【 Chương 95: - Tử Long quyết 】 Cái gì gọi là có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa
***
“Ngươi... Sao ngươi có thể hoang đường như vậy!” Lệ Ưng tức giận đến mặt trắng bệch, giơ tay muốn đánh nàng.
“Ta hoang đường? Năm đó ta đã nói, nếu không phải là Đoạn Bạch Nguyệt thì ta không lấy chồng. Là ngươi và phụ thân cưỡng ép nhét ta vào trong kiệu hoa, đưa đến Vị Hà bang.” Lệ Thước nói, “Bây giờ ngược lại nói ta hoang đường?”
Lệ Ưng bị nàng chọc tức suýt nữa thì hôn mê, mạnh mẽ giậm chân một cái: “Thôi thôi thôi, việc này chấm dứt ở đây. Tây Nam Vương kia bây giờ đã là phản tặc, mặc kệ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, về sau đừng nhắc lại nữa, nhớ chưa?”
Lệ Thước vặn khăn tay không trả lời.
“Haizz!” Lệ Ưng mạnh mẽ thở dài, mang theo nàng một đường trở về sơn trang.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên cười như có như không, liếc nhìn hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Sở Uyên nhảy từ trên cây xuống.
“Ngay cả nàng là ai ta cũng không nhận ra.” Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau dở khóc dở cười.
Sở Uyên nói: “À.”
“À là có ý gì.” Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau vòng lấy hắn, “Người bên ngoài không tin ta thì thôi, nhưng ngươi phải tin ta.”
Sở Uyên đột nhiên trở tay tấn công về phía hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt lấy làm kinh hãi, đau đầu nghiêng người né tránh: “Thật sự tức giận?”
Sở Uyên im lặng không lên tiếng, nhưng chiêu nào chiêu nấy ép sát.
Đoạn Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ không thật sự ra tay với hắn, vì vậy chỉ là từng bước né tránh, thời điểm thực sự không có đường thối lui, mới nắm chặt cổ tay hắn, mượn lực đưa sang một bên.
Sở Uyên đánh một chưởng về phía trước, Đoạn Bạch Nguyệt vừa muốn tránh né, nhưng không liệu được lần này hắn chỉ là một chiêu giả, nhích người tránh đi, tay trái đã thuận thế rút ra Huyền Minh Hàn Thiết bên hông mình.
...
“Muốn giải thích?” Sở Uyên phóng người lên, “Trước tiên đánh thắng trẫm rồi nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay hắn, ôm người đến ngực mình, lẩm bẩm ở bên tai: “Đây chính là ngươi nói.”
Sở Uyên cắn răng, trở tay chính là một kiếm.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt mang ý cười, bồi hắn ở trong vùng rừng núi qua mấy chục chiêu, mới một chưởng vỗ tại bả vai hắn. Sở Uyên chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, bảo kiếm loảng xoảng rơi trên mặt đất, người cũng lập tức bị ôm vào trong ngực.
“Thắng.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt cằm tại bả vai hắn.
Sở Uyên mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi cư nhiên thật sự dám đánh thắng trẫm.” Thật là to gan, thật là to gan, thật là to gan.Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên tránh ra hắn, vỗ vỗ bụi trên vạt áo, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía sơn trang.
“Thua, ngươi đại khái là càng không để cho ta đụng vào.” Đoạn Bạch Nguyệt đi theo phía sau hắn, “Nói chung dù sao đều là đạo lý của ta, đúng không?”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười ra tiếng, đuổi vài bước sóng vai với hắn: “Theo ta cùng nhau đến khách điếm?”
Sở Uyên không để ý tới hắn.
“Rất vất vả mới giải độc, ít nhiều gì cũng nên liếc mắt nhìn ta một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn, “Coi như lúc trước là ta sai, cũng không đến nỗi là tội chết, tương lai còn có vài chục năm, vẫn dự định không chịu để ý đến ta?”
Sở Uyên lười biếng nói: “Trẫm hiện tại không có ý định tha thứ cho ngươi.”
“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt thừa dịp không phòng bị, hôn một cái lên trên mặt hắn, “Ta không có ưu điểm gì khác, chính là rất kiên trì, da mặt lại dày.”
Sở Uyên khí định thần nhàn, rất là bình tĩnh.
Hai người cùng nhau trở về tiểu viện, Tứ Hỉ công công vốn dĩ còn đang ngủ gật, sau khi nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt thì kinh ngạc nhảy dựng, còn tưởng là mình hoa mắt, nhảy lên nửa ngày còn chưa hoàn hồn.
Sở Uyên nói: “Tứ Hỉ.”
“Dạ, hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công vội vàng đỡ lấy hắn.
“Tiễn khách.” Sở Uyên đẩy cửa bước vào phòng.
Tứ Hỉ công công đầy mặt khó xử, nhìn về phía Tây Nam Vương.
Đoạn Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ không đi.
Vào thời khắc này, kẻ ngu mới đi.
Tứ Hỉ công công nhìn hắn vào phòng, lo lắng đề phòng đợi ở bên ngoài nửa ngày, xác định bên trong không có động tĩnh, Vương gia sẽ không bị đuổi ra ngoài nữa, mới vui vẻ hớn hở xoay người ra cửa, sai người đi chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào trong ngực, hôn môi nhiệt liệt mà lại ôn tồn.
Sở Uyên nhắm mắt lại, lông mi thật dài có chút run rẩy, hai tay đặt lên bả vai hắn, để khoảng cách giữa hai người càng chặt chẽ hơn. Vẫn là hơi thở quen thuộc, ôn nhu, cố chấp, cưng chìu, thâm tình, cũng là duy nhất trên đời. Khóe mắt không tự chủ liền đỏ lên, mở mắt ra nhìn hắn, người yêu gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy đây có lẽ chỉ là mộng cảnh, nhất thời bừng tỉnh, thân thể cũng hơi loạng choạng.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, vươn tay vuốt nhẹ ở trên lưng hắn an ủi: “Không sao rồi.”
Lòng bàn tay Sở Uyên áp sát ở lồng ngực của hắn, vừa vặn có thể cảm nhận được nhịp tim kiên cố mạnh mẽ kia đập từng cái một.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giải độc rồi, nhịp tim tất nhiên sẽ khôi phục.”
Sở Uyên không lên tiếng, hồi lâu mới trầm thấp “Ừ” một tiếng, lại ôm hắn càng chặt.Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt không khỏi tê rần.
Rượu và thức ăn rất nhanh liền chuẩn bị xong, Sở Uyên như trước không có khẩu vị, nhưng biết được người trước mặt này là đuổi đường chạy đến, tất nhiên là ngày đêm gấp rút không ngủ không nghỉ, vì vậy cũng ngồi vào bên cạnh bàn, cùng hắn đồng thời dùng cơm.
Hai người ai cũng không nhắc chiến sự, cũng không muốn nhắc chiến sự.
Đơn giản sau khi dùng qua bữa tối, Tứ Hỉ công công liền đưa nước nóng tắm rửa tới. Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống quai hàm, nghe tiếng nước chảy ào ào phía sau tấm bình phong, cảm thấy như là lại trở về mấy năm trước -- cũng là cảnh tượng như vậy, giống nhau như đúc.
Sở Uyên bọc áo bào, vòng qua hắn leo lên giường, đưa lưng về phía cửa nghỉ ngơi.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng mang theo khí tức ẩm ướt sau khi tắm nằm ở bên cạnh, ôm người vào trong lồng ngực.
Sở Uyên nói: “To gan.”
Đoạn Bạch Nguyệt chống nửa người, ngưng thần nhìn hắn, ánh mắt chốc lát cũng không nguyện dời. Lông mày hơi xếch lên, hai mắt đen như mực, sống mũi thẳng tắp, đường nét ngũ quan nhu hòa, rốt cuộc không còn khí khái vương giả cao cao tại thượng ngày thường. Sau khi tháo bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng và uy nghiêm, cả người đều trở nên ấm áp, lười biếng, phát sáng giống như ngôi sao ở chân trời, mang theo vầng sáng hoà thuận vui vẻ, khiến người không nhịn được liền muốn nắm ở trong lòng bàn tay.
Sở Uyên hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt chế trụ mười ngón tay của hắn, đưa tay đặt ở bên gối, cúi đầu một lần nữa hôn lên.
Sở Uyên đáp lại nhiệt tình của hắn, đầu lưỡi mềm mại như mật.
Lần đầu tiên gặp gỡ ở trong rừng, chỉ là trong lúc hoảng loạn vội vàng làm ra lựa chọn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ trở thành ràng buộc cả đời. Bao nhiêu lần sinh tử nhất tuyến, bao nhiêu lần đầy rẫy vết thương, thời điểm sức cùng lực kiệt, người nghĩ tới đầu tiên đều chỉ có hắn, chính là hắn.
Sở Uyên vòng lấy cổ hắn, hô hấp dồn dập nóng bỏng.
Tay phải Đoạn Bạch Nguyệt sờ soạng xuống phía dưới, có chút thô lỗ mở vạt áo hắn ra, áo bào tơ lụa mềm mại như mặt nước trượt xuống bả vai, lộ ra thân thể dẻo dai của tuổi trẻ.
Hai tay Sở Uyên vòng qua thắt lưng rắn chắc của hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng gặm cắn ở cổ hắn, mãi đến khi da thịt nhiễm lên một tầng đỏ ửng, mới khẽ nâng đầu lên, một lần nữa hôn lên hai mắt ướt đẫm của hắn.
Nến đỏ hơi nhảy lên, một đêm triền miên như vậy.
Sau nửa đêm, Sở Uyên nửa nằm ở trên giường, mái tóc đen rải rác bên gối, thân thể theo hô hấp có chút run rẩy.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn, để người dựa vào ngực mình, ôn nhu nói: “Có khỏe không?”
Sở Uyên nhắm mắt lại, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt lướt qua sợi tóc của hắn, trầm thấp nói tình thoại dỗ dành. Sở Uyên mơ mơ hồ hồ, rất nhanh ngủ thiếp đi lần nữa, ngay cả một giấc mộng cũng không có.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Phàm vội vàng đến tìm hoàng thượng, lại bị Tứ Hỉ đuổi trở về.
“Mạt tướng có việc gấp a.” Thẩm Thiên Phàm nói.
“Việc gấp cũng không được, hoàng thượng long thể khiếm an, không quấy rầy được.” Tứ Hỉ nói, “Trừ phi là lửa xém lông mày.”
“...” Thẩm Thiên Phàm kỳ thực có chút hồ đồ, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết, việc này rốt cuộc là gấp hay là không gấp.
“Đó chính là không gấp.” Tứ Hỉ lòng tốt nói, “Buổi trưa tướng quân vẫn là trở lại đi.”
“Cũng được.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hoàng thượng là nhiễm phong hàn?”
“Đúng vậy.” Tứ Hỉ gật đầu.
Thẩm Thiên Phàm nói: “Quân y xem qua chưa ?”
“Xem rồi, xem rồi.” Tứ Hỉ nói, “Tướng quân mau trở về đi, hoàng thượng có lão nô chăm sóc, không cần phải lo lắng.”
“Vậy làm phiền công công .” Thẩm Thiên Phàm ôm quyền, quay người nhanh chân rời khỏi tiểu viện.
Ngoài phòng nắng ấm hoà thuận vui vẻ, Sở Uyên khẽ nhíu mày, như là cực kì không thoải mái.
Lòng bàn tay khô ráp ấm áp dán lên trên trán, sau đó có người ở bên tai nhẹ giọng hỏi: “Uống nước không?”
Sở Uyên mở mắt ra.
Đoạn Bạch Nguyệt cúi người, hạ một nụ hôn lên giữa chân mày hắn.
Sở Uyên sưng cổ họng ho khan, Đoạn Bạch Nguyệt xuống giường rót chén trà nóng cho hắn, để người dựa vào ngực mình chậm rãi uống. Cổ áo lý y hơi mở rộng, lộ ra loang lỗ dấu hôn trên cổ và lồng ngực. Sắc mặt so với hôm qua tái nhợt không ít, hiển nhiên là không nghỉ ngơi tốt.
Đoạn Bạch Nguyệt đặt chén sang một bên, nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái.
Sở Uyên nói: “Giờ nào rồi?”
“Còn sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tứ Hỉ vừa mới nói đã chuẩn bị xong cháo, ngồi dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không có khẩu vị.”
“Không có khẩu vị cũng phải ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn dậy, đặt vài cái đệm dựa ở phía sau, “Không thì sẽ ngã bệnh.”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Cháo măng ti dầu vừng.”
Nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt cười ra tiếng, chỉ nhẹ nhàng vươn tay nhéo nhéo mũi hắn.
Ngày hôm đó, hai người ai cũng không ra cửa. Tứ Hỉ công công cực kỳ thức thời, khi trời tối liền đến tìm Thẩm Thiên Phàm, nói hoàng thượng cảm lạnh còn chưa khỏe, e là sẽ ở đây thêm vài ngày.
Bên trong phòng ngủ ánh nến dịu dàng, Sở Uyên nói: “Ngày mai trở về đi.”
“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng, sau đó liền thở dài, “Món nợ này, ta có thể coi là ghi lên trên đầu Sở Hằng.”Sở Uyên ở trước ngực hắn thay đổi một tư thế càng thoải mái: “Không được phép nhắc tới hắn.”
Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên bả vai của hắn: “Được rồi, không nhắc.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, như trước mang theo ba phần ý cười.
Ngoài cửa sổ một đêm mưa bụi tầm tã, mãi đến tận hừng đông mới dừng.
Sở Uyên đã giảm sốt, Đoạn Bạch Nguyệt buộc lại tóc cho hắn rồi khom lưng từ phía sau ôm lấy, nhìn người trong gương: “Ta đi rồi, một đường này ngươi phải cẩn thận.”
Sở Uyên dựa vào trong lồng ngực của hắn: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt cắn nhẹ lên vành tai hắn, đứng lên vừa mới dự định đi, Tứ Hỉ công công đã ở bên ngoài bẩm báo, nói là Thẩm tướng quân cầu kiến.
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa.
“Vương gia.” Tứ Hỉ đầy mặt khó xử -- hắn cũng rất không muốn truyền câu nói này.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Uyên nhíu mày hỏi.
“Bẩm hoàng thượng, Thẩm tướng quân hình như là thật sự có việc gấp, hôm qua đã tới qua một lần, sáng nay lại.” Tứ Hỉ nói, “Đang ở ngoài sân chờ, hoàng thượng người xem...”
“Tuyên.” Sở Uyên nói.
“Dạ.” Tứ Hỉ vội vàng phục mệnh. Đoạn Bạch Nguyệt giúp Sở Uyên sửa lại cổ áo một chút, rồi thả người nhảy trên xà nhà, ngừng thở nhìn động tĩnh phía dưới.
Thẩm Thiên Phàm đẩy cửa bước vào: “Hoàng thượng.”
“Có chuyện lớn gì à?” Sở Uyên hỏi.
“Việc này cũng không biết nên nói nó lớn hay là nhỏ.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hoàng thượng còn nhớ Lệ các chủ nói qua hắn còn có một muội muội không?”
“Tất nhiên.” Sở Uyên gật đầu, “Nàng làm sao vậy?”
“Hôm qua nàng lén lút đến tìm mạt tướng, nói một chuyện.” Thẩm Thiên Phàm nói.
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời dâng lên dự cảm chẳng lành.
Sở Uyên bất động thanh sắc, nói: “Chuyện gì?”
Thẩm Thiên Phàm nói: “Muội muội Lệ các chủ tên là Lệ Thước, nàng nói cho mạt tướng, mấy năm trước từng cùng Tây Nam Vương có một đoạn thời gian sống như phu thê.”
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán, quả nhiên.
“Từng sống như phu thê thì thế nào?” Sở Uyên nhàn nhạt hỏi, “Chẳng lẽ còn muốn trẫm tứ hôn.”
“Lúc đó mạt tướng đối với chuyện này còn có nghi vấn, Lệ Thước lại nói Tây Nam Vương từng cho nàng một tín vật.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Còn nói tự biết phản loạn là tội chết, không dám đòi hỏi hoàng thượng có thể tha tội chết cho Tây Nam Vương, chỉ cầu có thể để cho nàng theo quân xuôi Nam, sau khi chiến loạn kết thúc, dùng danh phận thê tử, cấp người chết một phần mộ bia.”
Đoạn Bạch Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Trợn mắt há hốc mồm.
Trợn mắt. Há hốc mồm.
Ban ngày ban mặt gặp quỷ.
Sở Uyên tâm tình phức tạp: “Là tín vật gì?”
Thẩm Thiên Phàm từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm nhỏ.
Đoạn Bạch Nguyệt ở trên xà nhà chú ý nhìn, cũng rất muốn biết bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Sở Uyên mở hộp ra.
Đợi đến khi thấy rõ bên trong đựng cái gì, trong đầu Đoạn Bạch Nguyệt ầm ầm vang lên.
Sắc mặt Sở Uyên tái nhợt, 'Bộp' một tiếng đóng nắp lại.
Thẩm Thiên Phàm thăm dò: “Hoàng thượng thấy việc này thế nào?”
“Việc này tạm thời không được truyền ra ngoài.” Sở Uyên nói, “Chờ sau khi trẫm suy nghĩ kĩ, rồi tiếp tục làm bước quyết định kế tiếp, tướng quân lui xuống trước đi.”
“Mạt tướng tuân chỉ.” Thẩm Thiên Phàm ôm quyền hành lễ, quay người lui ra cửa phòng.
Sở Uyên ầm ầm đặt hộp gấm lên bàn.
Đoạn Bạch Nguyệt thả người nhảy xuống, bình tĩnh nói: “Ngươi nghe ta giải thích.”
Sở Uyên lạnh lùng hỏi: “Tử Long quyết trẫm đưa cho ngươi đâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khụ.”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
“Chuyện này...” Đoạn Bạch Nguyệt nhận thua, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nắm chặt tay hắn, “Là ta sai, ta không nên giấu ngươi, nhưng Tử Long quyết này thật sự là không phải ta đưa, mà là không cẩn thận làm mất.”
Sở Uyên dùng sức rút mạnh tay mình về.
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm kêu khổ. Hơn mười năm trước, có người tiến cống lên triều đình một khối Tử Long thạch, cực kì hiếm lạ. Lúc đó mình cũng ở trong cung, sau khi nghe nội thị nhắc đến, cũng hỏi hai câu, về sau trở về Tây Nam phủ, cũng không đem việc này để ở trong lòng, nhưng không ngờ được sẽ có người thay mình để ở trong lòng.
Sở Uyên rất ít khi chủ động mở miệng xin đồ vật, ở trong trí nhớ của Sở tiên hoàng, đây là lần đầu tiên, đương nhiên không thể không cho. Với là ngoại trừ Tử Long thạch, còn ban thưởng không ít vật hiếm lạ đến Đông cung, dẫn tới không ít người âm thầm đố kị.
Sau đó, Sở Uyên liền tự mình sai người xuất cung tìm thợ thủ công, đem vật liệu đá điêu khắc thành một viên ngọc quyết nho nhỏ, 800 dặm kịch liệt đưa tới Tây Nam phủ. Vật liệu còn sót lại cũng không ném, tự mình học khắc một con hổ nhỏ, vẫn luôn mang theo bên người -- xấu mi xấu mắt, không chỉ là bị các huynh đệ cười nhạo, ngay cả Sở tiên hoàng thấy cũng là dở khóc dở cười, liên tục nói một khối trân bảo hiếm có, sao lại khắc thành ngoạn ý này.
Sở Uyên sờ sờ bên hông, kiên định nói: “Nhi thần thích.”
Sở tiên hoàng liên tục thở dài, nhi tử cái gì cũng tốt, chính là ánh mắt rất đáng lo.
Xem như đây là tín vật đầu tiên của hai người, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên quý trọng đến cực điểm. Coi như không thể công khai treo ở bên hông, cũng là thiếp thân không rời, mỗi khi đến Vương thành đều sẽ đưa ra cho hắn xem, đổi một nụ cười, cũng đổi được vui vẻ.
Nhưng cố tình chuyện không hề khéo, qua mấy năm, ngọc quyết này cư nhiên bị mất.
Lúc đó không chỉ là Tây Nam phủ, ngay cả thành Đại Lý cũng cơ hồ bị lật toàn bộ, nhưng chính là sống chết không thấy bóng dáng. Đoạn Bạch Nguyệt ảo não đến cực điểm, lần sau lại tới Vương thành, vẫn lo lắng đề phòng, sợ bị phát hiện.
Nhưng cố tình, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Sở Uyên nói: “Tử Long quyết đâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt tươi cười: “Để ở Tây Nam.”
Sở Uyên 'Bộp' một tiếng đặt đũa xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm đau đầu, dỗ hồi lâu mới dỗ tốt. Vừa nghĩ, chỉ quên mang một lần đều tức giận như vậy, nếu là biết được bị mất còn sẽ đột phá đến đâu.
Vì vậy sau khi trở về Tây Nam, Đoạn Bạch Nguyệt liền phái người tìm kiếm chung quanh, cũng là mạng lớn, cư nhiên thật sự tìm được vật liệu đá không sai biệt lắm trở về, tìm thợ thủ công khắc lại một cái trong ký ức.
Sở Uyên ngờ vực: “Sao màu sắc nhạt thế?”
“Ai biết đâu, gió thổi ngày phơi nắng.” Đoạn Bạch Nguyệt hờ hững trả lời, đút cho hắn một khối điểm tâm, mạnh mẽ đem việc này lừa gạt qua.
Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ tới, cư nhiên sẽ ở trong Thiên Ưng các này, một lần nữa nhìn thấy Tử Long quyết đã bị mất từ lâu.