lĩnh mệnh: “Dạ.”

Trong thành Phúc Tuyền, Diệp Cẩn đang nghiêm túc nhìn Sở Uyên.

Huynh đệ hai người cửu biệt gặp lại, cao hứng là cao hứng, nhưng bầu không khí có chút quỷ dị.

“Khụ.” Sở Uyên nói, “Có muốn ở lại cùng dùng bữa không?”

Dĩ nhiên là muốn.

Diệp Cẩn gật đầu.

Không chỉ là cùng nhau dùng bữa, thậm chí còn muốn cùng nhau nghỉ ngơi!

Thẩm Thiên Phong khá là đau đầu, vì sao ngay cả ngủ cũng không chịu trở về phòng.

Bọc chăn ngồi ở trên giường, Diệp Cẩn dùng ánh mắt phi thường thành khẩn, nhìn về phía ca ca thân yêu miêu tả chút tình trạng gần đây của Đoạn Bạch Nguyệt.

“Mở ba cái thanh lâu, cưới mười mấy tiểu thiếp, hằng đêm trầm mê tửu sắc, mập có thể mấy chục cân, cằm ba ngấn mỡ, bởi vì túng dục quá độ cho nên bị hói.”

Sở Uyên: “...”

Diệp Cẩn tiếp tục bổ sung: “Hói ở giữa.” Lần này ngay cả chi tiết nhỏ cũng có,  muốn không tin cũng không được, rất chân thật.

Sở Uyên dùng chăn che đầu.

Diệp Cẩn dùng ánh mắt phi thường sáng ngời nhìn hắn.

Đã như vậy, không bằng suy nghĩ thêm lần nữa a!

“Vương gia.” Trong thành Mộc Dương, Đoạn Niệm nhỏ giọng nói, “Sở Thừa đến.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Cuối cùng là ngồi không yên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.