Tác giả có lời muốn nói: Chính văn viết một nửa cảm thấy chưa đủ tốt, một lần nữa viết một cái phiên ngoại giữa đêm khuya, ngày mai sẽ điều chỉnh trạng thái sửa lại chính văn một chút.
*****
【 Phiên ngoại ăn tết - Sinh thần 】 Ăn đường của ta, chính là người của ta.
***
Hai mươi tám tháng giêng, tuy nói đã qua năm mới, trong cung vẫn như trước vui vẻ náo nhiệt, bận rối ren. Ai cũng biết hoàng thượng sủng ái thái tử nhất, qua thêm năm ngày nữa chính là sinh thần mười sáu tuổi của hắn, không thể qua loa được.
Tứ Hỉ công công ở bên ngoài dè dặt cẩn thận gọi: “Thái tử gia, hoàng thượng có chỉ, tuyên ngài lập tức tới Ngự Thư phòng.”
Sở Uyên thả sách trong tay xuống, áy náy hành lễ với Đào Nhân Đức: “Thái phó đại nhân thứ lỗi.”
“Thái tử quá lời, mấy ngày nay nhiều chuyện, ít lên lớp cũng không sao.” Đào Nhân Đức nói, “Vậy hôm nay dừng ở đây đi.”
Sở Uyên gật đầu, gọi nội thị tới tiễn Đào Nhân Đức ra khỏi cung, rồi đổi một bộ xiêm y, đi tới Ngự Thư phòng.
“Là chuyện tốt.” Trên đường, Tứ Hỉ nói, “Nghe đâu hoàng thượng rất là cao hứng, mặt rồng vô cùng vui vẻ.”
“Có thể khiến cho phụ hoàng vui vẻ, không hẳn là chuyện tốt.” Sở Uyên vỗ vỗ bụng hắn, “Ngươi quên mất công chúa Hồi Cương lần trước rồi hả? Ta chính là quỳ ở điện Chính Dương suốt ba ngày, ngươi cũng không biết đưa chút điểm tâm tới cho ta.”
Tứ Hỉ nhanh chóng xua tay: “Lần này sẽ không, lần này là Dan Dong vương, phía Dan Dong kia cũng không có nữ tử vương thất tuổi tác xấp xỉ Thái tử, muốn đưa tới kết giao cũng không được.”
Sở Uyên cười lắc đầu, nhấc chân bước vào tiểu viện.
Trong Ngự Thư phòng, thiên tử đương triều Sở Tắc đang lật xem tấu chương, nhìn thấy Sở Uyên tiến vào, ngoắc tay nói: “Mau đến đây.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Sở Uyên hành lễ.
“Canh giờ này, nghĩ đến con chắc còn đang niệm công khóa.” Sở Tắc nói, “Bất quá mẫu hậu con lại nói trẫm quản con quá nghiêm, lần này sắp đến sinh thần, lẽ ra nên thoải mái một chút, xem chút chuyện thú vị gì đó, chứ không phải ngày ngày nhìn gương mặt già khú đế chọc người phiền não của Đào Nhân Đức kia.”
Sở Uyên cười nói: “Thái phó đại nhân lại chọc phụ hoàng mất hứng?”
“Không có thời điểm nào hắn khiến trẫm cao hứng hết.” Sở Tắc bước xuống long ỷ, “Sáng sớm còn đưa một cái sổ con, khuyên can một đống, cũng không biết rốt cuộc muốn nói chuyện gì, ồn ào muốn chết.”
Sở Uyên đỡ hắn một đường đi ra ngoài: “Vậy phụ hoàng có muốn đến Ngự Hoa viên giải sầu không?”
“Đến quốc khố xem thử.” Sở Mễ nói, “Tuy nói lúc này không có mở tiệc chiêu đãi bát phương, các quốc gia chung quanh cũng tặng không ít vật hiếm lạ khánh sinh cho con, đến xem coi có thích không.””Dạ.” Sở Uyên hỏi, “Các nước đều đưa tới sao?”
“Sinh thần tiểu Uyên, ai dám không tặng?” Sở Tắc vỗ vỗ tay hắn, “Ngay cả mấy đảo quốc Nam Dương, cũng đưa tới không ít mứt hoa quả và trân châu bảo thạch, nói là đồ vật mang lại điềm tốt. Bọn họ cũng không ngốc, mấy xe mứt này, tương lai có lẽ sẽ đổi được vô số cơ hội thông thương mậu dịch với Đại Sở, sinh ý một vốn bốn lời, ai không muốn làm?”
Sở Uyên nói: “Đa tạ phụ hoàng chỉ bảo.”
Sở Tắc lắc đầu: “Lời này mặc dù trẫm không nói, con cũng hiểu. Nội liễm một chút là đúng, nhưng ngẫu nhiên hung hăng một chút cũng không sao, thái tử Đại Sở không ngang ngược cũng không được.”
Sở Uyên cười cười: “Dạ.”
Bởi lễ vật các quốc gia lục tục vừa đưa đến, vì vậy còn chưa kịp thu về quốc khố, đang bày ở bên trong phòng kiểm kê. Sở Uyên nhìn lướt qua từng chỗ, vật hiếm lạ thật sự không hề ít, thậm chí còn có một cây cung linh lung, xem như là thần vật trong lời đồn, có thể bắn tinh xuyên nguyệt.
“Chỉ có nhiêu đây thôi ạ?” Sở Uyên hỏi.
“Nhiêu đây còn chưa đủ à?” Sở Tắc cười lớn.
Sở Uyên nói: “Tây Bắc, Đông Bắc, Đông Nam, Nam Dương, thiếu một chỗ.”
“Cũng đúng, con không nói trẫm cũng không để ý.” Sở Mễ nói, “Lễ vật Tây Nam phủ đến nay chưa tới, đây cũng không phải là tác phong của Đoạn Cảnh.”
Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Nhi thần chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, hàng năm cũng là đưa vật liệu thuốc và gấm vóc, năm nay nghĩ đến cũng giống như vậy, không có gì hiếm lạ.”
“Nhưng mấy tháng trước, Tây Nam Vương phủ đưa sổ con tới thương nghị việc tặng lễ, còn nói là do Thế tử tự mình đến đây.” Sở Tắc nhíu mày, “Lẽ ra không nên kéo dài lâu như vậy.”
Đáy mắt Sở Uyên sáng ngời, cũng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
“Vậy có lẽ, là trên đường trì hoãn đi.”
Trên quan đạo, một thiếu niên mặc bạch y giục ngựa tiến lên, ngũ quan bá đạo tà khí, ánh tà dương rơi đầy bả vai. Tuấn mã màu đen một đường tuyệt trần, tốc độ giống như sấm đánh chớp giật.
Mười mấy dặm bên ngoài, đoàn xe Tây Nam phủ đang đuổi theo suýt nữa tắt thở -- theo lý mà nói sinh thần thái tử Đại Sở còn mấy ngày nữa, lui một bước mà nói, coi như muộn ba, năm ngày cũng không sao, làm gì liều mạng như vậy.
“Giá!” Đoạn Bạch Nguyệt vung cương ngựa một cái, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Người coi ngựa ôm cây thở hồng hộc, không đuổi nữa không đuổi nữa, Thế tử điên rồi, đuổi không kịp.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày sau.
Sở Uyên nói: “Thái phó đại nhân.”
“Thái tử có chuyện gì?” Đào Nhân Đức buông quyển sách trên tay xuống.
Sở Uyên nói: “Ta đói.”
“Đói bụng a.” Đào Nhân Đức liếc nhìn bên ngoài, bừng tỉnh vỗ đầu một cái, “Ối trời, bên ngoài tối rồi à, sao cũng không thấy Tứ Hỉ tới gọi.””Tứ Hỉ tới rồi.” Sở Uyên nói, “Chỉ là thấy thái phó đại nhân đang giảng bài, thì lặng lẽ lui về.”
“Vậy là do lão thần không đúng.” Đào Nhân Đức nói, “Thái tử mau đi dùng bữa đi.”
“Đa tạ thái phó đại nhân.” Sở Uyên chậm rãi xoay người, nhìn qua tâm tình rất tốt. Sau khi ăn vài miếng cháo hoa điểm tâm, liền trở về tẩm cung, cũng phái Tứ Hỉ trở về nghỉ ngơi, còn mình lên giường đọc sách.
Sau nửa đêm, cửa sổ nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Sở Uyên cũng không ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “Bắt thích khách.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.
“Nửa đêm canh ba, tới đây làm gì?” Sở Uyên bỏ sách xuống, giơ tay.
“Mừng sinh thần ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở bên giường, “Bên ngoài không có nhiều người gác, biết hôm nay ta sẽ đến à?”
Sở Uyên nói: “Không biết.”
Đoạn Bạch Nguyệt biện giải: “Ở trên đường trì hoãn hai ngày, đã tới trễ, tuy nhiên không tính trễ, đúng không?”
Sở Uyên hỏi: “Không tính trễ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày mai mới là sinh thần ngươi.”
Sở Uyên chỉ chỉ sắc trời: “Đã qua giờ Tý.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên hỏi: “Trễ không?”
Đoạn Bạch Nguyệt thức thời: “Trễ.”
“Được rồi, lui ra đi.” Sở Uyên dựa về đầu giường, “Bản vương muốn nghỉ ngơi.”
“Không hỏi ta tại sao lại trì hoãn à?” Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm.
“Liên quan gì tới ta.” Sở Uyên dùng sách che mặt, “Tứ Hỉ, Tứ Hỉ, Tứ Hỉ!”
“Tứ Hỉ đi ngủ rồi, ta cố ý đến nhìn qua.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường, “Lễ vật khác có thể đưa đến quốc khố, có hai cái là không thể được, ngươi tự mình nhận.”
“Là cái gì vậy?” Sở Uyên nhíu mày, “Ngươi à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu như ngươi muốn ta -- “
“Ta muốn ngươi làm gì.” Sở Uyên bĩu môi cắt ngang, “Lễ vật đâu?”
Đoạn Bạch Nguyệt mở bao phục mang theo bên người, bên trong thình lình xuất hiện một cái đầu người.
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đoán xem là ai.”
Sở Uyên nói: “Nếu như ngươi có thể giữ lại một miếng da, ta còn có thể đoán được.”
“Là Cao Đức.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nhíu mày: “Người của Sở Hạng?”
“Lần trước hắn phái người ám sát ngươi, ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lần này đến Vương thành, vừa vặn biết được hắn bị Sở Hạng âm thầm phái đến Tùy châu, đó là địa bàn của ngươi, muốn đến làm gì không nói cũng hiểu, đơn giản một đao làm thịt sạch sẽ.”Sở Uyên nói: “Ném xa một chút.”
“Còn một món khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lại đoán một lần?”
Sở Uyên nói: “Đầu Sở Hạng.”
“Nếu ngươi muốn mạng của hắn, chậm trễ một chút ta lại cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt mở ra lòng bàn tay, “Qua sinh thần, đương nhiên phải có đồ may mắn.”
“Đường?” Sở Uyên khó hiểu.
“Là đường Ngũ Phúc ở Tây Nam, may là sinh thần ngươi không phải ở tiết trời đầu hạ, bằng không một đường đến đây sợ là sớm tan rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ở Tây Nam, ai đủ mười sáu tuổi cũng phải ăn, ăn mới có thể mau lớn.”
Sở Uyên đối với cái này không hề hứng thú.
“Ăn một viên đi.” Đoạn Bạch Nguyệt dụ dỗ, “Chỉ một viên thôi.”
“Không ăn.” Sở Uyên nói, “Có độc.”
Đoạn Bạch Nguyệt tự mình ăn một viên: “Ầy.”
Sở Uyên nói: “Vẫn là có độc.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Phải làm thế nào mới chịu ăn?”
Sở Uyên nói: “Nhìn ngươi đuổi không buông như vậy, nghĩ đến cũng không phải thứ gì tốt, chết cũng không ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Lui ra đi.” Sở Uyên che kín chăn, “Mang theo lễ vật của ngươi đi, bản vương duyệt qua.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đường này ta vẫn luôn mang theo bên người đến đây.”
Sở Uyên đơn giản liền che đầu.
Vậy thì càng không ăn.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Được được được, ta đi là được.”
Sở Uyên nói: “Đóng cửa sổ.” Lạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy yến hội ngày mai ta muốn ngồi ở đằng trước.” Đừng có giống như lần trước, an bài mình ở thiên vị, ngược lại là Thái tử Hồi Cương tai to mặt lớn ngồi ở chủ vị trò chuyện với hắn rất vui vẻ.
Sở Uyên nghẹn cười, mãi đến tận nghe đến hắn rời đi, vừa mới vạch chăn ra.
Chạng vạng ngày hôm sau, Sở Hoàng mở yến tiệc chiêu đãi quần thần, Thế tử Tây Nam phủ tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được mời, mà thực sự là ngồi ở chủ vị, chỉ cách Thái tử có ba thước.
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt rất tốt.
Mọi người nâng chén cùng chúc mừng, rất là vui vẻ hòa hợp. Rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, ca cơ vũ nương dâng nghệ giúp vui, nội thị cũng lấy đồ nhắm rượu xuống đổi thành điểm tâm, đầu bàn chính là bánh ngọt hoa sen ngày thường Sở Uyên thích nhất, thanh đạm lại tao nhã, từng khối nhỏ xếp ngay ngắn chỉnh tề, vừa cho vào miệng thì lập tức tan ra.
Sở Uyên kẹp lên một khối, bỏ vào trong miệng.
Sau khi mềm mịn tan ra, lại có một viên đường cứng cứng, chua chua ngọt ngọt.
Sở Uyên nhíu mày nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.
Thế tử gia một tay chống quai hàm, nhìn trời. Đáy mắt có chút ý cười, có chút vô tội, có chút vô lại.
Sở Uyên gọi Tứ Hỉ lên nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Tứ Hỉ khó xử.
Sở Uyên nói: “Đi đi.”
Tứ Hỉ dở khóc dở cười, đi ra ngoài bưng một ly bằng vàng trở về, đặt ở trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt, nói nhỏ: “Thế tử, đây là thái tử... mời ngài.”
“Uyên nhi.” Sau khi Sở Hoàng nhìn thấy, trêu ghẹo nói, “Chẳng lẽ con còn giấu rượu ngon, ngay cả phụ hoàng cũng không biết, sao chỉ đưa cho thế tử vậy.”
“Rượu quá mạnh, phụ hoàng vẫn là đừng uống thì tốt hơn.” Mặt Sở Uyên không biến sắc, tiếp tục thản nhiên ăn điểm tâm.
Đoạn Bạch Nguyệt bưng ly giấm chua kia lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cực kì bình tĩnh: “Thái tử nói rất đúng, thật sự hơi mạnh.”
Một ly dấm chua mà thôi, chỉ cần chịu ngoan ngoãn ăn đường của gia, uống thêm một vại cũng không sao.
Bên trong thành Đại Lý, quán nhỏ bán đường này cực kỳ náo nhiệt, bởi vì đoạn thời gian gần đây người thành thân rất nhiều. Muốn thành thân, thứ khác có thể không cần chuẩn bị, nhưng không thể thiếu đường Ngũ Phúc này, vợ chồng son ăn mới có thể như keo như sơn, điềm điềm mật mật, người bên ngoài chia rẽ cũng không thể tách rời.
Xác định có thể sống đến bạc đầu a.