Đế Vương Công Lược

Chương 91: Chương 91: Toại nguyện mà về




【 Chương 90: - Toại nguyện mà về 】 Vị Ôn đại nhân kia trở về Vương thành

***

“Nói là Thiên Thần Sa, danh tự này cũng không tính chính xác.” Tư Không Duệ giải thích, “Nói là tảng đá ngược lại càng thỏa đáng hơn, tương truyền là thần vật lúc trước khi Nữ Oa nương nương vá trời để lại.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Thế gian này có cố sự cục đá, mười cái có chín cái đều là xuất xứ từ chuyện này.”

Sở Uyên hỏi: “Vì sao lại kết luận cục đá kia chính là Thiên Thần Sa?”

Tư Không Duệ nói: “Đây hoàn toàn không phải là công lao của ta, mà là phải tạ ơn Quỷ Thủ tiền bối.”

“Quỷ Thủ thần y ở đảo Nhiễm Sương?” Trong lòng Sở Uyên vui vẻ.

“Đúng vậy.” Tư Không Duệ nói, “Nhắc cũng khéo, ta vừa mới đến Lưu Ly châu, liền gặp được người quen ở trên đảo, là mấy vị huynh đài Truy Ảnh Cung, cũng là vì tìm Thiên Thần Sa.”

“Trẫm từng viết tín hàm cho Tần cung chủ, nhờ hắn giúp đỡ tìm Thiên Thần Sa.” Sở Uyên nói. Mà Quỷ Thủ thần y là sư phụ Tần Thiếu Vũ, trường cư Nam Hải, sẽ thăm dò được tin tức trước mọi người một bước cũng không ngoài ý muốn.

“Có Quỷ Thủ tiền bối ở đây, nghĩ đến sẽ không tìm sai thuốc.” Tư Không Duệ nói, “Nghe nói tảng đá kia toàn thân đỏ đậm, mặc dù là chôn sâu lòng đất, buổi tối cũng sẽ lộ ra hồng quang, hẳn là không khó tìm.”

“Một tảng đá lớn như vậy, phải làm thuốc thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc.

Tư Không Duệ sảng khoái nói: “Không cần lo lắng a, ôm chậm rãi gặm, mỗi ngày gặm một miếng, cỡ ba năm năm cũng gặm xong rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Tâm tình Sở Uyên có chút phức tạp, nói: “Thiếu đương gia có hỏi qua Quỷ Thủ thần y, vật ấy có thể đập nát nấu thuốc pha chế uống không?”

Nụ cười Tư Không Duệ cứng đờ.

Sở Uyên tiếp tục dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Tư Không Duệ gãi đầu, nói: “Hoàng thượng đừng trách, ngày thường ta với Đoạn huynh quen đùa giỡn. Thiên Thần Sa này là vật liệu bằng đá, tất nhiên không cần ăn. Quỷ Thủ tiền bối nói, để vào trong băng phòng mỗi ngày vận công tĩnh tọa, cỡ nửa năm một năm thì có thể giải độc.”

Sở Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xung quanh có binh lực canh gác không?”

“Không có.” Tư Không Duệ nói, “Ta quanh co lòng vòng tìm hiểu qua nhiều lần, cũng thừa dịp thương thuyền đến phụ cận tra xét, xác thực kia chính là một chỗ hoang đảo. Hải đảo không thể so với đất liền, nếu phía trên có người, thì phải có lương thực nước sạch, mà dân chúng xung quanh đều nói chưa từng thấy thuyền tiếp tế lên bờ, thậm chí, đơn giản nói nơi đó có yêu ma quỷ quái, lưu truyền đến mức thần tử tử, hẳn là Sở Hạng tung lời đồn ra ngoài.” Mà suy nghĩ kỹ một chút, không phái người gác cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao chỉ là một tảng đá, không thể chạy sẽ không ném, để cũng rất an toàn. Nếu là trên đảo có người hoạt động, ngược lại dễ dàng khiến người ta chú ý.Đoạn Bạch Nguyệt còn đang sờ cằm trầm tư, cẩm nương cũng đã vội vã đến, nói là vừa mới đi đưa cơm thì phát hiện, Cừu Kích đã đi đời nhà ma.

Mọi người nghe vậy liền tới hậu viện kiểm tra, liền thấy Nam Ma Tà đang ngồi xổm bên cạnh thi thể. Sau khi nhìn thấy mọi người thì khoát tay: “Cổ trùng trên người đều đang chạy ra ngoài, đừng lại gần.”

Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay ngăn Sở Uyên ở phía sau mình.

“Mạng dùng cổ trùng nhiều năm như vậy, lục phủ ngũ tạng đều đã biến dạng, lại bị ngươi làm trọng thương hai lần, sớm chết rồi.” Nam Ma Tà đứng lên, “Dùng hóa thi thủy xử lý trước, đỡ cho cổ trùng chạy ra hại người nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Làm phiền sư phụ.”

“Ra ngoài đi.” Nam Ma Tà lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình thuốc nhỏ, ra hiệu Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa viện lại.

Sở Uyên nhíu mày: “Sớm biết mệnh hắn ngắn như vậy thì không nên hạ thủ lưu tình, thẩm tra thêm vài lần nữa, có lẽ có thể hỏi thêm chút chuyện liên quan với Hoang Dã Vân Đỉnh.”

“Hiện tại biết được tin tức cũng không ít.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vị trí Hoang Dã Vân Đỉnh, hướng đi hải lưu, cùng với toà hoang đảo không có bất kỳ binh lực Cừu Kích nhắc qua lúc trước, chính là chỗ Tư Không huynh xác nhận.”

Sở Uyên nói: “Nếu là có cơ quan cạm bẫy thì sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, gió to sóng lớn gì chưa gặp qua, còn sợ có cơ quan cạm bẫy hay sao?”

Sở Uyên như trước tâm sự nặng nề.

“Ít nhất chuyện phát triển cho đến bây giờ, đều là hướng có lợi đối với chúng ta, đừng suy nghĩ nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ăn chút gì không? Bên ngoài đang tế hải thần, nếu như ngươi ngại ồn ào, ta mua về cho ngươi.”

Sở Uyên nói: “Tứ Hỉ đang nấu cơm.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy ta đưa ngươi trở về phòng trước.”

Sở Uyên nói: “Ta muốn một mình đi dạo ở bờ biển một chút.”

Đoạn Bạch Nguyệt do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Sở Uyên một mình rời khỏi tòa nhà.

Tư Không Duệ quả thực không thể nào hiểu được: “Vì sao ngươi không theo sau?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thích một người, thì phải thời thời khắc khắc đi theo?”

“Đó là tất nhiên.” Tư Không Duệ nói, “Nhớ lúc đầu, vì có thể ôm mỹ nhân về, ta -- “

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lăn lộn khó ngủ, rơi lệ bình minh.”

Nụ cười Tư Không Duệ cứng đờ.

Đoạn Bạch Nguyệt quay người rời đi.

Tư Không Duệ rất ảo não, chính mình vừa nãy nên nói cho hắn biết, Thiên Thần Sa là không cần ăn, nhưng phải quỳ. Một tảng đá lớn như vậy, đánh giá có thể khắc mười mấy hai mươi cái ván giặt đồ.

Sở Uyên ngồi trên bãi đá ngầm cạnh biển rất lâu, bên cạnh có vài tiểu cô nương nhìn hắn, đôi mắt của vị đại ca này thật là đẹp, cười một cái, sáng long lanh, giống như là ngôi sao ở chân trời.Lại qua năm ngày, Đoạn Dao cũng đi vòng trở về Ly Kính quốc, nói quân đội đã thu xếp ở trên rặng đá ngầm phụ cận, vì ẩn nấp hành tung, liền lấy danh nghĩa thương bang ra biển, năm chiếc thương thuyền chỉ có thể mang hơn một ngàn người.

“Nếu như trên Hoang Dã Vân Đỉnh thật sự không có quân đội canh gác, một ngàn người cũng nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cực khổ rồi.”

“Không cực khổ!” Đoạn Dao vẻ mặt tươi cười hăng hái, dùng ánh mắt tranh công nhìn tẩu tử.

Sở Uyên cười cười, thân thủ gọi hắn tới bên cạnh mình.

Nếu nhân mã đã chỉnh tề, vậy cũng không cần thiết phải kéo dài. Sau khi mọi người thương nghị ra kế hoạch cụ thể, liền đi thuyền rời khỏi Ly Kính quốc, vượt sóng đi tới Lưu Ly Châu.

Tư Không Duệ ngồi ở trên đài cao, một mặt mê mẩn.

“Tư Không ca ca.” Đoạn Dao ở trước mặt hắn phất tay, buồn bực nói, “Ngươi không sao chứ?”

Tư Không Duệ nói: “Không biết tương lai khi Đoạn huynh đại hôn, có thể đại xá thiên hạ hay không. Quê nhà ta có một vị thất nương cữu (cậu bảy), hồi trước đánh què chân hàng xóm, dựa theo luật phải ngồi ngục ba năm.”

Đoạn Dao: “...”

Là suy nghĩ việc này?

“Nói chuyện a.” Tư Không Duệ đưa cho hắn một quả sơn tra.

“Ca ca thật sự sẽ cùng hoàng thượng thành thân à.” Đoạn Dao ngồi ở bên cạnh hắn đá chân, “Gần đây bọn họ ngoại trừ đàm luận chiến sự, cũng không nói chuyện khác.”

“Làm sao ngươi biết?” Tư Không Duệ buồn bực.

“Ta nghe lén.” Đoạn Dao một mặt nghiêm túc.

Tư Không Duệ căn dặn: “Lần sau nhớ kêu ta.”

“Lúc trước khi ở Vương thành, ca ca và hoàng thượng cũng sẽ nói công sự, nhưng cũng không phải là cảm giác bây giờ.” Đoạn Dao nói, “Ngươi hiểu không.”

“Ta hiểu.” Tư Không Duệ nói, “Loại liếc mắt đưa tình kia.”

Đoạn Dao gật đầu: “Ừm.”

“Không cần gấp.” Tư Không Duệ nắm bả vai hắn an ủi, “Chuyện tình cảm, không cầu nhiều, chỉ cầu có. Chờ sau khi Đoạn huynh giải độc, đến Vương thành mặt dày mày dạn quấn lấy một trận là được.”

Đoạn Dao nói: “Hoàng thượng không phải Tú Tú tẩu.”

“Đó là dĩ nhiên, Tú Tú so với hoàng thượng hung dữ hơn nhiều.” Tư Không Duệ kéo cổ áo mình xuống, “Nhìn thấy vết sẹo này không? Lúc trước nàng tưởng ta là kẻ xấu, thả mười tám con chó săn đuổi ta ra cửa.”

Đoạn Dao: “...”

“Cho nên nói, cũng không phải chuyện lớn.” Tư Không Duệ sâu không lường được, “Ngươi ta chỉ cần chờ uống rượu mừng là được.”

Đoạn Dao suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”

Hành trình đội thuyền khá là thuận lợi, rất nhanh liền đến phụ cận Lưu Ly Châu, sau khi bỏ neo hai ngày tiếp tế, liền trong một đêm đen chạy rời bến, thuận theo hải lưu giương buồm gia tốc tiến lên, cuối cùng sau hai ngày nửa đêm đến Hoang Dã Vân Đỉnh.Rặng đá ngầm màu đen, vừa hoang vu lại vừa yên tĩnh.

“Toà đảo này nhìn không hề lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta đi lên trước xem thử một chút.”

Nam Ma Tà gật đầu, còn chưa nói chuyện, Sở Uyên nhân tiện nói: “Trẫm cũng đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

“Hoàng thượng vẫn là đừng đi.” Đoạn Dao cũng khuyên, “Nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.”

Sở Uyên kiên trì: “Không sao.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta cùng Tư Không huynh đi là được.”

Tư Không Duệ ở một bên giật giật khóe miệng, hai người các ngươi nổi tranh chấp, vì sao phải kéo ta theo.

Sở Uyên nói: “Tây Nam Vương.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Tứ Hỉ.

Tứ Hỉ âm thầm liên tục xua tay, tuy nói cũng lo lắng hoàng thượng, mà đây cũng gọi là 'Tây Nam Vương', mắt thấy liền muốn làm mặt rồng tức giận, người bên ngoài cũng dỗ không được, muốn dỗ cũng là Vương gia tự mình dỗ.

Sở Uyên vung kiếm rời khỏi khoang thuyền.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, quay người theo sau.

Trăng lưỡi liềm ảm đạm, một mảnh tăm tối. Sở Uyên bình tĩnh lướt qua mặt biển, vững vàng rơi trên mặt đất. Hoàng thượng cũng đi, những người còn lại tất nhiên theo sát phía sau, chỉ có Đoạn Dao và cẩm nương lưu thủ trên thuyền, chờ mệnh lệnh kế tiếp.

Bốn phía rất yên tĩnh.

Nam Ma Tà nói: “Chia nhau đi tìm, thực sự đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, lại dùng đạn tín hiệu liên lạc lẫn nhau, để tránh bị người Sở Hạng phát hiện.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

Tư Không Duệ nhìn hắn, tại đương khẩu này nếu ngươi là thật sự cùng hoàng hoàng thượng tách ra hành động, đánh giá thất nương cữu của ta là không chờ được đến ngày đại xá thiên hạ.

May là, sự thực không giống như mình nghĩ.

Sở Uyên giẫm nát cành khô trước mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chân bước theo, đến phía trước mở đường cho hắn.

Hòn đảo này tuy nói nhìn không lớn, muốn thật dựa vào người tìm ra được, nhưng cũng phải phí chút thời gian. Huống hồ là đêm đen, ngay cả bước đi cũng phải đặc biệt cẩn thận.

Sở Uyên không cẩn thận lảo đảo một cái, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cánh tay của hắn, rồi trong nháy mắt lại buông ra.

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt lấy ra găng tay đeo vào, một lần nữa đưa bàn tay lại đây.

Sở Uyên đẩy tay hắn ra, tự mình tiếp tục bước về phía trước.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên tay ta mang độc.”

Sở Uyên nói: “Ồ.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta đi lên trước.”

Sở Uyên không lên tiếng.”Tức giận à?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: “Ngươi đừng nói chuyện.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Ta là sợ thương tổn đến ngươi.”

“Kêu ngươi đừng nói chuyện.” Sở Uyên nói, “Nhìn đằng trước.”

Đoạn Bạch Nguyệt thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang.

Sắc trời đã từ từ toả sáng, tại một mảnh giữa vùng rừng núi, tựa hồ có thứ gì đang mơ hồ lộ ra hồng quang.

Sở Uyên cong khóe miệng, quay đầu nhìn hắn: “Ầy.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Tìm được?”

Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn, tự mình đi về phía trước.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Cẩn thận.”

Sở Uyên lười biếng nói: “To gan.”

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn càng chặt hơn.

Hai người dè dặt cẩn thận tiếp cận mảnh đất trống kia, bốn phía không có bất kỳ tiếng vang khác thường.

Đoạn Bạch Nguyệt rút Huyền Minh Hàn Thiết ra, mạnh mẽ đâm xuyên vào lòng đất, khi vừa mới vào hai thước, mũi kiếm như là tiếp xúc được vật thể cứng rắn.

“Chôn không tính sâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cẩn thận một chút.”

Sở Uyên gật đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt một tay đè xuống đất, đột nhiên vận khí xuyên vào trong đất.

Mặt đất dưới chân ong ong run rẩy, mặt đất vốn dĩ nhìn kiên cố như sắt nổi lên cát bụi, giống như có vô số thuốc nổ bị chôn vùi.

Sở Uyên nhíu mày, công phu tà môn gì.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bồ Đề tâm kinh.”

Sở Uyên nói: “À.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, lần thứ hai đâm Huyền Minh Hàn Thiết xuyên vào, lúc này rất dễ dàng có thể tách mở mặt đất ra.

Sở Uyên nói: “Ta đi tìm tiền bối và Tư Không.”

“Đào ra khối đá này không tốn nhiều thời gian.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đợi lát nữa ta đi với ngươi.”

Sở Uyên gật đầu: “Cũng được.”

Quả nhiên, chưa tới thời gian uống cạn một chén trà, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã không sai biệt lắm đào Thiên Thần Sa lên, phía trên chỉ bao bọc một lớp đất mỏng manh. Hai người đứng dậy rời khỏi rừng rậm, sau khi cùng Nam Ma Tà và Tư Không thương nghị, lại một đường đi vòng trở về.

“Thật sự là tảng đá màu đỏ?” Nam Ma Tà ở trên đường liền hỏi.

“Liền ở phía trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Đêm khuya phát sáng, hẳn là sẽ không sai.”

“Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi.” Tư Không Duệ lòng tràn đầy vui sướng, đi nhanh vài bước muốn nhìn một cái hiếm lạ trước, lại nghe được động tĩnh khác thường.

Vài người còn lại cũng dừng bước.

Tiếng 'khè khè' từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.”Cẩn thận.” Nam Ma Tà trầm giọng nhắc nhở.

Tây Nam phủ dưỡng độc trùng nhiều năm như vậy, tất nhiên đối loại thanh âm này không xa lạ gì. Mọi người ngưng thần nín thở tiếp tục đi về phía trước, khi đến gần hố to kia, lòng thầm hô một tiếng xúi quẩy -- liền thấy ở trên Thiên Thần Sa, có một con cự mãng màu đen đang cuộn lại, đầu khổng lồ, lưỡi xanh đen. Nhìn thân hình, sợ là một hơi có thể nuốt vào ba nam tử trưởng thành.

“Eo ôi.” Tư Không Duệ nói “Nhìn cũng sắp thành tinh.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước tiên án binh bất động, sư phụ đi tìm Dao nhi và quân đội lại đây, sau đó ta đi dẫn nó ra, những người còn lại dành thời gian mang đá tảng đi.”

Nam Ma Tà quay đầu đi tìm Đoạn Dao.

Sở Uyên lại nhíu mày.

“Yên tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn ra tâm sự của hắn, “Nơi này chỉ có ta không sợ rắn độc, mặc kệ nó là tinh hay là quái. Đến lúc đó ngươi và sư phụ cùng nhau hành động, bảo vệ mình chính thật tốt là được.”

Sở Uyên do dự một chút, nói: “Cẩn thận.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”

Hai người đối diện lẫn nhau, Tư Không Duệ ở trong lòng cảm khái, đã là lúc nào rồi, lại còn tâm tư liếc mắt đưa tình.

Qua một lát, Nam Ma Tà đi vòng trở lại, nói Đoạn Dao và năm trăm tướng sĩ đã canh giữ ở ngoài vùng rừng núi, ra lệnh một tiếng liền có thể đánh vào.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hành động đi.”

Nam Ma Tà căn dặn: “Mãng xà này nhìn không giống dạng hiền lành, không thể sơ xuất.”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng một tiếng, nắm chặt Huyền Minh Hàn Thiết đi tới.

Sở Uyên cơ hồ ngay cả hô hấp cũng phải ngừng lại, trái tim treo ở cuống họng.

Cự mãng vốn dĩ đang buồn ngủ, lại nghe được phía sau có động tĩnh, vì vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn người xâm nhập.

Đoạn Bạch Nguyệt vẫn chưa cho nó quá nhiều thời gian hồi thần, trực tiếp rút kiếm tấn công tới. Cự mãng ở trên đảo hoành hành nhiều năm, còn chưa bao giờ gặp phải địch thủ cả gan làm loạn như vậy, vảy và mũi kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng vang 'Boong boong', càng là không mảy may bị thương.

Tư Không Duệ nói: “Da dầy.”

Sở Uyên tay nắm chặt cán kiếm, dự định tiến lên giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Cự mãng thành công bị chọc tức, vung nửa người lên cao, đập về phía kẻ xâm lấn. Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình tránh thoát, mũi kiếm lần thứ hai tránh ra hàn quang, ở trên bụng tương đối mềm mại của nó vẽ ra một đường máu -- sinh linh sống ngàn năm đại thể có linh tính, nếu ở trên đảo vẫn chưa xâm phạm ngư dân, hắn cũng không cần phải đưa nó vào chỗ chết.

Cự mãng bị thương càng phẫn nộ, bên trong cái miệng lớn như chậu máu phun ra mùi hôi tanh tưởi. Đoạn Bạch Nguyệt lần thứ hai tránh thoát nó, xoay người chạy về phía một đầu rừng núi khác. Cự mãng theo sát phía sau, trong lúc vô tình đuôi cuốn qua Thiên Thần Sa, ngược lại là đem mang ra mấy phần. Cơ hội trời cho, Nam Ma Tà quyết đoán vẫy tay, Đoạn Dao mang theo quân đội lập tức chạy tới, phân công hợp tác trước dùng vải đen bọc tảng đá lại, rồi cầm dây thừng buộc chặt, hiệp lực nhấc lên nhằm phía bên bờ.

Tư Không Duệ cũng đang giúp khiêng cục đá, mệt đến thở hồng hộc.

Người khác đều là lên đảo tìm bảo bối, chỉ có mình, là giúp hồ bằng cẩu hữu trộm giường.

Có phải bảo bối hay không tạm thời không nói, nhưng quả nhiên là rất nặng.

Cự mãng phẫn nộ mà thè lưỡi ra, đuôi cuồng quét, chỗ đi qua cây cỏ không sống nổi khắp nơi bừa bộn. Đoạn Bạch Nguyệt nhảy lên một cây đại thụ, ẩn nấp ở phía sau lá cây, nín thở nhìn nó. Liền thấy cự mãng kia đang ở chỗ cũ xoay vòng vòng một lát, rồi duy trì tốc độ chậm lại, cuối cùng nằm ở dưới một thân cây.

Tính thời gian không sai biệt lắm mọi người đã lên thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt cũng lặng lẽ không một tiếng động xuống cây, muốn tiến lên, cự mãng lại đột nhiên mở mắt ra.

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là dừng chân lại.

Giằng co hai lần, đầy đủ qua thời gian nửa chun trà, cự mãng kia mới nằm trở lại một lần nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, muốn tiếp tục đi, bên tai lại truyền tới tiếng xé gió, như là có thứ gì nháy mắt lướt qua.

Một mũi phi tiêu thất long mạnh mẽ đánh vào trên cây, một con rắn nhỏ màu đỏ tươi bị đinh trụ 7 tấc, chưa kịp giãy dụa thì đã mất mạng.

Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt cả kinh.

Sở Uyên tiến lên kéo lại hắn: “Đi!”

Cự mãng nghe được động tĩnh, hai mắt một lần nữa bỗng nhiên mở ra. Đoạn Bạch Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, trở tay ném một cái ám khí, lôi kéo Sở Uyên một đường lao nhanh ra ngoài rừng. Hai mắt cự mãng bị đâm đau, nóng nảy quét ngang đuôi một cái, một cây đại thụ nghiêng sắp đổ, mặc dù hai người đúng lúc trốn đến một bên, có thể không ngờ tới sau khi cây ngã, càng có vô số con rắn nhỏ đỏ tươi giống lúc nãy rơi xuống, giống như mưa bụi.

Đoạn Bạch Nguyệt thầm mắng một tiếng, rút Huyền Minh Hàn Thiết ra quét rắn độc, vẫn như trước có một con rắn rơi đến trên vai Sở Uyên. Mắt thấy nó đã há ra răng nọc, Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát vươn tay nắm ở cổ hắn, đưa cánh tay mình đến bên miệng rắn độc.

“Này!” Sở Uyên kinh hãi đến biến sắc, muốn tránh ra hắn, rắn nhỏ màu đỏ đã vững vàng cắn vào Đoạn Bạch Nguyệt, hàm răng đỏ tươi tiên dịch tanh hôi, vừa nhìn liền biết kịch độc.

Trong lòng Sở Uyên bỗng nhiên lạnh lẽo, nháy mắt lòng bàn tay cũng lạnh như băng.

Một khắc sau, nhưng là toàn thân rắn nhỏ kia cương trực, rơi xuống đất.

“Luyện qua Bồ Đề tâm kinh, trong rừng này không có gì độc hơn ta.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy thắt lưng hắn, Huyền Minh Hàn Thiết trong tay vẽ ra kiếm khí lăng liệt, miễn cưỡng giết ra một con đường.”Bên này!” Đoạn Dao ở trên thuyền phất tay.

Đoạn Bạch Nguyệt mang theo Sở Uyên lăng không mà lên, đạp vài bước lướt qua mặt nước, vững vàng rơi vào trên thuyền.

“Lái thuyền!” Nam Ma Tà hạ lệnh.

Thuyền rất nhanh thừa gió chạy đi, bầy rắn mất đi mục tiêu đang ở bên bờ chiếm cứ một trận thì cũng tản ra. Hoang Dã Vân Đỉnh một lần nữa khôi phục yên tĩnh, triều dương dâng lên một mảnh vàng chói lọi, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

“Nửa ngày không thấy ra, suýt nữa cho là xảy ra chuyện, Dao nhi cũng sắp mang người giết vào đi tìm.” Nam Ma Tà nói.

“Là xảy ra chút nhiễu loạn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bất quá là phiền toái nhỏ, trong rừng ngoại trừ cự mãng, còn có bầy rắn độc.”

Sở Uyên nắm chặt cánh tay của hắn.

“Không nên đụng.” Đoạn Bạch Nguyệt tránh ra hắn, “Nghe lời, máu có độc.”

“A, ca ngươi bị thương.” Đoạn Dao vừa mới nhìn thấy vết thương của hắn, vội vàng tiến lên, “Bị thứ gì cắn?”

“Tam nhãn huyết.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp.

“Ồ.” Đoạn Dao liền ngồi trở lại, tiếp tục cắn hạt dưa, “Vậy không có chuyện gì.”

Sở Uyên: “...”

“Là thật sự không có chuyện gì, bên trong Tây Nam phủ có không ít loại rắn độc này, Dao nhi yêu thích.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Qua một trận thì không chảy máu, băng bó lại là được.”

Sở Uyên nói: “Ừm.”

“Mọi người cao hứng một chút nào.” Tư Không Duệ nói, “Bây giờ Thiên Thần Sa đã tới tay, Đoạn huynh cũng là có thể trở về Tây Nam phủ giải độc.” Thất nương cữu ra tù ngay trong tầm tay, phi thường kích động.

Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu liếc nhìn người bên cạnh.

Sở Uyên nở nụ cười hòa ái, nhắc nhở: “Lúc trước đã nói, sau khi lấy được Thiên Thần Sa, thì hai bên không ai thiếu nợ ai.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Những người còn lại trong nháy mắt rời khỏi khoang thuyền, rất có ăn ý.

Sở Uyên tự mình rót uống trà.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta...”

“Trẫm cho ngươi nói chuyện hả?” Sở Uyên một tay chống quai hàm, một tay khác gõ gõ bàn, “Câm miệng.”

“Chờ ta trở về Tây Nam giải xong độc -- “

“Cũng không cần gấp.” Sở Uyên bưng cốc trà, rất có thâm ý nhìn hắn, “Đợi đến nửa năm một năm sau, có vài chuyện, trẫm sẽ chậm-rãi-tính với Tây Nam Vương.” Vô cùng thân thiết, cũng không có nghiến răng nghiến lợi.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên uống cạn trong chén trà, đứng dậy rời khỏi khoang thuyền.

Ba người bên ngoài lập tức nhảy ra, bắt đầu nghiêm túc đứng trung bình tấn đánh quyền.

Cường thân kiện thể, tập thể hình kiện thể.Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, nhìn ra ngoài khơi vô biên mảnh vàng vụn, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Ngày hôm đó ở trên thuyền, Đoạn Dao nói: “Nếu Sở Hạng phát hiện Thiên Thần Sa bị trộm, không biết sẽ nghĩ như thế nào.”

“Hắn phát hiện cũng không chỉ riêng là Thiên Thần Sa bị trộm, mà còn có Cừu Kích ly kỳ mất tích.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

“Cùng với Vương Phú Quý.” Tư Không Duệ bổ sung.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Muốn chết.

“Phát hiện thì sao.” Tư Không Duệ tiếp tục nói, “Hắn cũng sẽ không biết là người phương nào gây nên, coi như là hoài nghi hoàng thượng, nhìn thực lực bây giờ của hắn, cũng không có gan khởi binh lên phía Bắc.”

“Hoàng thượng nói, còn phải mấy năm nữa mới suy xét tấn công Nam Hải.” Đoạn Dao nói, “Đến lúc đó trở lại xem, cũng không biết nơi này sẽ là dáng vẻ gì.”

“Làm sao, còn muốn đến?” Tư Không Duệ đưa cho hắn một khối điểm tâm.

Tất nhiên là phải tới. Đoạn Dao thầm nghĩ, hoàng thượng muốn đánh trận, ca ca tất nhiên sẽ đến, mà ca ca đến, quân Tây Nam cũng sẽ đến, mình và sư phụ cũng sẽ theo tới, có lẽ Kim thẩm thẩm cũng sẽ tới.

Ngược lại cũng đúng là... náo nhiệt.

Chờ đến Bạch Tượng quốc, Tư Không liền nói lời từ biệt với mọi người, vô cùng phấn khởi trở về đoàn tụ cùng nương tử nhi tử. Thuyền lớn đứng ở bên bờ tiếp tế, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn còn đang ngồi vận khí, Đoạn Dao lại gõ cửa tiến vào, nói: “Ca, nói cho ngươi một chuyện.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện gì?”

Đoạn Dao nói: “Hoàng thượng đi rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra: “Đi?”

“Một canh giờ trước đã đi, không cho nói với ngươi. Còn nữa, trước khi đi hoàng thượng nói.” Đoạn Dao nói, “Cho ngươi giải độc trước.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đoạn Dao nói: “Sau đó liền an tâm làm Tây Nam Vương của ngươi, không được phép lên phía Bắc, bằng không gặp một lần đánh một lần.” Đúng là thê thảm.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười.

“Còn cười, tẩu tử cũng đi.” Đoạn Dao bĩu môi, ngồi xếp bằng ở trước mặt hắn, “Không đuổi theo hả? Ta chính là đang kháng chỉ nguy hiểm tới tìm ngươi, hiện tại nếu đuổi theo, còn có thể đuổi kịp.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhiều năm như vậy, hà tất gấp một năm nửa năm.”

“Ngươi thật sự không vội vã.” Hai tay Đoạn Dao chống quai hàm. Còn tưởng là phải lệ rơi đầy mặt đuổi theo.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có một số việc không vội được.”

Đoạn Dao phồng má: “Cưới vợ còn không vội, tơ lụa đỏ trong phủ qua thêm mấy năm nữa, hẳn là sẽ biến khăn lau.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Đợi đến tương lai, ta tất nhiên sẽ ngày ngày trông coi hắn.”

Đoạn Dao cảnh giác: “Vậy Tây Nam phủ thì sao?”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho ngươi.”

Đoạn Dao bi phẫn.

Biết ngay mà!

Đoạn Bạch Nguyệt một lần nữa nhắm mắt lại tĩnh tọa.

“Này, ngươi thật sự mặc kệ tẩu tử hả.” Đoạn Dao đẩy đẩy hắn, “Không từ mà biệt, sát thủ Sở Hạng còn đang chờ ở trên quan đạo ngoài Vương thành.”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Thì sẽ có Nhật Nguyệt sơn trang hộ giá.”

Đoạn Dao: “...”

Cần ngươi làm gì.

“Hắn là hoàng thượng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mọi chuyện cũng không thể đều do ta làm chủ.”

Đoạn Dao nói: “Lúc trước ngươi cũng không nghĩ như vậy.” Khắp hoàng cung đều là cơ sở ngầm, ngay cả ăn cái gì cũng phải báo về Tây Nam phủ, làm bản thân tò mò hồi lâu, một chén dưa muối chén xì dầu hoặc tương rốt cuộc là cái thứ đồ gì, tại sao mỗi ngày sáng sớm đều phải ăn, cũng không thấy ngán.

“Lúc trước là lúc trước.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bây giờ là bây giờ.”

Đoạn Dao nói: “Nói không bằng không nói.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Chờ tương lai ngươi tìm được người trong lòng thì sẽ hiểu.”

Vẫn là đừng. Đoạn Dao sờ cằm mình, tình tình ái ái, nghe liền phiền.

Một mình rất tốt.

Nửa năm sau, Tây Nam phủ.

“Ca ca!” Đoạn Dao vung vẩy thư trong tay, “Đi ra tiếp thánh dụ!”

Đoạn Bạch Nguyệt thả Huyền Minh Hàn Thiết xuống, đẩy cửa bước ra. Đồ đằng trên mặt dĩ nhiên nhạt đi không ít, chỉ có để sát vào nhìn kỹ mới phát hiện.

“Bạc.” Đoạn Dao giấu thư ở sau lưng, cò kè mặc cả.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Muốn bao nhiêu bạc, đến phòng thu chi lĩnh là được.”

Đoạn Dao vô cùng phấn khởi, hai tay đưa thư lên trước, thuận tiện ảo não vì sao tẩu tử không chịu viết thêm mấy phong, bằng không mình e là nửa tháng có thể xây nhà mua ruộng đất làm viên ngoại.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, mở ra nhìn một lần.

“Tẩu tử nói gì vậy?” Đoạn Dao hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vị Ôn đại nhân kia được triệu về Vương thành.”

Đoạn Dao hiếu kỳ: “Còn gì nữa không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ có chuyện này.”

Đoạn Dao buồn bực: “Triệu đại nhân trở về Vương thành, còn phải cố ý viết một phong thư?”

Đoạn Bạch Nguyệt nụ cười hiền lành: “Đúng đó.”

Đoạn Dao nhạy cảm câm miệng, bởi vì hắn cảm thấy ca ca càng ngày càng anh tuấn của mình lúc này tâm tình tựa hồ không quá tốt.

Sau đó trong một tháng, thư mật báo tới cũng nhắc đến vị Ôn đại nhân này vô số lần --

Hoàng thượng ăn lẩu ba ngày, trên khóe miệng thượng hỏa, chỉ vì Ôn đại nhân thích ăn cay.Hoàng thượng và Ôn đại nhân nói chuyện trắng đêm, hai ngày sau mới trả người về.

Ôn đại nhân đưa ra phương pháp cải tạo thuỷ lợi, hoàng thượng rất vui mừng, ban cho gấm vóc kim ngân giò heo.

Ôn đại nhân mua một chỗ tòa nhà gần hoàng cung, tản bộ cũng có thể đến cửa cung.

Hoàng thượng gọi Ôn đại nhân tiểu Liễu tử, rất là thân thiết.

Hoàng thượng ra lệnh ngự trù xuất cung, đến chỗ cửa hàng cá nướng bái sư học đồ gia vị bài thuốc bí mật, bởi vì Ôn đại nhân thích ăn.

...

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy mình cực kỳ bình tĩnh.

Cực kì bình tĩnh.

Đoạn Dao đúng lúc nói: “Vị Ôn đại nhân kia thành thân.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “A?”

“Là thật đó.” Đoạn Dao đem tin mới nhất đưa cho hắn, “Ngươi xem!”

Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên hòa hoãn không ít.

Nam Ma Tà ở một bên gặm hoa quả, bổ sung: “Nghe đâu vị Ôn đại nhân này tìm một tên thổ phỉ, tên là Triệu Việt.”

Đoạn Dao buồn bực: “Sao sư phụ biết?”

Nam Ma Tà nói: “Hôm nay đi chợ rỗi rãnh buồn chán, nghe đoàn nhân mã Lưu lão bản nói. Tuy nói là thổ phỉ, nhưng lớn lên rất anh tuấn, cực kì nổi danh ở Tây Bắc, thường sẽ có nam nữ già trẻ kết bạn đi đến trước cửa quan phủ chờ, chỉ vì muốn liếc mắt nhìn Triệu công tử một cái.”

Đoạn Dao: “...”

Dân chúng Tây Bắc nghe qua cũng rất nhàn nhã.

“Có một lần vị Triệu công tử này mặc một kiện áo choàng màu xanh biển, ngày hôm sau vải vóc toàn thành đều bán sạch.” Nam Ma Tà tiếp tục nói, “Lưu lão bản cũng vì vậy lời to, hôm nay khi nói nước bọt văng tung toé, rất là cao hứng.”

“Thật sự đẹp mắt như vậy a?” Nội tâm Đoạn Dao tràn ngập hiếu kỳ.

Nam Ma Tà tiếp tục nói: “Đúng đó, chân dung ai ai cũng muốn cướp, mới có thể mang về nhà treo trên tường.” Nói xong liền bổ sung, “Cũng giống như bếp Vương gia.”

“Có nghe thấy không.” Sau khi Đoạn Dao cảm khái xong, vươn tay đẩy đẩy ca ca, “Ôn đại nhân tìm một mỹ nam tử anh tuấn như vậy, ngươi có thể không cần lo lắng, tiếp tục hảo hảo luyện công giải độc đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nâng chung trà lên.

Lại về sau, sổ con Tây Nam phủ đưa tới Vương thành, đều là do vị Ôn đại nhân này trả lời. Khác với Sở Uyên lúc trước chỉ viết vài chữ, Ôn Liễu Niên trả lời cực kỳ nghiêm túc, thường xuyên một cuốn sổ con viết không đủ, còn phải kèm theo một xấp giấy. Đầu tiên là Lưu loát thổi phồng Tây Nam giàu có và đông đúc, dân phong thuần phác một phen, sau đó liền uyển chuyển nhắc nhở, cỡ việc nhỏ này, về sau tuyệt đối đừng đưa sổ con, phiền người cũng phí ngựa, hoàng thượng cũng không phải rất muốn xem, Tây Nam Vương tự mình giải quyết là được.

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Mưu sĩ dè dặt cẩn thận hỏi: “Còn muốn tấu?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nói: “Tấu!”

Mưu sĩ khó xử, nói: “Gần đây không có chuyện gì đăng báo a.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy thì tìm chút chuyện đi.”

Mưu sĩ rất đau đầu.

Vì vậy qua hơn tháng, Ôn đại nhân liền liền nhận được một sổ con Tây Nam phủ đưa tới, dày, rất dày

“Ôn ái khanh.” Sở Uyên đẩy cửa tiến vào, “Cũng khuya rồi chưa trở về à, Triệu Đại đương gia hẳn là sẽ tới tìm.”

“Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên đứng dậy hành lễ, “Vi thần xem xong sổ con Tây Nam phủ này đưa tới xong sẽ trở về.”

“Ồ?” Sở Uyên đầy hứng thú, “Lúc này thì có việc gì?”

Ôn Liễu Niên đàng hoàng nói: “Vi thần nhìn không hiểu.” Lưu loát viết mười mấy trang, cũng không biết muốn biểu đạt cái gì, chữ viết lộn xộn, chen lẫn không ít ngôn ngữ Tây Nam, nhìn thấy mắt liền đau, não càng đau.

Sở Uyên cười to.

Ôn Liễu Niên buồn bực, tâm tình hoàng thượng hình như là rất tốt?

“Trở về đi, Tứ Hỉ đã chuẩn bị kiệu rồi.” Sở Uyên nói, “Sổ con này ái khanh không cần quản, trẫm tự mình trả lời cho hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.