Đế Vương Công Lược

Chương 93: Chương 93: Đoạn vương phải cẩn thận người này




【 Chương 92: - Đoạn vương phải cẩn thận người này 】 Một mảnh lá cây

***

Chỉ vì một câu 'Kệ hắn' của Sở Uyên, chuyến lộ trình này của Đoạn Bạch Nguyệt có thể nói không hề trở ngại chút nào, Côn Ngọc, Thúy Nhiễm, Trấn Nam, Cửu Hương... Mỗi khi tới gần một thành trấn Đại Sở, quan viên địa phương đều là lo lắng đề phòng đêm không an giấc, chỉ lo vị gia này sẽ nhất thời hứng khởi gây ra nhiễu loạn, mà dân chúng cũng là tâm treo ở cuống họng, ngày thường sống rất tốt, ngàn vạn lần đừng đánh giặc a.

Bất quá hiện thực lại khá khiến người ta vui mừng.

Tây Nam quân đến, đều là kỷ luật quân đội nghiêm minh trật tự tỉnh nhiên. Ăn cơm ở trọ đều sẽ trả tiền, có khi còn cho tiền thưởng. Thậm chí khi đi ngang qua bến đò, thấy nơi này đang nháo lũ lụt, còn có nghĩa vụ giúp dân chúng sửa nhà ba ngày, để lại một xe lương thực.

Tin tức truyền lại Vương thành, lão thần trong triều một mảnh ai thán, đấm ngực giậm chân. Tây Nam Vương đây rõ ràng cho thấy là đang thu mua dân tâm, lòng dạ đáng chém, lòng dạ đáng chém a!

Sở Uyên ngồi trong lương đình tại Ngự Hoa viên, trước mặt đặt một chén chè xanh thơm ngát, xa xa nghe cầm nương đánh đàn.

Diệp Cẩn ngồi đối diện hắn: “Hôm nay sao lại nhàn nhã như vậy, nghe người khác nói ngươi không thượng triều, còn tưởng là bị bệnh.”

“Mấy lão thần trong triều đều chờ.” Sở Uyên mở mắt ra, “Chẳng qua là muốn tấu Đoạn Bạch Nguyệt, nghe xong nháo tâm, không bằng trộm lười biếng.”

“Lúc này cũng không phải chỉ những lão nhân kia.” Diệp Cẩn tự rót cho mình một chén trà, “Ta cũng buồn bực ngươi, sao lại yên tâm Tây Nam như thế?” Tuy nói đã hỏi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị hắn lừa gạt vài câu lấp liếm qua, cũng không ăn định tâm hoàn.

“Trẫm và Đoạn Bạch Nguyệt có minh ước.” Sở Uyên đáp.

“Minh ước gì?” Diệp Cẩn lại hỏi.

Sở Uyên nói: “Minh ước gì cũng không quan trọng, quan trọng là ..., mặc dù lúc này trẫm mở rộng phòng tuyến quốc cảnh, hắn cũng sẽ không thừa dịp trống mà vào, cho nên không cần lo lắng.”

“Thật sự yên tâm như vậy?” Diệp Cẩn ngờ vực.

Sở Uyên đổi chủ đề: “Buổi tối ở lại dùng bữa với trẫm?”

Diệp Cẩn lắc đầu: “Thiên Phong có hẹn với người hác, buổi tối ta cũng muốn đi.”

Sở Uyên nhìn hắn cười.

“Làm cái gì.” Diệp cốc chủ ngạo kiều giận dữ, “Ta đi theo là vì ăn cơm!” Cũng không phải muốn bồi người kia, dù sao cũng không quen.

Coi như là thành thân rồi cũng không quen.

Rất vất vả tiễn Diệp Cẩn, Tứ Hỉ lại tới thông báo, nói là Ôn đại nhân cầu kiến.

Đầu Sở Uyên mơ hồ ẩn đau, đừng nói là vì Đoạn Bạch Nguyệt nữa nha.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên hành lễ.”Ái khanh miễn lễ.” Sở Uyên nói, “Nhìn sắc mặt không được tốt, bị bệnh à?”

“Bẩm hoàng thượng, nhiễm phong hàn.” Ôn Liễu Niên ho khan.

“Nếu bị bệnh, nên hảo hảo ở trong phủ nghỉ ngơi.” Sở Uyên ra hiệu hắn ngồi xuống, “Vội vã đến đây như vậy, là xảy ra chuyện gì?”

“Kỳ thực cũng không tính vội vã.” Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, “Chỉ là mấy ngày nay vi thần vẫn luôn nghĩ tới Tây Nam Vương.”

Sở Uyên: “...”

“Người hoàng thượng tin tưởng, vi thần đương nhiên sẽ không hoài nghi.” Ôn Liễu Niên cực kì thành khẩn, “Chỉ là nếu hoàng thượng phái vi thần tới Đông Hải, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt Tây Nam Vương, cho nên vi thần khẩn cầu hoàng thượng, ít nhất tiết lộ một hai. Lúc này Đại Sở và Tây Nam kết minh, hoàng thượng cấp chút điểm mấu chốt gì đó, vi thần cũng có cái để nói.”

Sở Uyên: “...”

Hai mắt Ôn Liễu Niên một mảnh tận tâm trung thành.

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

...

Phủ đệ Sở Hằng ở thành Đại Côn tại Đông Hải, cách thành Mộc Dương chỉ hơn mười ngày đường. Lần này Đoạn Bạch Nguyệt gióng trống khua chiêng suất quân vào Đại Sở như vậy, Sở Hằng thân là vương gia, đương nhiên phải viết tấu chương đăng báo việc này cho Sở Uyên. Mà Sở Uyên cũng là biết thời biết thế, bổ nhiệm Ôn Liễu Niên là khâm sai đại thần đi tới Đông Hải 'hòa đàm' với Đoạn Bạch Nguyệt, thật ra là nhìn chằm chằm Sở Hằng, để phòng ngừa hắn gây trở ngại.

Ôn Liễu Niên nói: “Khụ.”

Sở Uyên lắc đầu: “Ái khanh lo xa rồi, lần này Tây Nam Vương chỉ có thể ở lại thành Mộc Dương, không có bất kỳ yêu cầu dư thừa nào. Ngược lại, sau khi ái khanh đến thành Đại Côn, nếu là có chuyện cần người hỗ trợ, cứ việc âm thầm đến tìm hắn là được.”

Hai mắt Ôn Liễu Niên càng nghi hoặc.

“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi.” Sở Uyên nói, “Trẫm muốn một mình yên tĩnh một chút.”

Ôn Liễu Niên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo lui, vẫn như cũ đầy bụng nghi ngờ.

Trên quan đạo ngoài cung, có người đang đợi hắn. Khí tràng quanh thân lạnh lẽo, mặt mày cực kỳ anh tuấn, chính là Triệu công tử - Triệu Việt mà ai ai ở Tây Bắc cũng muốn cướp chân dung.

Cực kì anh tuấn.

Ôn Liễu Niên chạy tới.

“Hôm nay sao lại sớm như vậy.” Triệu việt cười cười, “Còn tưởng là phải ăn xong bữa tối, hoàng thượng mới có thể trả người cho ta.”

“Hôm nay hoàng thượng có tâm sự.” Ôn Liễu Niên nói.

“Hoàng thượng cũng là người, người tất nhiên sẽ có tâm sự, có gì đâu mà bày ra vẻ mặt khó hiểu này.” Triệu việt mang theo hắn xoay người lên ngựa, “Muốn về nhà hay là muốn đến tửu lâu?”

“Đi ra ngoài thành một chút, yên tĩnh.” Ôn Liễu Niên nói, “Ta muốn suy nghĩ chút chuyện.”

Triệu việt gật đầu, quay đầu ngựa lại đi trên đường nhỏ.Sau khi dân chúng ven đường nhìn thấy, lập tức nhiệt tình đi tới, cầm quả dại trong tay mới vừa hái xuống đưa tới -- Ôn đại nhân thích ăn, toàn bộ Vương thành đều biết. Hơn nữa đây chính là đệ nhất tài tử Đại Sở, nếu như có thể nhân cơ hội sờ tay một cái, nói không chừng mình có thể học được cách ngâm thơ.

Nhưng mặc dù là đệ nhất tài tử Đại Sở, cũng có thời điểm suy nghĩ không ra. Ôn Liễu Niên cũng là lần đầu biết được, thì ra hoàng thượng và Tây Nam Vương lại có thể tín nhiệm lẫn nhau như vậy. Tất cả mọi người trong triều đều bàn luận, nói hoàng thượng mở rộng biên cảnh Đại Sở. Có thể nghĩ theo hướng khác, Tây Nam Vương cũng là hoàn toàn bỏ lại Đại Lý -- Vào lúc này nếu như hoàng thượng phái Thẩm tướng quân xuôi Nam, chỉ sợ mười sáu châu ở Tây Nam có thể thu hồi trong vòng mấy tháng, còn muốn mang giùm bảy mươi hai trại ở Miêu Cương

Lui một bước mà nói, coi như triều đình không có động tác, Tây Nam Vương cũng phải ở thành Mộc Dương chờ ít nhất một năm, chờ đến sau khi quân đội Đại Sở chỉnh đốn lại quốc khố dồi dào, thời điểm đầy đủ sức lực tới đối phó Sở Hằng, mới có thể trở về Đại Lý.

Ngồi ở trong núi đủ hai canh giờ, mãi đến khi mặt trời lặn trăng lên cao, Ôn Liễu Niên vẫn là đầu óc mơ hồ, không nghĩ rõ ràng hoàng thượng rốt cuộc cho Đoạn vương chỗ tốt gì, mới có thể làm cho hắn khăng khăng một mực không cầu hồi báo. Thuở nhỏ hắn đã thiên tư thông minh, chưa từng có chân tướng nào không thấy rõ. Suy nghĩ không rõ nội tình, đây là lần đầu tiên.

Mà sau khi bị Sở Uyên răn dạy qua vài lần, các thần tử trong triều cũng coi như là yên tĩnh một chút, ít nhất sẽ không lấy tay đập đất, nước mắt chảy đầy mặt nói vài câu linh tinh như 'Tây Nam Vương lòng muông dạ thú, hoàng thượng tuyệt đối không thể xem thường' nữa.

Tứ Hỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, việc này coi như là trôi qua, từ lúc tin tức truyền đến Vương thành, chư vị đại nhân đến từng tốp một, cũng không thấy lông mày hoàng thượng giãn ra một lát.

Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, bên trong hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang tại Vương thành, lão quản gia đang ở trong viện thoải mái phơi nắng, nghe được tiếng cửa gỗ vang lên, mở mắt nhìn một cái, nhanh chóng đứng lên: “Diệp cốc chủ trở lại.”

Diệp Cẩn vẻ mặt hốt hoảng: “Ừm.”

“Cốc chủ?” Lão quản gia thấy thế không rõ, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Diệp Cẩn nói, “Ta hơi choáng.”

Lão quản gia còn tưởng là hắn say nắng, vội vàng thu xếp phân phó, để nhà bếp nấu chút nước ô mai đưa tới.

Diệp Cẩn vô lực khoát tay, cũng không muốn nói thêm gì nữa, một mình ngồi ở trên bậc thang sau viện, nhìn vại nước suy nghĩ vài chuyện.

Vừa nãy hắn tiến cung, vừa vặn thấy trước cửa Thái y viện có người đang dỡ hàng, trên ba chiếc xe ngựa chất đầy dược liệu và châu báu, còn có bảy tám cái đầu lâu, đều bị lột da sạch sẽ, vì vậy bị kinh ngạc một chút.

Quản sự Thái y viện thấy thế vội vàng giải thích, nói là Tây Nam Vương đưa tới, dược liệu đưa tới Thái y viện, sau đó châu báu sẽ đưa tới quốc khố, còn đầu lâu này là vài thủ lĩnh bộ tộc Miêu Cương không có mắt, nỗ lực xâm phạm biên cảnh Đại Sở, cướp đốt giết hiếp quấy nhiễu dân, cho nên toàn bộ bị Tây Nam Vương răng rắc lột da, đưa tới cho hoàng thượng giải sầu, đã như vậy được nửa năm.Thứ này còn có thể giải sầu? Diệp Cẩn giật giật khóe miệng, khi đến Ngự Thư phòng, thuận tiện nhắc một câu, lại không ngờ được phản ứng của Sở Uyên có chút... một lời khó nói hết, cuối cùng càng là kiếm cớ trốn đến Hộ bộ.

Diệp Cẩn ngồi trong Ngự Thư phòng một trận, rốt cục hậu tri hậu giác đem hết tất cả mọi chuyện xâu chuỗi, ngẫm nghĩ lại một lần nữa.

Có vài quyết định, đứng ở lập trường thiên tử nghĩ, xác thực quá mức qua loa, nhưng nếu đứng ở lập trường tình nhân, cũng không cần bất kỳ lý do gì cũng có thể nghĩ thông. Nói thí dụ như mở rộng biên cảnh quốc thổ, nói thí dụ như không cần bất kỳ văn bản ký kết minh ước nào, nói thí dụ như khi nhắc đến Đoạn Bạch Nguyệt, thường sẽ xuất hiện trầm mặc và ý cười mơ hồ, nói thí dụ như chung quanh tìm Thiên Thần Sa, nói thí dụ như 'Kệ hắn', lại nói thí dụ như 'Tây Nam sắp đến mùa mưa, có dược vật bổ thân trừ khí lạnh không, tìm một ít đưa tới'.

Người ở Vương thành, lo nghĩ mùa mưa ở Tây Nam làm gì!

Diệp Cẩn choáng đầu hoa mắt, cảm thấy mình giống như bị sét đánh, chậm rãi qua một canh giờ, còn chưa có định thần lại.

Suy nghĩ kỹ một chút, từ xưa đến nay, họ Đoạn đều là hồ ly tinh hại nước hại dân a!

Diệp cốc chủ siết chặt nắm tay.

Nói thí dụ như Đoạn Ðát Kỉ, Đoạn Bao Tự, Đoạn Bạch Nguyệt.

Đều là họ Đoạn, giống nhau như đúc.

Không bằng thiến!

Diệp Cẩn đứng lên, soạt một tiếng, từ trong lòng móc ra bình sứ nhỏ.

Thân là hoàng tử Đại Sở, lẽ ra nên dốc sức vì nước.

Việc thuộc bổn phận, việc thuộc bổn phận.

Vì vậy Sở Uyên rất vất vả mới được nghỉ ngơi liền bị đệ đệ lay dậy, lải nhải một buổi tối 'Ta cũng muốn đến Đông Hải' .

“Ngươi đến Đông Hải làm gì?” Sở Uyên lao tâm lao lực quá độ.

“Ngươi quản ta.” Diệp Cẩn ngồi xếp bằng ở trên giường, ngửa mặt một cái.

Sở Uyên: “...”

Toàn bộ Sở quốc đều biết, chuyện tiểu vương gia đã quyết định làm, vậy thì không có mấy người có thể khuyên được, Thẩm minh chủ không được, hoàng thượng cũng không được.

Vì vậy mấy ngày sau, Diệp Cẩn liền theo Ôn Liễu Niên một đường xuất phát rời khỏi Vương thành, đi tới thành Đại Côn ở Đông Hải.

Thân thể Đoạn Bạch Nguyệt khẽ dao động một cái.

“Vương gia.” Đoạn Niệm nói, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt khoát tay, “Vừa nãy hơi hoảng thần một chút.”

Đoạn Niệm như trước lo lắng, dù sao độc Bồ Đề tâm kinh vừa mới giải không được bao lâu, lẽ ra nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải.

Đoạn Bạch Nguyệt vừa đi vừa hỏi: “Đại quân dàn xếp thế nào rồi?”

“Bẩm vương gia, đã dựng trại đóng quân ở vùng ngoại ô.” Đoạn Niệm nói, “Hôm qua huyện lệnh thành Mộc Dương đưa tín hàm tới, nói muốn gặp mặt Vương gia.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày mai đi.”

Đoạn Niệm gật đầu: “Dạ.”

Trên đường phố thành Mộc Dương rất náo nhiệt, mặc dù không phồn hoa như Vương thành, nhưng cũng có vài thần thú vị thành trấn cạnh biển. Một hòa thượng đang đứng trên đường cái, có không ít dân chúng đang chen lấn chung quanh, nháo hò hét ầm ỉ, cũng không biết đang làm gì.

“Là hòa thượng ở Kim Quang tự, tha phương tới đây, nghe đâu cực kỳ linh nghiệm.” Thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhìn, Đoạn Niệm giải thích, “Cho nên bách tính đều tới thỉnh hắn xem tướng.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, vòng qua đám người muốn đi, lại bị đại hòa thượng kia gọi lại: “Thí chủ, xin dừng bước.”

Mặc dù dân chúng chưa từng thấy Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng cũng biết Tây Nam Vương đã tới thành Mộc Dương, lúc này thấy hắn cao to tuấn lãng khí chất bất phàm, y phục cũng cực kỳ hào hoa phú quý, tất nhiên có thể đoán ra thân phận, vì vậy lập tức ngậm miệng, bốn phía lập tức yên tĩnh lại.

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười: “Đại sư có việc?”

“Vị thí chủ này, tướng mạo quả nhiên là tốt.” Đại hòa thượng cảm khái, “Mệnh phú quý.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ đại sư.”

“Chính là có một người, tương lai thí chủ cần phải cẩn thận.” Đại hòa thượng lại nói.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Người phương nào?”

Đại hòa thượng tiện tay ngắt một cái ở bên đường, đưa tới.

Đoạn Bạch Nguyệt nhận vào tay.

Dân chúng hiếu kỳ, cũng lập tức nhón chân nhìn.

Là một mảnh mềm mại, tròn trịa, xanh nhạt, một mảnh lá cây (tiểu Diệp tử).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.