Đế Vương Công Lược

Chương 95: Chương 95: Ba đầu ngọn sóng




【 Chương 93: - Ba đầu ngọn sóng 】 Một con trùng không chịu thua kém

***

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Đại sư đây là có ý gì?

Hòa thượng kia xòe tay, nói: “Mười lạng bạc.”

Dân chúng âm thầm líu lưỡi, quả nhiên là giá trên trời.

Đoạn Niệm đưa cho hắn một thỏi bạc vụn.

Hòa thượng nhận vào tay, ngửa mặt lên trời cười to, xoay người rời đi.

Đoạn Niệm: “...”

Còn tưởng là thanh toán bạc xong thì có thể cầu cái giải thích, đi là xảy ra chuyện gì?

Dân chúng cũng rất sùng bái, bởi vì bên trong tiểu thoại bản thần tăng điên cuồng đều như vậy, cười rộ lên nhất định phải phóng đãng.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, vẫn không tính toán nhiều, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về phủ.”

Lần này sau khi đến thành Mộc Dương, quân Tây Nam ở ngoài vùng ngoại ô dựng trại đóng quân, Đoạn Bạch Nguyệt càng là dứt khoát mua một chỗ tòa nhà trong thành, nhìn tư thế giống như là muốn ở lâu dài. Quan phủ địa phương tất nhiên là trong lòng run sợ, nhưng cũng bó tay hết cách -- nhìn tư thế triều đình là muốn mặc kệ, chỉ nói sẽ phái người hoà đàm, có thể đến bây giờ cũng chậm chạp chưa thấy người. Đi cầu Hải Long Vương trợ giúp, nhưng cũng chỉ muốn mình yên lặng xem biến đổi, thật sự không biết phải nhờ ai.

Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là tâm tình vô cùng tốt, thậm chí còn xây một cái ao, nuôi một đống cá chép vàng vàng đỏ đỏ, vài con vẹt xanh biếc.

Đoạn Niệm lòng nói, Vương gia là dự định tới đây dưỡng lão à.

Trên quan đạo, vài chiếc xe ngựa không nhanh không chậm tiến lên phía trước, Ôn Liễu Niên hỏi: “Ăn điểm tâm không?”

“Không ăn.” Diệp Cẩn lắc đầu, tâm tư tiếp tục bay tán loạn.

“Cốc chủ đang nghĩ gì vậy?” Ôn Liễu Niên hiếu kỳ.

Diệp Cẩn nói: “Đang nghĩ cổ thuật ở Miêu Cương, có loại nào có thể mê hoặc tâm trí người, nhưng lại không thể nhìn ra được không.”

Ôn Liễu Niên hồ đồ: “Nếu là tâm trí bị mê hoặc, tất nhiên sẽ điên cuồng ngu dại, sao có thể không nhìn ra được?”

“Không phải ý này.” Diệp Cẩn nói, “Nói thí dụ như một người, đang yên đang lành đột nhiên liền gào khóc muốn thành thân với một gã lưu manh trên phố, người bên ngoài kéo cũng kéo không được.”

Ôn Liễu Niên: “...”

“Nhưng ngoài cái đó ra, những mặt khác đều rất bình thường.” Diệp Cẩn hỏi, “Có thể có loại cổ trùng này không?”

“Hẳn là có, mà bản quan cũng chỉ là nhìn qua trong sách.” Ôn Liễu Niên nói, “Cốc chủ là thần y giỏi nhất trong chốn giang hồ, nếu là có người trúng cổ trùng, hẳn là có thể điều tra ra được mới phải.”

“Ta chính là không tra được a!” Diệp Cẩn căm giận vỗ đùi.

Ôn Liễu Niên nhân cơ hội hỏi: “Ai trúng cổ?”Diệp Cẩn bình tĩnh ngồi thẳng: “Cũng không có ai.”

Ôn Liễu Niên: “...”

Phản ứng còn rất nhanh.

Vương thành và thành Đại Côn đường xá xa xôi, chờ đến khi mọi người đến, đã là thời điểm tuyết rơi. Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, trong khoảng thời gian này, đã đủ để Sở Hằng tỉ mỉ chuẩn bị, che giấu tất cả chứng cứ phạm tội lúc trước. Muốn lật đổ hắn thì chỉ có thể chờ, chờ hắn xuất hiện một tia sơ hở, cũng tranh thủ thời gian cho hoàng thượng cách xa ở Vương thành một phen.

Tuy nói Đông Hải là trọng trấn, thành Đại Côn cũng không giàu có phồn hoa, thậm chí cũng không sánh bằng thành nhỏ ở Trung Nguyên. Phòng ốc rách nát không chịu nổi, dân chúng cũng chỉ sống dựa vào đánh cá, nếu gặp phải thiên tai thì chỉ có thể chui rút ở trong nhà, chờ triều đình cứu tế sống qua ngày. Trong thành không có giảng đường, cũng có rất ít cửa hàng thư họa, nghe người trên đường cái nói chuyện phiếm, lối ra tốt nhất của hậu sinh nơi này chính là đi đầu quân, gia nhập Hắc Long quân của Hải Long Vương, cuộc sống của người nhà mới có thể bảo đảm, thậm chí còn có thể tích góp chút sính lễ của hồi môn cho đệ đệ muội muội.

“Quân lương Đại Sở nhiều như vậy?” Diệp Cẩn hỏi.

“Tất nhiên không có.” Thẩm Thiên Phong nói, “Quân lương Hắc Long quân là gấp ba lần quân đội Đại Sở ở nơi khác, thậm chí gấp bốn năm lần.”

Diệp Cẩn nhíu mày.

“Sở Hằng cũng sẽ không có khả năng tay không biến ra bạc trắng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Những năm này hoàng thượng đưa đến Đông Hải không ít bạc, chia đến trong tay dân chúng thì còn lại bao nhiêu? Vài ngày trước đi ngang qua chợ, còn có dân chúng vì một bát gạo mà ra tay đánh nhau, sống qua ngày rất khổ sở.”

Diệp Cẩn nói: “Vô sỉ!”

“Cũng không vội, món nợ này hoàng thượng tất nhiên sẽ thanh toán.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi ta an tâm ở lại đây là được. Huống chi còn có Ôn đại nhân ở đây, nghĩ đến một năm này về sau Sở Hằng cũng sẽ thu liễm an phận rất nhiều, dân chúng không đến nỗi quá khổ.”

Diệp Cẩn dùng ngón cái chà xát khóe miệng hắn: “Mấy ngày nay hơi thượng hỏa, ta nấu chút trà hạ hỏa cho ngươi.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, nhìn hắn bận việc, lại nói: “May nhờ có Tây Nam Vương.”

Diệp Cẩn nhất thời chống nạnh phẫn nộ: “Chuyện gì liên quan đến Đoạn Bạch Nguyệt!” Chúng ta với hắn cũng không quen.

“Tất nhiên chuyện liên quan Đoạn vương.” Thẩm Thiên Phong không nghe ra ý tứ của hắn, “Quân Tây Nam đóng quân ở thành Mộc Dương, thứ nhất là để kinh sợ Sở Hằng, thứ hai cũng có thể bảo vệ Ôn đại nhân, thứ ba cũng là điểm trọng yếu nhất, hiện tại bất luận hoàng thượng điều binh khiển tướng thế nào, thậm chí là ngự giá thân chinh suất quân xuôi Nam, cũng có thể giải thích là vì đối phó Đoạn vương, đem hết thảy đều trở nên hợp tình hợp lý, sẽ không đánh rắn động cỏ khiến Sở Hằng nghi ngờ.”

Diệp Cẩn nói: “Hừ!”

Thẩm Thiên Phong nói: “Ngươi tựa hồ rất không thích Đoạn vương?”Diệp Cẩn nói: “Đúng!”

Thẩm Thiên Phong buồn cười: “Vì sao?”

Diệp Cẩn ném một viên đường vào trong ấm trà: “Bởi vì hắn phi thường dâm đãng!”

Thẩm Thiên Phong ngờ vực: “Sao ngươi biết?”

“Ta đương nhiên biết a!” Diệp Cẩn cưỡng ép hữu lý hữu cư, “Người có loại tên này, mười người hết chín người đều phi thường dâm đãng!” Không thể có đạo lý hơn được nữa.

Thẩm Thiên Phong: “...”

Nhưng mà Ôn đại nhân lại không có thời gian quan tâm Tây Nam Vương có dâm đãng hay không, từ lúc tới thành Đại Côn này, có hải vực gọi ba đầu ngọn sóng cũng chưa yên tĩnh qua, cơ hồ ngày ngày đều có cướp biển xâm lấn, cứ cách ba năm ngày Sở Hằng sẽ đích thân mang binh nghênh chiến, nhưng mỗi lần đều là tay không trở về -- việc này tỏ rõ là một ván cờ. Dù sao nếu là hải vực không yên ổn, thành trấn rách tả tơi đan xen với bách tính cơ hàn cũng đều có thể lấy cớ giải thích. Thậm chí, về sau nếu là triều đình đưa bạc đến nữa, dựa theo lá gan của Sở Hằng, chỉ sợ vẫn như trước dám cắt xén quân lương.

Tiếp tục như vậy cũng không được. Ôn Liễu Niên mặt mày ủ rũ, vẫn còn đang suy tư kế sách ứng đối, cũng đã có người tìm tới cửa.

Là tâm phúc của Đoạn Bạch Nguyệt, tên là Đoạn Niệm. Nói là Tây Nam Vương đã tới thành Đại Côn, muốn mời Ôn đại nhân tới một chuyến.

Ôn Liễu Niên suy nghĩ một chút, rất sảng khoái liền đáp ứng.

Dù sao trước khi xuất phát hoàng thượng đã nói, chờ đến thành Đại Côn, mặc kệ có chuyện gì, lớn đến bài binh đánh trận, nhỏ đến muốn ăn lẩu, cũng có thể tìm Đoạn vương.

Mà Đoạn Bạch Nguyệt cũng cực kỳ mong đợi có thể gặp vị Ôn đại nhân này.

Không nói đến mật báo đưa về Tây Nam phủ, coi như là chút thời gian gần đây, cũng thường sẽ có tín hàm trong cung đưa tới cửa. Ôn ái khanh của trẫm sắp tới, Ôn ái khanh không biết công phu, ngươi phải bảo vệ tốt cho hắn, Ôn ái khanh thích ăn giò heo, ngươi phải thường xuyên đưa mấy cái cho hắn, hầm mềm một chút... Căn dặn ba bốn trang như vậy cũng không có lời thừa thãi, chỗ kí tên chỉ qua loa một chữ Sở, rồng bay phượng múa, cũng không chịu viết nghiêm túc một chút.

...

Cho nên sau khi nghe nói Ôn Liễu Niên đã đến thành Đại Côn, hắn cũng âm thầm khởi hành, nghĩ muốn gặp gỡ đệ nhất tài tử Đại Sở trong truyền thuyết này một lần, xem thử rốt cục có bản lĩnh gì.

“Vương gia.” Đoạn Niệm gõ cửa, “Ôn đại nhân đến.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mời.”

Ôn Liễu Niên đẩy cửa bước vào.

Đoạn Niệm đóng cửa lại, ôm kiếm ở bên ngoài trông chừng, lòng nói Ôn đại nhân này quả nhiên là dễ nhìn, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, hào hoa phong nhã, cùng tài tử trong thơ văn giống nhau như đúc, cười rộ lên cũng rất khiến người ta yêu thích.

Đoạn Bạch Nguyệt đối với tướng mạo này rất bất mãn, so sánh mà nói, hắn ngược lại là vô cùng thích trạng nguyên Vương Văn Tài lần trước, cao to thô kệch cổ ngắn, lại đen, trên mặt có một cái nốt ruồi lớn, trên nốt ruồi có một dúm lông mọc dài, cực kỳ vui tai vui mắt.”Thành thân rồi à?” Tây Nam Vương hỏi.

Bên cạnh Ôn Liễu Niên còn có vài tên ám vệ Truy Ảnh Cung làm hộ vệ. Vừa nghe hắn hỏi, lập tức thất chủy bát thiệt nói, thành, sớm thành, hơn nữa phu quân cực kỳ săn sóc, chúng ta đều phi thường hâm mộ.

Ôn Liễu Niên đầy bụng ngờ vực, Tây Nam Vương cao to anh tuấn như vậy, nghe đồn là người cực kì nham hiểm giảo hoạt, vì sao sở thích lại giống như mấy bà thím đã có chồng, vừa mở miệng liền hỏi người khác đã thành thân chưa.

Đoạn Bạch Nguyệt không nhanh không chậm uống trà.

Ôn Liễu Niên tâm tư lung lay, dự định thử thuyết phục Tây Nam Vương, theo mình một đường bình định loạn ba đầu ngọn sóng.

Nhìn võ công khá cao, không cần uổng phí.

Ngoài phòng, Đoạn Niệm ngáp một cái, nhìn sắc trời, lòng nói cũng không biết Vương gia đang tán gẫu với Ôn đại nhân chuyện gì, cư nhiên lâu như vậy còn chưa thấy ra. Bụng kêu ục ục, xuống mua bao điểm tâm ăn hơn một nửa, mới thấy Ôn Liễu Niên mang người ra cửa.

“Vương gia.” Đoạn Niệm gõ cửa bước vào, “Vừa nãy thuộc hạ thấy tâm tình Ôn đại nhân tựa hồ không tệ, nhưng là trò chuyện vui vẻ?”

“Cũng không thể nói là trò chuyện vui vẻ được, hắn muốn bản vương đứng ra đi thăm dò chỗ ba đầu ngọn sóng.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn.

“Vương gia đáp ứng?” Đoạn Niệm hỏi.

“Tạm thời chưa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Kỳ hạn ba ngày.”

Đoạn Niệm gật đầu: “Vậy thuộc hạ đi dặn dò tiểu nhị, đưa chút thức ăn tới.”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng một tiếng, tiện tay mở hộp gỗ ra, sắc mặt cả kinh.

“Vương gia?” Đoạn Niệm hỏi, “Làm sao vậy?”

Đoạn Bạch Nguyệt 'bộp' một tiếng, đổ ba con Hồng giáp lang trong hộp ra, cũng không giống như ngày xưa chạy toán loạn khắp nơi, mà là ủ đầu ủ não gục xuống bàn, nhìn như là sắp chết đến nơi.

Đoạn Niệm há hốc miệng, vì bắt ba con tiểu tổ tông này, núi Tây Nam phủ cơ hồ đều bị lật một lần, dọc đường đi còn tốt, chuyện này làm sao đột nhiên lại sắp chết?

“Tìm Ôn Liễu Niên trở về cho bản vương.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

“Ôn đại nhân?” Đoạn Niệm nhắc nhở, “Ôn đại nhân là người đọc sách, hẳn là sẽ không chữa bệnh cho trùng mới phải. Không bằng thuộc hạ đi tìm Diệp cốc chủ? Hắn cũng ở trong thành Đại Côn, là đệ nhất thần y trong giang hồ.” Hơn nữa lui một bước mà nói, trùng này vốn là muốn đưa cho hắn, vạn nhất thật sự hết thuốc chữa, càng nên thừa dịp còn thở đưa đi, miễn cho bận bịu thêm lần nữa.

“Người khác vô dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhanh đi trở về, đừng có kéo dài.”

“Dạ!” Đoạn Niệm không dám qua loa, xoay người rời khỏi khách điếm.

Vì vậy vốn dĩ Ôn đại nhân vốn định về nhà ngủ, thì lại bị mời đến khách điếm. Dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Tây Nam Vương, giao ra hai con trùng của mình -- cũng là Hồng giáp lang, lưng nhưng là hiện ra màu vàng, Kim giáp lang.

Cảm nhận được khí tức trùng vương, ba con tiểu hồng giáp lang sống dở chết dở kia quả thực liền sống lại, vù vù chạy khắp nơi.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, ưỡn ngực ngẩng đầu. Cái gì gọi là cơ hội trời cho, lúc này không bàn điều kiện, còn chờ đến khi nào.

Ai kêu trùng của bản quan không chịu thua kém, rất không chịu thua kém!

Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì. Vẫn luôn cân nhắc, cuối cùng chỉ phải đáp ứng, tự mình đến ba đầu ngọn sóng kiểm tra đến tột cùng.

Trong hoàng cung tại Vương thành, Sở Uyên hiếm khi không có ngồi ở Ngự Thư phòng, mà là ngồi một mình ở hành lang uốn khúc tại tẩm cung hâm rượu ngắm tuyết rơi. Cây mai góc tường nở xum xuê, hồi trước khi chuyển trở về được bón phân đều đặn, cho nên bộ dạng cực kì khỏe mạnh.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ khoác thêm kiện áo choàng cho hắn, “Nên nghỉ ngơi.”

Sở Uyên hơi có chút men say, mắt đỏ nhìn hắn.

“Đến, lão nô dìu hoàng thượng đứng lên.” Tứ Hỉ công công nói, “Nếu cứ tiếp nữa ngồi nữa, sẽ cảm lạnh.”

Sở Uyên hỏi: “Còn rượu không?”

“Còn, còn, lúc này có rất nhiều.” Tứ Hỉ công công vừa đi vừa nói, “Tây Nam phủ đưa ba xe Phi Hà tới, trong hầm sắp không chứa đủ rồi.”

Sở Uyên ngồi ở bên giường, để Tứ Hỉ hầu hạ rửa mặt xong, đầu óc thanh tỉnh chút, vẫn như cũ lười động, nằm ở trên giường xuất thần, cảm thấy thời gian trôi qua quả nhiên là nhanh. Lần đầu tiên gặp được hắn ở bên trong Ngự Hoa viên, vẫn như là chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, chớp mắt một cái đã qua hai mươi năm.

Hai mươi năm a... Sở Uyên trở mình, đáy mắt có chút cô đơn. Mãi đến khi ngủ say, trong đầu vẫn hỗn loạn như trước.

Không biết còn bao lâu, mới có thể gặp lại.

***

Tác giả có lời muốn nói:  Chương sau gặp lại ~=3=~

Nói một chút, bởi vì cuộc chiến ở Đông Hải đã viết rất rõ ràng cặn kẽ bên quyển Thổ Phỉ, cho nên trong quyển này chỉ có thể tóm lược lướt qua thời gian, có khả năng hai, ba chương sẽ kết thúc, hơn nữa nội dung chủ yếu nói về tình cảm. Sau đó kết thúc Đông Hải, đồng thời đánh Nam Dương mới là trọng điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.