Đế Vương Công Lược

Chương 96: Chương 96: Thiên Ưng các




【 Chương 94: - Thiên Ưng các 】Cái gì gọi là tai bay vạ gió

***

Tới gần cửa ải cuối năm, thời gian cũng sẽ trải qua nhanh hơn một chút. Ngày hôm đó hạ triều, hiếm khi thấy trước Ngự Thư phòng không có ai chờ thảo luận chính sự, Tứ Hỉ cười ha hả nói: “Hoàng thượng có muốn xuất cung đi dạo một chút không? Gần đây trên đường cái cực kì náo nhiệt.”

Sở Uyên nói: “Có việc vui gì?”

“Việc vui lớn không có, việc vui nhỏ ngày ngày không dứt.” Tứ Hỉ nói, “Sắp tới năm mới, các thương nhân đều đang vắt óc tìm mưu kế mời chào khách nhân, có không ít đồ vật hiếm lạ từ các nơi đưa tới. Người muốn thành thân cũng nhiều, nghe đâu muốn mời kèn xô na gánh hát còn phải tranh đoạt, ngay cả giá tiền gõ la mở đường cũng tăng gấp năm lần.”

“Ngươi ngược lại là nghe ngóng rõ ràng.” Sở Uyên bật cười, “Cũng được, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.”

Tứ Hỉ hầu hạ hắn đổi thường phục, chủ tớ hai người cũng không ngồi kiệu, đi bộ ra khỏi cung. Trên đường quả nhiên là náo nhiệt đến cực điểm, người muốn thành thân quả nhiên là nhiều, còn gặp được một hộ nhà giàu vừa đi vừa vung bánh kẹo cưới, bên trong kẹo mạch nha là đậu phộng trộn hạt sen, lấy cái điềm tốt.

Dân chúng đang ở hai bên đường cười ha hả tiếp kẹo, cũng muốn lây dính không khí vui mừng, tiểu hài tử càng là nhảy nhảy nhót nhót chạy ra chạy vào, lại không cẩn thận ngã sấp xuống, tay nhỏ dính bùn nắm vạt áo Sở Uyên, lưu lại một dấu đen thùi lùi.

“Ối trời.” Tứ Hỉ sốt ruột.

“Không sao, tiểu hài tử không cẩn thận thôi.” Sở Uyên cười cười, ra hiệu hắn đừng hù dọa đến hài tử, “Đi thôi, đằng trước chính là phủ đệ Thiên Phàm, vừa vặn đến xem thử khỏi bệnh hay chưa, đã ba ngày nay không thấy hắn thượng triều.”

“Dạ.” Tứ Hỉ chùi chùi vạt áo giúp hắn, chen qua đám người đi tới phủ tướng quân. Nhật Nguyệt sơn trang là môn phái đứng đầu giang hồ, xây dựng tòa nhà cho tam thiếu gia đương nhiên sẽ không nhỏ, hai bên mái ngói cong vểnh lên, còn nóc nhà được sơn đỏ thắm, chữ trên biển hiệu là do Sở Uyên tự tay viết, xa xa nhìn qua cực kì khí thế.

“Hoàng thượng.” Phía sau có người gọi.

Sở Uyên xoay người.

Trong tay Lưu Đại Quýnh mang theo mấy bao đồ bổ, chạy tới nói: “Hoàng thượng là muốn đến quý phủ Thẩm tướng quân thăm người à?”

Sở Uyên gật đầu: “Trùng hợp thế, ở đây cũng có thể gặp được Lưu ái khanh.”

“Thật không dám giấu giếm, vi thần cũng muốn đi thăm Thẩm tướng quân, này cũng đã bị bệnh hai ba ngày, khiến người lo lắng.” Lưu Đại Quýnh quơ quơ bao giấy đỏ trong tay, “Này có thể là đồ tốt, đại bổ.”

Sở Uyên cười trêu ghẹo: “Nếu như trẫm nhớ không lầm, chất nữ (cháu gái) Lưu ái khanh tháng trước đã thành thân.”

“Chất nữ thứ tư đã thành, chất nữ thứ năm còn chưa thành.” Lưu Đại Quýnh rất chân thật, “Thẩm tướng quân là bánh bao, buông lỏng không được.”Tứ Hỉ thẳng đau răng.

Sở Uyên đối với loại ham muốn này của hắn cũng dở khóc dở cười, lệnh Tứ Hỉ tiến lên gõ cửa.

Người đến mở cửa cũng không phải là lão quản gia, mà là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn trang phục như là người ngoại tộc, con ngươi màu xám, nhưng lại lộ ra ánh sáng.

“Các ngươi tìm ai?” Thiếu niên hỏi.

“Chúng ta là bằng hữu Thẩm tướng quân.” Tứ Hỉ nói, “Nghe nói tướng quân bị bệnh, liền tới thăm hắn.”

“Như vậy a.” Thiếu niên nghiêng người, “Thẩm tướng quân ở sau viện.”

“Đa tạ.” Tứ Hỉ hỏi, “Trung thúc đâu? Ngày thường đều là hắn mở cửa.”

“Trung thúc đi mua hàng tết rồi.” Thiếu niên đóng cửa lại, “Ta phải trông cửa không thể đi, tự các ngươi vào đi.”

Sau khi Tứ Hỉ nói đa tạ, ba người một đường đến sau viện. Sở Uyên nói: “Thiếu niên mắt xám, như là đến từ Loan Nguyệt quốc.”

Tứ Hỉ và Lưu Đại Quýnh liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.

Đó là đâu.

Chưa từng nghe qua.

Không biết.

Sở Uyên cười nói: “Là một quốc gia nhỏ ở Tây Vực, rất ít lui tới với Đại Sở, bất quá Thiên Phàm xuất thân giang hồ, trong phủ có những bằng hữu này không tính kỳ quái, trẫm cũng là thuận miệng nhắc tới thôi.”

Tuy nói phủ đệ không nhỏ, hạ nhân lại không nhiều, gần tới cửa ải cuối năm, hơn một nửa người trong phủ đều trở về quê nhà, nhìn qua chút vắng vẻ.

“Người xem, ta dã nói, Thẩm tướng quân nên sớm thành thân.” Lưu Đại Quýnh nói, “Đón tết cũng vắng ngắt, không tức phụ không hài tử, tòa nhà lớn hơn nữa, cũng không giống cái dạng a.”

“Ái khanh đừng đứng ở ngoài hò hét nữa.” Sở Uyên nói, “Năm mới tết đến, không thể khiến bên tai trẫm yên tĩnh chốc lát?”

“Khụ khụ.” Lưu Đại Quýnh thức thời câm miệng, được được, không nói nữa.

Sở Uyên vươn tay đẩy cửa hậu viện ra.

Nụ cười Lưu Đại Quýnh đọng lại trên mặt.

Thẩm Thiên Phàm đang ở dưới tàng cây tán gẫu với một người, đối phương là một hồng y nữ tử, ngũ quan xinh đẹp dáng người bốc lửa, tóc đen suôn dài như thác nước được thả xuống bên hông, trên cổ tay đeo chuỗi ngọc năm màu, đang nhìn về bên này.

“Chu Sa cô nương?” Sở Uyên bật cười.

“Mạt tướng tham kiến hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm hành lễ, trong lòng âm thầm kêu khổ -- Sao cũng không có ai đến thông báo.

“Hoàng thượng.” Chu Sa cũng có chút bất ngờ.

“Nhìn bộ dạng này của ngươi không giống như là người có bệnh.” Sở Uyên cười nói, “Miễn lễ đi.”

Thẩm Thiên Phàm ho khan hai tiếng: “Đa tạ hoàng thượng.”

“Lần trước gặp cô nương, vẫn là bên trong đại mạc Tây Bắc.” Sở Uyên nói, “Nếu đến Vương thành, sao cũng không vào trong cung làm khách.””Ngày hôm trước vừa mới đến.” Chu Sa nói.

“Cho nên có người liền bị bệnh ba ngày.” Sở Uyên vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Phàm, có thâm ý khác.

Thẩm Thiên Phàm nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Lưu Đại Quýnh nhìn thấy muốn rơi lệ, uổng phí hơn nửa năm, thì ra là thích loại này, cũng không chịu nói sớm.

Chu Sa nói: “Ta là tới Vương thành tìm thuốc.”

“Đã tìm được chưa?” Sở Uyên hỏi.

“Được rồi.” Chu Sa nói, “Vốn đang dự định ngày mai vào trong cung gặp hoàng thượng, thuận tiện đưa một tấm bản đồ.”

“Bản đồ?” Sở Uyên nói, “Bản đồ nơi nào?”

Chu sa nói: “Phỉ Miễn Quốc.”

Sở Uyên hơi kinh ngạc.

“Lần trước nghe hoàng thượng nhắc tới Thiên Thần Sa, ta liền để tâm thêm vài phần.” Chu Sa nói, “Tộc nhân ta dùng vu y mà sống, từ trước đến giờ không có chỗ ở cố định mà đi chung quanh, mười mấy năm trước, cũng có người từng đến qua Nam Hải, giúp công chúa Phỉ Miễn Quốc trị thương.”

“Ồ?” Sở Uyên hỏi, “Tộc nhân của cô nương hiện tại ở nơi nào?”

“Đã qua đời.” Chu Sa nói, “Hắn không có để lại bất cứ thứ gì, chỉ có tấm bản đồ hải vực Phỉ Miễn Quốc này, là khi phụ thân A Cửu đang chỉnh lý di vật thì phát hiện.”

“Như vậy à.” Sở Uyên hiểu rõ, “Đa tạ cô nương.”

“Hoàng thượng quá lời, tiện tay làm mà thôi.” Chu Sa nói, “Vậy ta trở về phòng lấy bản đồ.”

Sở Uyên khẽ gật đầu, sau khi nhìn theo nàng rời đi, dùng ánh mắt rất có nội hàm nhìn Thẩm Thiên Phàm.

“Hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm tê cả da đầu, “Chu Sa cô nương chỉ là đến phủ mạt tướng ở nhờ.”

“Trong Vương thành này nhiều khách điếm như vậy, nhất định phải ở nhờ tại phủ tướng quân?” Sở Uyên nhíu mày.

Thẩm Thiên Phàm nói: “Khách phòng nhiều như vậy, không dùng cũng là để trống.”

“Ngươi đó.” Sở Uyên vỗ vỗ hắn, “Mắt hết hi vọng.”

Lưu Đại Quýnh cũng ở một bên bày ra vẻ mặt đưa đám.

Đầu Thẩm Thiên Phàm mơ hồ ẩn đau.

May là Sở Uyên hiểu tính cách của hắn, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi cầm bản đồ thì cùng Tứ Hỉ một đường cáo từ, thuận tiện xách theo Lưu Đại Quýnh.

Tấm bản đồ này vẽ hơi nguệch ngoạc, chỉ có thể nhìn ra Phỉ Miễn Quốc là một quốc gia tạo thành từ hai mươi ba hòn đảo, phân bố trong vùng sương trắng chằng chịt, phạm vi cực lớn. Ngoài cái đó ra cũng chỉ đánh dấu vài chỗ nước ngọt, cũng không có tin tức hữu dụng khác.

Loạn Đông Hải chưa bình định, hiện tại nhắc đến Phỉ Miễn Quốc còn hơi sớm. Sở Uyên cẩn thận thu bản đồ, liền mở ra một quyển sổ con trên bàn từ Đông Hải đưa tới, nhìn qua loa một lần.

“Là Ôn đại nhân đưa tới?” Tứ Hỉ châm trà cho hắn, cười hỏi.

Sở Uyên gật đầu. Nội chung trong tấu chương này cực kỳ tỉ mỉ, Ôn Liễu Niên ở bên trong rất cao hứng, đầu tiên là nói đã lấy được liên lạc với Đoạn vương, Đoạn vương còn đưa Diệp cốc chủ ba con Hồng giáp lang, phía sau còn nói, Sở Hằng vẫn luôn phái người giả thần giả quỷ ở ba đầu ngọn sóng, may nhờ có Đoạn vương từ giữa giúp đỡ, cùng bọn Thẩm minh chủ một đường nửa đêm canh ba phá hủy chiến thuyền, ánh lửa rọi sáng vòm trời, phụ tử Sở gia cả kinh trợn mắt há hốc mồm, những ngày gần đây nhìn qua quả nhiên là yên tĩnh rất nhiều.Sở Uyên cười cười, có chút đăm chiêu.

Lại về sau, chính là đêm giao thừa mừng năm mới. Trong cung thiết yến mời bá quan văn võ, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn trở về Nhật Nguyệt sơn trang ăn tết. Trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên đang cầm đũa như bay ăn bữa cơm đoàn viên. Còn Đoạn Bạch Nguyệt, cũng nhập gia tùy tục bưng một dĩa sủi cảo một bình rượu, một mình uống rượu dưới trăng.

Đoạn Niệm một bên rót rượu cho hắn, một bên ở trong lòng thở dài. Qua năm, Vương gia cũng đã ba mươi, nhưng vẫn chưa có thành thân.

Mười tám tuổi đã dệt xong tơ lụa đỏ, đến bây giờ còn chưa dùng được, Kim thẩm thẩm e là sắp gấp chết.

Qua năm mới, thời gian trôi càng lúc càng nhanh. Bên trong Vương thành nhìn như sóng yên gió lặng, người biết được nội tình bên trong thì càng lo lắng đề phòng, chờ tương lai một ngày khai chiến.

“Lão Đào.” Ngày hôm đó sau khi hạ triều, Lưu Đại Quýnh dùng cánh tay huých hắn, nháy mắt, “Hoàng thượng, thế nào?”

Đào Nhân Đức cao thâm khó dò, liếc mắt nhìn hắn.

“Haizz, chậc chậc.” Lưu Đại Quýnh cảm khái, “Sợ là không đến mấy năm, ngươi ta liền có thể về quê dưỡng lão. Lúc trước tiên đế gia cả nghĩ quá rồi, hoàng thượng này, nơi nào cần hai lão già ngươi ta phụ tá hai mươi năm, mười năm còn ngại nhiều.”

Đào Nhân Đức nói: “Bây giờ nói câu này, hẳn là còn hơi sớm.”

“Sao mà sớm?” Lưu Đại Quýnh nói, “Lúc này hoàng thượng muốn làm cái gì, người bên ngoài không rõ ràng, lão chồn hôi như ngươi còn không rõ ràng?”

Đào Nhân Đức nói: “Tứ hải thái bình là một chuyện, nạp phi củng cố ngôi vua lại là một chuyện khác. Hoàng thượng chỉ làm bốn chữ vế trước, mấy chữ vế sau kia một cái bóng cũng không thấy một cái.”

“Chuyện này phải nhờ vào ngươi.” Lưu Đại Quýnh cất ống tay áo, “Mà ta cảm thấy, rất khó!”

Đào Nhân Đức liếc nhìn hắn một cái: “Hôm nay ăn đồ nướng không?”

Lưu Đại Quýnh mặt mày hớn hở: “Ăn!” Ngươi trả tiền.

Trên đường, một đội tướng sĩ mặc ngân giáp đang giục ngựa tiến lên, Lưu Đại Quýnh hoảng loạn vội vàng che đồ nướng, sợ sẽ trúng bụi.

Đào Nhân Đức nói: “Là thân vệ quân ngân giáp.”

Lưu Đại Quýnh ngưng thần ăn đồ nướng, cũng không muốn bị chuyện khác quấy rầy.

Thân vệ quân này là do Thẩm Thiên Phàm một tay thành lập, sau khi bình định quân phản loạn ở tuyết nguyên phía Đông Bắc, thì vẫn luôn bí mật nuôi dưỡng ở Ngư Chủy tiều ở Bắc Hải, nói với người ngoài là được phái đến Nhật Nguyệt sơn trang, chỉ có cực ít người biết được chân tướng.

Hiện nay biên giới Tây Bắc, quân phản loạn các quốc gia trong đại mạc đã trừ. Lại hướng về phía Bắc, La Sát quốc cũng là vì đại chiến tổn thương nguyên khí. Mà Thất Tuyệt quốc lại là kết minh với Sở quốc, liên hợp đào móc Thủy Long mạch, đem đường sông mới đào và con đường tơ lụa cũ nối thành một thể, thương lộ nối dài từ đất liền đến biển cảng phía Tây, con dân áo cơm không thiếu, sinh hoạt an ổn hòa nhạc. Mà ở Đông Bắc tuyết nguyên, dư nghiệt tiền triều làm nhiều việc ác đã bị diệt trừ. Dân chúng hằng năm sinh sống ở biên cảnh gió tuyết, được vạch ra kế hoạch từng nhóm di chuyển đến phía Nam, cuộc sống cũng không cần bị khí trời quấy nhiễu, kho lúa và y phục đều nhét tràn đầy.Đã như thế, binh lực lúc trước đặt ở Bắc bộ kéo dài thẳng tới quốc cảnh liền có thể rút người ra, phân phối lại một lần nữa, không cần tiếp tục có nỗi lo về sau.

Sở Uyên hạ xuống con dấu ở trong thư, sai người 800 dặm kịch liệt đưa tới thành Mộc Dương ở Đông Hải.

Mấy tháng sau, một đường sét đánh kinh thiên tại Đại Sở.

Tây Nam Vương tạo phản.

“Lúc này không giống nhau, lúc này là tạo phản thật a!” Đầu đường Vương thành, giá cả tiểu thoại bản tăng vùn vụt, nhưng vẫn như trước cung không đủ cầu. Dân chúng coi như là đánh vỡ đầu, cũng phải mua được một quyển <Bí Sử Tây Nam Vương> về xem, cũng có thể cầu rõ ràng, đang yên đang lành, sao lại làm phản a -- ngàn vạn lần đừng nói là muốn một đường đánh tới Vương thành a.

Ưu thế lớn nhất thành Mộc Dương, chính là dễ thủ khó công. Quân Tây Nam suốt đêm bọc đánh nha môn tri phủ, nhốt toàn bộ quan viên địa phương tập trung vào một chỗ nhà giam, đóng chặt cửa thành, nòng pháo tối om om đối quan đạo, khiến lòng người run rẫy.

Địa phương trời cao hoàng đế xa, đại quân triều đình tất nhiên không có cách nào chạy tới kịp. Lúc này hi vọng duy nhất chính là Sở Hằng và Hắc Long quân trong thành Đại Côn.

Sở Thừa cả giận nói: “Nếu ta nhớ không lầm, đại nhân là được hoàng thượng phái tới hòa đàm với Đoạn Bạch Nguyệt!”

Ôn Liễu Niên ngữ điệu bi phẫn, ta có hòa đàm a, nhưng không đàm được, trách ai, trách ta hả, còn có thể nói đạo lý không!

Sắc mặt Sở Hằng âm trầm, ra hiệu nhi tử của mình đừng nói thêm gì nữa.

Sở Thừa giận dữ phất tay áo ra cửa.

Ở Đông Hải chiếm giữ nhiều năm như vậy, nếu như nói không hề có thực lực, tất nhiên sẽ không có ai tin tưởng. Chỉ là phụ tử Sở gia cũng không muốn xuất binh nghênh chiến Đoạn Bạch Nguyệt. Vị trong triều đình kia từ khi đăng cơ tới nay, rõ ràng muốn từng bước thu hồi quân quyền, chuyện nên làm bây giờ nhất chính là phải bảo tồn thực lực chống lại, chứ không phải xung phong giúp hắn bán mạng -- bằng không nếu như thật sự nghênh mặt đánh nhau với quân Tây Nam, đấu hết nửa năm một năm, đợi đến khi hai phe sức cùng lực kiệt, quân đội Đại Sở cũng vừa vặn chạy tới, ngồi mát ăn bát vàng lấy được ngư ông đắc lợi, vậy tâm huyết nhiều năm của mình chẳng lẽ không phải hủy hoại trong một ngày.

“Phụ thân.” Sở Thừa nói, “Có cần ta tự mình đi gặp vị Tây Nam Vương kia một lần không?”

Sở Hằng trầm mặc không nói.

“Hắn muốn Bạch Giang phía Nam, chúng ta muốn Bạch Giang phía Bắc, cũng không mâu thuẫn.” Sở Thừa nói, “Đem thiên hạ này chia nhau ra trị, dù sao cũng tốt hơn bị vị trong triều kia từng chút từng chút tước quyền. Đối với huynh đệ ruột thịt của mình còn ra tay độc ác, huống chi hai phụ tử mình nhiều lắm chỉ là ngoại thích, chẳng lẽ còn có thể hi vọng hắn sẽ hạ thủ lưu tình?”

Sở Hằng khẽ gật đầu.

Sở Thừa hiểu ý: “Hài nhi đã rõ.”

Mấy trăm dặm ngoài quan đạo, đại quân Sở quốc đang cấp tốc tiến lên, cờ xí Cửu Long che kín bầu trời, nhìn không thấy đầu.Trên người Sở Uyên mặc nhuyễn giáp vàng óng, vung kiếm đứng trước thiên quân vạn mã, niên thiếu kiệt ngạo, hăng hái.

“Rốt cuộc vì sao lại muốn ngự giá thân chinh a!” Trong thành Đại Côn, Diệp Cẩn còn đang chỉ tiếc mài sắt không thành kim, lấy tay đấm tường, phái một người đi không được sao, họ Đoạn có cái gì tốt.

Thẩm minh chủ rất đau đầu.

“Hoàng thượng.” Mấy ngày sau, Thẩm Thiên Phàm ở phía trước quay đầu ngựa lại, trở về bẩm báo, “Đằng trước có một môn phái giang hồ, tên là Thiên Ưng các. Chưởng môn nhân là bằng hữu của mạt tướng, không bằng đêm nay nghỉ ngơi ở đây?”

Sở Uyên gật đầu: “Được.”

“Vậy mạt tướng đi an bài.” Thẩm Thiên Phàm lĩnh mệnh rời đi. Các chủ Thiên Ưng các tên là Lệ Ưng, khi còn bé ở qua Nhật Nguyệt sơn trang qua ba bốn năm, quan hệ với huynh đệ nhà họ Thẩm cũng không tệ. Mười mấy ngày trước nghe được tin tức nói đại quân sắp đi ngang qua nơi này, vì vậy không cần dặn dò đã sớm tự động chuẩn bị kỹ càng, đem thịt heo đùi dê mười dặm tám thôn quê đều thu sạch sẽ, chờ cấp các tướng sĩ Sở quân dùng cơm.

“Đuổi nhiều ngày đường như vậy, có thể coi như là có một chỗ ra dáng tòa nhà để ngủ.” Tứ Hỉ công công đau lưng mỏi eo.

Sở Uyên nhìn thấy buồn cười: “Cũng đã sớm kêu ngươi chờ ở trong cung, ngươi lại nhất định muốn đi theo.”

Tứ Hỉ công công nói: “Vậy cũng không được, lão nô muốn hầu hạ hoàng thượng.”

“Nếu không ốm thêm chút nữa, hẳn là trẫm nên tìm người hầu hạ ngươi.” Sở Uyên vỗ vỗ bụng hắn, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, trẫm đi gặp Thiên Phàm.”

“Dạ.” Tứ Hỉ công công trong lòng cân nhắc, lúc này gặp tiểu vương gia, không biết còn có thể xin chút thảo dược nấu nước uống giảm béo hay không.

Trong tiền thính, Lệ Ưng đang nói chuyện phiếm với Thẩm Thiên Phàm, nghe được đệ tử nói hoàng thượng tới, vội vàng ra cửa nghênh đón.

“Các chủ không cần đa lễ.” Sở Uyên nói, “Trẫm chỉ là tùy ý tới xem một chút, không quấy rầy đến hai vị chứ?”

“Hoàng thượng quá lời, chỉ là đang nói chút chuyện hồi đó.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Còn nữa, vừa nãy Lệ huynh còn đang vui mừng, không có gả muội muội cho Tây Nam Vương.”

Sở Uyên: “... ?”

“Hoàng thượng có chỗ không biết, muội muội kia của ta không được tinh mắt.” Lệ Ưng nói, “Sáu, bảy năm trước khi đến Tây Nam, không biết vì sao lại chọn trúng Tây Nam Vương, sau khi trở về nhất định phải kêu ta đến cửa cầu hôn.”

“À há, còn có chuyện này.” Thái độ Sở Uyên rất là hiền lành.

“Lúc đó gia phụ còn trên đời, dù thế nào cũng không đồng ý, nói Tây Nam Vương không giống như là người sống an phận, lòng muông dạ thú, không gả được.” Lệ Ưng tiếp tục nói.

Sở Uyên gật đầu: “Lệnh tôn nói rất có lý.”

“Về sau tự phụ thân làm chủ, gả nàng cho thiếu bang chủ Vị Hà bang.” Lệ Ưng thở dài, “Chỉ là số nàng cũng quá khổ, thành thân chưa được mấy năm, trượng phu liền bị người ta thiến.”Sở Uyên: “...”

Thẩm Thiên Phàm giật mình: “Lúc trước cũng không nghe Lệ huynh nhắc qua, là kẻ nào gây ra?”

Lệ Ưng khổ sở nói: “Chuyện này khó nói.”

Thẩm Thiên Phàm lại hỏi: “Vậy Lệ cô nương đâu? Còn đang ở Vị Hà bang hả?”

Lệ Ưng lắc đầu: “Xảy ra việc này, nàng còn ở lại nhà phu gia làm gì, ta còn chưa kịp phái người đến đón, nàng đã tự cầm thư hưu chạy về, khóc lóc muốn tái giá.”

...

Thẩm Thiên Phàm chỉ có thể nói: “Cũng tốt.”

“Không nói việc nhà của ta nữa.” Lệ Ưng nói: “Ngày mốt hoàng thượng và Thẩm huynh thật sự muốn đi sao? Không ngại thì ở thêm mấy ngày.”

“Chiến sự lửa xém lông mày, một ngày cũng không thể chậm trễ được.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Hảo ý tâm lĩnh, chờ đến khi trở về rồi nói sau.”

“Cũng được.” Lệ Ưng nói, “Vậy tại hạ liền cung kính bồi thiết kỵ Đại Sở đại thắng trở về.”

Bên dưới thành Mộc Dương, quân Sở vẫn đang ở chỗ cũ không ngừng chửi bậy -- nếu Sở Uyên đã tự mình suất quân xuôi Nam, Sở Hằng tất nhiên không thể không làm gì, vì vậy liền phái hai ngàn Hắc Long quân tới thảo phạt. Nói là thảo phạt, nhưng thật ra là cãi nhau. Ngày ngày chỉ là ở dưới tường thành thăm hỏi tổ tông đối phương một phen, sau đó liền biểu đạt ý thu binh, lại cho Sở Uyên một cái sổ con, tỏ rõ mình đã dùng hết bổn phận.

Đoạn Niệm đứng ở trên tường thành xem náo nhiệt, rồi ngáp dài trở về phòng, dự định nghỉ ngơi.

Mấy ngày gần đây Vương gia không ở, ngay cả tâm tình mở cửa thành hù dọa đám người này cũng không có, thích mắng bao lâu thì cứ mắng bấy lâu.

Trên đường nhỏ giữa núi, Hỏa Vân Sư bốn vó phóng như bay, giống như một đường chớp màu đen. Từng toà từng toà thành trấn bị bỏ lại phía sau, mây trôi ở chân trời cực nhanh, biến ảo ra đủ loại hình dáng.

“Giá!” Đoạn Bạch Nguyệt phất tay giơ roi, vạt áo tung bay.

“Đến đến đến! Bánh đường đây, là bánh đường được làm từ bài thuốc bí mật tổ tiên Thiên Ưng các truyền xuống!” Khu chợ dưới ngọn núi rất náo nhiệt, tiểu thương đang rao hàng. Còn có bán cá nướng, bán mì sợi, bán giầy thêu, toàn bộ đều là sản nghiệp tổ truyền Thiên Ưng các -- cũng khó trách, mười dặm tám thôn quê này, Thiên Ưng các chính là môn phái giang hồ lớn nhất, tiểu thương đều yêu thích trên người dính chút gốc rễ, la hét có niềm tin, không sợ du côn lưu manh, cũng có thể làm ăn buôn bán.

Đoạn Bạch Nguyệt đem ngựa lưu lại trong khách điếm, từ vách núi cheo leo một đường trèo lên đỉnh. Nhìn xuống dưới, giữa khe núi có một đám phòng trạch liên miên không dứt, tường trắng ngói đen cực có khí thế, chính là Thiên Ưng các.

Đã qua thời gian dùng cơm trưa, Sở Uyên không có khẩu vị, chỉ là uống một bình trà, lúc này đang ở trong viện chợp mắt. Tuy nói nhắm mắt, nhưng vẫn có cảm giác như là có người tựa hồ đang âm thầm nhìn chằm chằm mình.

...

“Hoàng thượng.” Thấy hắn đứng lên, Tứ Hỉ chận lại nói, “Có muốn ăn chút điểm tâm không?”Sở Uyên lắc đầu: “Trẫm muốn một mình ra ngoài đi dạo một chút, ai cũng không được phép đi theo.”

Tứ Hỉ lĩnh mệnh, trong lòng lại buồn bực , dựa theo thời gian ước hẹn lúc trước, Thẩm tướng quân tính toán đã sắp tới, tại thời khắc này hoàng thượng muốn đi đâu.

Dọc theo đường nhỏ trong rừng, Sở Uyên một mình chậm rãi đi về phía trước, dưới chân lá rụng sàn sạt, càng lộ vẻ bốn phía yên tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt đi theo phía sau hắn, khoảng cách càng ngày càng gần, nhưng không nói chuyện.

Sở Uyên dừng bước, khóe miệng cong lên.

Lẳng lặng nhìn bóng lưng người yêu, Đoạn Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy đáy lòng ngàn vạn tình cảm dâng trào, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả viền mắt cũng có chút nóng hổi.

Sở Uyên hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chân bước lên, ôm hắn vào trong ngực, khàn giọng nói: “Nhớ ngươi.”

Mắt Sở Uyên hơi lim dim, tùy ý hắn mút hôn ở cổ mình, lưu lại một trận tê dại đau nhói. Qua hồi lâu, mới nói: “Giải độc rồi à?”

“Ừm.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm hai tay, chậm chạp không muốn thả ra.

Sở Uyên tiếp tục nói: “Có còn nhớ, ngày đó trẫm nói qua cái gì không?”

“Quên rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi cũng quên rồi.”

Sở Uyên dựa vào trong lồng ngực hắn, thanh âm có chút ý cười, lười biếng nói: “Trẫm không có ý định tha thứ cho ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn qua, bốn mắt giao nhau: “Cho ta một cơ hội.”

Sở Uyên vươn tay xoa gò má của hắn, nhìn một lúc lâu, sau đó nói: “Vẫn là giống nhau.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hả?”

Sở Uyên nói: “Xấu.”

Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn: “Lúc đó không phải là do ta xấu, mà là bởi vì độc.”

“Bởi vì độc, có thể đi?” Sở Uyên nhìn hắn, rút tay về, “Bây giờ trở về cũng muộn rồi, trẫm không cần ngươi nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không cần cũng sẽ không đi.”

Sở Uyên nhướng đuôi lông mày, nhìn hắn.

“Lúc trước là làm thế nào dỗ tới tay, bản vương làm lại một lần nữa là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay hắn, kéo người đến ngực mình cúi đầu muốn hôn môi, ngoài vùng rừng núi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.

“Ngươi nói ngươi, đang yên đang lành ở nhà, vì sao lại muốn theo hoàng thượng và Thẩm tướng quân đến Đông Hải?” Lệ Ưng não thẳng đau.

Lệ Thước dựa vào cây, nói: “Tất nhiên là vì Đoạn vương gia!”

Sở Uyên ngồi xổm ở trên cây, xem trò vui.

Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu gì hết, liên quan gì tới ta?

“Nhưng bây giờ Tây Nam Vương là phản tặc, ngươi còn muốn thế nào?” Lệ Ưng trợn mắt há hốc mồm.

“Phản tặc ta cũng nhận.” Lệ Thước cắn răng, “Năm đó khi ta du ngoạn ở Tây Nam, đã sớm cùng hắn xem như là phu thê, lúc này ngươi dù có thế nào, cũng phải đáp ứng thả ta tới Đông Hải!”

Da đầu Lệ Ưng run lên, cảm thấy muội mình hẳn là điên rồi: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Nói lại mười lần cũng giống nhau.” Lệ Thước nói, “Nói chung ta nhất định phải đi tìm được tên họ Đoạn kia, ngươi rốt cuộc có đáp ứng không?”

Ánh mắt Sở Uyên cao thâm khó dò, một tay chống quai hàm, quay đầu liếc nhìn người bên cạnh.

Tây Nam Vương đầu óc mơ hồ, lần đầu tiên biết được, cái gì gọi là tai họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống, tai bay vạ gió.

***

Tác giả có lời muốn nói:  Sau đó liền không xa rời nhau ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.