Đế Vương Công Lược

Chương 92: Chương 92: Tây Nam Vương lại phản




【 Chương 91: - Tây Nam Vương lại phản 】 À

***

Bởi thật sự là không có chuyện gì để tấu, vì vậy lúc này sổ con Tây Nam phủ đưa tới chỉ là một quyển sổ thỉnh an. Phía trước đầu tiên là lưu loát thổi phồng thánh ân cuồn cuộn một phen, vừa nhìn liền biết là tiện tay sao chép từ bên trong bản sách cổ ra, sau đó lại dùng chữ Tây Nam viết chen vào một câu -- bản vương không thích vị Ôn đại nhân này. Rồi thổi phồng nửa ngày, lại viết, ừm, không thích.

Bút lực rất là mạnh mẽ.

Sở Uyên cầm lấy chu sa, một tay chống quai hàm trả lời.

Trẫm không quan tâm ngươi có thích hay không.

“Sao còn chưa trở về ngủ?” Diệp Cẩn ở bên ngoài gõ cửa.

Sở Uyên khép lại tấu chương: “Vào đi.”

“Bây giờ đã là giờ nào rồi.” Diệp Cẩn hỏi, “Sáng mai không thượng triều đúng không?”

“Ngươi cũng chưa ngủ?” Sở Uyên liếc mắt nhìn ra bên ngoài, “Thiên Phong không ở đây à?”

“Xuất cung rồi, cùng người khác đàm luận chuyện Võ Lâm minh, đêm nay không trở về.” Diệp Cẩn nói, “Phái Hoa Sơn có một lão nhân thở hổn hển, hôm nay khi đàm luận nói hai câu ho ba lần, nhìn ra ngực có bệnh. Ta liền về làm chút dược cho hắn, ngày mai lại sai người đưa đến.”

“Thì ra là như vậy.” Sở Uyên cùng hắn đồng thời rời khỏi Ngự Thư phòng, “Nghe nói gần đây có không ít môn phái giang hồ đến, bên trong Vương thành hẳn là rất náo nhiệt?”

“Không chỉ là người trong giang hồ tụ hội, còn có hội chùa lớn ba tháng tổ chức một lần.” Diệp Cẩn nói, “Hạng người nào cũng có, khi trở về còn gặp được một kẻ lừa đảo ở Tây Nam.”

Sở Uyên buồn cười: “Cái gì gọi là kẻ lừa đảo ở Tây Nam?”

“Đòi đoán mệnh cho ta, vứt cũng vứt không được.” Diệp Cẩn nói, “Về sau thấy ta không chịu mắc mưu, còn nói muốn bán chân dung cho ta.”

Sở Uyên hỏi: “Chân dung ai?”

Diệp Cẩn đáp: “Đoạn Bạch Nguyệt a.”

Sở Uyên: “...”

“Ngươi nói những người này, mỗi một người cao to thô kệch, suốt ngày chơi bời lêu lỏng hãm hại lừa gạt cũng không biết xấu hổ.” Diệp Cẩn móc từ trong ngực ra một tờ giấy rách, “Không đề cập với ngươi ta còn quên mất chuyện này, trên chợ đông người không tiện vứt.”

Sở Uyên nói: “Cho trẫm xem thử.”

Diệp Cẩn buồn bực: “Đoạn Bạch Nguyệt có gì đẹp đâu mà nhìn.”

Sở Uyên rút tờ giấy ở trong tay hắn đi, sau khi mở ra, trái ôm phải ấp, mặt mũi hung tợn.

Diệp Cẩn nói: “Eo ôi.”

Sở Uyên: “...”

Diệp Cẩn bình tĩnh: “Vừa nhìn liền biết cực kỳ dâm đãng.”

Sở Uyên nói: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt ở Tây Nam nhảy mũi.

Đoạn Dao nằm ở trên nóc nhà, nói: “Chắc chắn là tẩu tử đang nhắc ngươi.”Đoạn Bạch Nguyệt đặt Huyền Minh Hàn Thiết lên bàn, nói: “Có lẽ là vậy.”

Đoạn Dao ngồi dậy: “Đừng nói là bây giờ ngươi muốn đến Vương thành nha.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Độc Kim Tàm Tuyến còn chưa giải xong, coi như ta muốn đi cũng không thể đi. Ta nói nhắc tới, là chỉ Huyền Minh Hàn Thiết gần đây tựa như có chút xao động, đây chính là hắn dùng máu của mình để đánh thức nó.”

“Thật hả?” Đoạn Dao nhảy xuống nóc nhà.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ban sáng còn một mực vang ong ong.”

Đoạn Dao lo lắng: “Sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì chứ?”

“Một thanh kiếm mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Thức tỉnh ngược lại là chuyện tốt, bằng không vẫn cứ lặng lẽ ngủ say, xem như không khác gì đống sắt vụn.”

Đoạn Dao căn dặn: “Vậy ngươi vẫn là phải cẩn thận.”

Độc Bồ Đề tâm kinh vừa mới giải, ngàn vạn lần đừng bị Huyền Minh Hàn Thiết gây thương tích, nếu vậy mình nhất định sẽ gào khóc ba ngày.

Hoặc là bốn ngày.

Hôm sau, Nam Ma Tà nghe thấy chuyện này, ngược lại là không thấy lo lắng chút nào, mà còn rất cao hứng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ có thể thu lại nụ cười không.”

Nam Ma Tà nói: “Ngươi có thể ngàn vạn lần không chịu thua kém, để sư phụ trước khi trở vào nấm mồ có thể chứng kiến được uy lực yêu vật này một phen, cũng tiện nói khoác với phụ thân ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ta không áp chế nổi ma tính thì phải làm sao?”

“Ngươi sẽ áp chế nổi.” Nam Ma Tà rất là bình tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Vì sao?”

Nam Ma Tà đáp: “Ta nói sẽ là sẽ, không có vì sao.”

Đoạn Dao: “...”

Sư phụ có được hay không a.

Kim thẩm thẩm cầm lược tiến vào.

Nam Ma Tà ôm đầu chạy khắp sân.

Cẩm nương ôm nhi tử, đứng cửa viện cười. Trong tay tiểu oa nhi cầm một khối bánh ngọt, vươn tay muốn Đoạn Bạch Nguyệt ôm một cái.

Đoạn Dao cũng tới trước, bóp bóp cánh tay mập mạp trắng nõn của nó, tâm tư lung lay. Tuy nói Sở Hạng tìm đường chết, nhưng trong xương máu vẫn là chính thống Đại Sở, tương lai ca ca và hoàng thượng thành thân, nếu là cẩm nương nguyện ý, vậy đây chính là tiểu Thái tử có sẵn.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, ôm nó vào trong viện tắm nắng.

Mọi việc đều tốt đẹp.

Lại qua một khoảng thời gian, Sở Uyên đưa tới một lá thư tự tay viết, muốn Hồng giáp lang.

“Ta không có.” Đoạn Dao bĩu môi.

“Rất khó tìm?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Tất nhiên, đó chính là trùng vương.” Đoạn Dao nói, “Có thể gặp không thể cầu, lúc trước nhị tẩu  muốn, nhị ca cũng tìm không ra.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Buổi chiều lập tức dẫn người đi tìm, cành nhanh càng tốt.”

“Nói thì dễ.” Đoạn Dao trợn mắt, “Không bằng ngươi kêu ta đến sau núi tìm mỏ vàng, có lẽ còn nhanh hơn.”

“Nếu là độc trùng Tây Nam mới có, sao sẽ không tìm được, hiếm lạ cũng không phải là không có.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhân thủ không đủ thì điều quân đội, mang theo nhiều cổ vương một chút ra phía sau núi lật một lần, không tìm được bảy tám chục con thì mười mấy con cũng nên có đi?”

Đáy mắt Đoạn Dao tràn ngập sùng bái.

Ngu ngốc như vậy, lần sau nếu là tẩu tử muốn mặt trăng, đánh giá ca mình cũng sẽ nghĩ biện pháp lên trời hái.

Hoàng cung tại Vương thành, Sở Uyên đang xem một xấp tấu chương trong tay liên quan tới Hải Long Vương tại Đông Hải.

Nhiều năm trước, Uy phỉ ở vùng Đông Hải hoành hành, tiên hoàng ngự giá thân chinh ra biển tiêu diệt, không thận trọng trúng bẫy của quân địch, mắt thấy là sẽ thua, may mà trong lúc nguy cấp có một nhánh quân đội vượt sóng đến giúp đỡ, nửa ngày liền xoay chuyển chiến cuộc, trận đầu hải chiến thắng lợi.

Thủ lĩnh quân đội tên là Vân Đoạn Hồn, chính là cao nhân ẩn sĩ tại Đông Hải. Sau tràng chiến dịch đó, tiên hoàng cảm niệm ân cứu giá của hắn, lại thấy rõ thế cuộc Đông Hải, liền khẩn cầu có thể giữ ở bên cạnh hiệp trợ tác chiến. Cũng bởi vì có nhánh quân đội này gia nhập, hải quân Đại Sở sau ngày mới có thể giống như ánh mặt trời ban trưa đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Uy phỉ rất nhanh liền tan rã chạy trối chết, Sở tiên hoàng long tâm đại duyệt, chiêu cáo thiên hạ ban thưởng Vân Đoạn Hồn là Đại Minh Vương.

Theo sách sử ghi lại, sau cuộc chiến Đông Hải, Vân Đoạn Hồn kể công kiêu ngạo không biết thu liễm, về sau trong lòng muốn tạo phản, có ý đồ ám sát Sở tiên hoàng. Sau khi kế hoạch thất bại, liền thừa dịp bóng đêm hốt hoảng chạy trốn, đến nay không rõ tung tích.

Mà dân chúng lại nói, Đại Minh vương là bị người hãm hại, minh châu bị long đong.

Chỉ là mặc kệ chân tướng thế nào, sau khi Vân Đoạn Hồn mất tích, thế cuộc Đông Hải tất nhiên cần phải tìm một người duy trì. Sở tiên hoàng liền phái ngoại thích Khương Hằng tới, ban thưởng họ Hoàng, chính là Hải Long Vương - Sở Hằng hiện nay.

Diệp Cẩn nói: “Người này thanh danh ở bên ngoài cũng không tệ lắm, ngươi thật sự cảm thấy hắn có ý tạo phản?”

“Nắm trú quân Đông Hải không chịu buông tay, mặc kệ hắn có ý tạo phản hay không, trẫm cũng không thể bỏ mặc.” Sở Uyên nói, “Âm thầm tiến hành nhiều năm như vậy, thế lực của hắn không thể khinh thường.”

Diệp Cẩn hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Sở Uyên nói: “Ngự giá thân chinh.”

Diệp Cẩn nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy?”

Sở Uyên nói: “Trú quân Đông Hải là hải quân hoàn mỹ nhất Đại Sở, quân quyền không thể sa sút.”

“Cần phải dùng lý do gì?” Diệp Cẩn nói, “Sở Hằng không chịu buông tay, cũng không thể khai chiến cường đoạt. Thứ nhất chắc chắn có thương vong, lòng bàn tay mu bàn tay đều là tướng sĩ Đại Sở; thứ hai lúc trước tiên hoàng vì áp chế uy thế còn dư lại của Vân Đoạn Hồn, từng trong vòng một ngày ban bảy bộ chiếu thư ca tụng Sở Hằng, hiện giờ thế cuộc Đông Hải ổn định, nếu là triều đình bắt đầu đánh cướp lại, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.”Sở Uyên nói: “Nếu như muốn khai chiến, trẫm tất nhiên sẽ tìm lý do tốt.”

Diệp Cẩn như trước không yên lòng.

Sở Uyên nói: “Huống hồ hiện nay Đông Hải cũng không hoàn toàn thái bình, bộ hạ cũ lúc trước của Vân Đoạn Hồn - Thanh Cầu từ lâu chiếm cứ đảo Bạch Sương, cấu kết Uy phỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, dự định xâm lược biên cảnh ta, chiến sự động một cái liền bùng nổ, sổ con Ôn ái khanh còn đang đặt ở trên bàn.”

“Có thể coi như là muốn đánh quân phản loạn, cũng có Sở Hằng và trú quân Đông Hải ở đây. Tại đương khẩu này, mặc kể là ngươi hay là Thiên Phàm mang binh xuôi Nam đều không hợp lý.” Diệp Cẩn nói, “Trừ phi Sở Hằng là kẻ ngu, bằng không sao hắn sẽ không cảm nhận được.”

“Đó là một vấn đề.” Sở Uyên nói, “Cho nên phải tìm lí do tốt.”

Diệp Cẩn nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng có dự tính trước hay là đã có điểm mấu chốt?

“Ca, ca!” Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống thành Đại Lý, Đoạn Dao đứng ở trong viện gọi, “Thư của tẩu tử!”

Đoạn Bạch Nguyệt ném cho hắn một thỏi vàng nhỏ.

Đoạn Dao mở cờ trong bụng.

Đoạn Bạch Nguyệt mở xi ra, sau khi xem xong khẽ cong khóe miệng.

Đoạn Dao nói: “Tình thoại hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Công vụ.”

Đoạn Dao thất vọng: “Công vụ ngươi còn cười cái gì.” Một mặt thâm tình, còn tưởng là tẩu tử tự tay viết thơ tình ghê gớm gì đó.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày mốt ngươi sợ là không thể đến Giang Nam.”

“Tại sao?” Đoạn Dao nghe vậy nước mắt chảy xuống, “Bao phục ta cũng đã chuẩn bị xong, nói tốt là muốn đến nhà Cố ca ca xem trùng.”

“Lần sau kêu Vân Xuyên mang tới cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Gần đây sự vụ Tây Nam phức tạp, sư phụ đang bế quan, ngươi phải hảo hảo trông coi Vương phủ.”

Đoạn Dao kinh ngạc đến ngây người: “Vậy còn ngươi?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta muốn suất quân tới thành Mộc Dương.”

“Ngươi đến thành Mộc Dương làm gì?” Đoạn Dao khó hiểu, Vương thành còn có thể nghĩ thông suốt.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tế tổ.”

Đoạn Dao: “...”

Đây là bị tẩu hỏa nhập ma hả, tổ tiên Đoạn thị khi nào thì chạy đến thành nhỏ ở Đông Hải, phụ thân có biết chuyện này không?

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn: “Ngoan.”

“Không đúng.” Đoạn Dao mờ mịt, “Ngươi đi một mình thì cũng thôi đi, xuất quân là sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt dặn dò: “Đem hết thảy toàn bộ quân Tây Nam điều động đến, trong vòng mười ngày tập hợp lại.”

Đoạn Dao ngơ ngác há hốc mồm.

Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: “Còn nữa, Hồng giáp lang đâu?”

Đoạn Dao đáp: “Còn đang tìm.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước khi ta lên đường, nếu là còn chưa tìm được, trong vòng ba năm ngươi không được phép ra khỏi phủ.”

Đoạn Dao: “...”

Dựa vào cái gì!!

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Được rồi, gọi Đoạn Niệm đến thư phòng.”

Đoạn Dao lao tâm lao lực quá độ: “Ít nhất nói cho ta biết xảy ra chuyện gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quân Tây Nam ngày ngày thao luyện, nhưng đáng tiếc những năm gần đây trại Miêu Cương đều cực kì yên tĩnh. Lần này hiếm khi có cơ hội ra chiến trường, tất nhiên là càng đông người càng tốt.”

Đoạn Dao nói: “Lên chiến trường gì, tẩu tử kêu ngươi làm vậy hả?”

“Không có.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Hắn chỉ là muốn đối phó Sở Hằng, mà đây là phương thức nhanh nhất.”

Đoạn Dao trong lòng phức tạp. Sở Hằng là Hải Long Vương Đại Sở. Người ta lại không trêu chọc ngươi, danh không chánh ngôn không thuận, Tây Nam phủ phải nhúng tay như thế nào?

Nhưng mà Đoạn Bạch Nguyệt làm việc từ trước đến giờ đều mạnh mẽ vang dội, đặc biệt là chuyện có liên quan đến người trong lòng.

Vì vậy vẻn vẹn qua mấy chục ngày, một tin tức liền truyền đến Vương thành.

Tây Nam Vương lại phản.

Về phần vì sao là 'Lại', chỉ vì qua nhiều năm như vậy, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn là hình tượng sống lòng muông dạ thú ở trong lòng bách tính Đại Sở. Bên trong tiểu thoại bản ven đường, Tây Nam Vương đại thể mỗi tháng đều phải phản trên ba bốn lần. Nếu có thời điểm không làm phản, người mua sách còn muốn đến cửa hàng kháng nghị với lão bản -- Tây Nam Vương không mưu phản, tựa như Thẩm công tử không có cái đuôi tròn xù lông, vậy thứ sách quỷ quái này có gì mà đáng xem, mau trả tiền!

Vì vậy khi tin tức này truyền tới Vương thành, phản ứng của dân chúng đa phần là -- À.

Sau đó liền tiếp tục tán gẫu, ăn cơm, uống trà, cắn hạt dưa, giặt y phục.

Rất là bình tĩnh.

Nhưng trong triều hiển nhiên sẽ không sóng yên gió lặng như vậy.

Lại không nói đến phe phái của Đào Nhân Đức Lưu Đại Quýnh, coi như là Ôn Liễu Niên, sau khi nghe xong cũng giật mình.

Bên trong Ngự Thư phòng, Diệp Cẩn và Ôn Liễu Niên đều ở đây. Sở Uyên thả sách trong tay xuống, nói: “Kệ hắn.”

Ôn Liễu Niên: “...”

Diệp Cẩn: “...”

Kệ hắn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.