Đế Vương Công Lược

Chương 82: Chương 82: Khách nhân




【 Chương 81: Khách nhân 】 Sao hoàng thượng lại đến đây

***

“Bước tiếp theo phải làm sao?” Tư Không Duệ hỏi, “Sở Hạng nhưng là có sẵn ở trước mắt, binh mã trên đảo này cũng không nhiều, muốn bắt cũng dễ như trở bàn tay, vừa vặn mang đến Vương thành cấp tiểu hoàng đế tranh công.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: “Lúc trước cùng Sở Hạng đồng thời bị lưu đày còn có Lưu Cẩm Đức. Sở dĩ Sở Hạng không cam lòng làm tiêu dao Vương gia, dám mạo hiểm rơi đầu tranh ngôi vị hoàng đế, hơn một nửa công lao có thể coi là ở trên đầu Lưu Cẩm Đức, bày mưu tính kế điều binh khiển tướng, chẳng bằng nói hắn mới là kẻ chủ mưu phía sau.”

Tư Không Duệ suy đoán: “Ngươi dự định chờ Lưu Cẩm Đức đi ra, rồi một lưới bắt hết?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tinh Châu này mới xây bất quá hai ba năm, nghĩ đến người còn đang ở nơi khác, cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu người, nhưng nếu cần tìm một hòn đảo dưỡng quân lần nữa, e là sớm đã thành quy mô, thậm chí không đơn thuần là Lưu Cẩm Đức và Sở Hạng, cũng có thể là liên thủ với đảo quốc nào đó ở Nam Dương, mới có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên lúc này chỉ giết Sở Hạng e là vô dụng, kẻ chủ mưu phía sau một ngày chưa bị diệt trừ, Nam Hải này một ngày cũng không an ổn.”

Tư Không Duệ nhíu mày: “Đảo quốc ở Nam Dương tuy nhiều, quy mô lớn chỉ có mấy cái, huống hồ mấy năm gần đây tất cả mọi người hợp thời thông thương làm ăn với Sở quốc, kiếm bạc còn không kịp, đánh trận làm gì. Ít nhất ta biết mấy đảo quốc lớn mà nói, là quả quyết không có ý niệm này trong đầu.”

“Nhưng ngươi cũng nói qua, Nam Dương này lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sóng lớn lốc xoáy thêm vào sương trắng mênh mông, đừng nói là ẩn náu mấy vạn người, coi như là mấy trăm ngàn người, cũng không phải không có khả năng.”

Tư Không Duệ nói: “Vậy ý của ngươi?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trước tiên ở trên đảo này nhìn tổng thể, sau đó thì tạm thời rút đi. Nếu Sở Hạng chọn Tinh Châu làm địa bàn mới, nghĩ đến cũng sẽ không cách sào huyệt quá xa. Ngươi ta dựa vào danh nghĩa thương nhân ở phụ cận mấy đảo quốc tìm hiểu tin tức trước, rồi xác định bước kế tiếp phải làm như thế nào.”

Tư Không Duệ thở dài: “Thương thay người một mình trông coi khoảng phòng trống, như hoa như ngọc, tình ý kéo dài, nương tử ngóng trông phu về, còn không biết phải đợi bao lâu, nàng mới có thể nhìn thấy tướng công anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng ngông ngênh, lỗi lạc tình thâm.”

Đoạn Dao yên lặng bịt lỗ tai, bốn chữ bốn chữ, nghe nhiều sẽ choáng.

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn: “Có chỗ tốt.”

Tư Không Duệ vội vàng hỏi: “Là chỗ tốt gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Sau chuyến này, ta sẽ trả lại tín hàm cho ngươi.”

Tư Không Duệ cảm khái: “Thực sự là chỗ tốt rất lớn.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ta cũng cho là như thế.”Tư Không Duệ: “...”

Đã sớm biết, không nên so da mặt với hắn.

Vốn là dày, còn mang mặt nạ.

Hỏi thế gian ai có thể đối địch.

Bên trong Tây Nam Vương phủ, Nam Ma Tà đang bị đè ngồi ở trên băng ghế, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Kim thẩm thẩm cầm lược bí chải đầugiúp hắn, ra tay nhanh-chuẩn-tàn nhẫn, đảo mắt liền đem một đầu tóc bạc rối bời thắt bím lại chỉnh tề. Vương gia và tiểu vương gia không ở, Nam sư phụ càng không ai quản, thường phục mới mặc chưa được hai ngày thì đã rách tươm, tóc so với ổ chim còn loạn hơn, hôm qua ngồi xổm ở trên đường tắm nắng, bị một nhóm người ngoại hương xem là ăn mày, chốc lát trước mặt liền rơi xuống một đống tiền đồng, đến bây giờ nam nữ già trẻ trong thành còn đang chế nhạo, quả thật mất mặt.

Nam Ma Tà cúi đầu ủ rũ, cảm thấy mình hôm qua cũng coi như là kiếm được tiền, kiếm được tiền còn bị chải đầu.

“Nam sư phụ, Kim thẩm thẩm.” Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy vào, “Có người quan gia đến.”

“Người quan gia? Mang đến tiền thính thảo luận chính sự, thông báo Vương đại nhân là được.” Kim thẩm thẩm nói.

“Không phải, khách nhân điểm danh muốn tìm Nam sư phụ.” Gã sai vặt nói, “Nhìn phái đoàn rất lớn, là Ngụy đại nhân tự mình bồi tới.”

“Ngụy Phương Ngụy đại nhân?” Nam Ma Tà buồn bực, đây chính là quan lớn nhất triều đình phái đến Tây Nam, chẳng lẽ là khâm sai tới?

“Không được, Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân, nơi này là hậu viện, không thể vào a.” Mấy gia đinh vội vã ngăn cản, “Nơi ở Nam sư phụ, trong sân đâu đâu cũng có độc trùng.” Nếu như bị cắn thì phải làm sao.

Ngụy Phương vẻ mặt khó xử, ngươi ngăn ta cũng vô dụng, không gặp là tổ tông đằng sau sẽ xông vào?

“Vội như vậy, nhưng đừng xảy ra chuyện lớn gì nha.” Kim thẩm thẩm nghe được động tĩnh bên ngoài, trong lòng cũng có chút không chắc chắn, ngay cả xiêm y cũng không kịp để Nam Ma Tà đi đổi, đứng lên mới vừa muốn đi xem một chút, cửa viện liền bị người đẩy ra.

Nhìn người đứng ở cửa, Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mình có lẽ là hoa mắt, có lẽ là da đầu bị kéo quá đau cho nên sinh ra ảo giác.

Ngụy Phương ở một bên nói: “Nam sư phụ, hoàng thượng ngày đêm chạy tới Tây Nam phủ, có chuyện quan trọng thương lượng.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Kim thẩm thẩm thức thời hành lễ lui ra, Sở Uyên khẽ phất tay một cái, Ngụy Phương cũng khom người rời đi.

Nam Ma Tà xoa tay cười gượng.

Sở Uyên hỏi: “Hắn không ở đây, đúng không?”

Nam Ma Tà từ nội tâm phát ra lời nói: “Lúc này thật sự là không ở.”

“Đến chỗ nào ở Nam Dương?” Sở Uyên hỏi.

Nam Ma Tà nuốt một ngụm nước bọt.

Sở Uyên tiếp tục nói: “Căn bản là không có tìm được Thiên Thần Sa, vì sao phải lừa gạt trẫm?”

Trong lòng Nam Ma Tà âm thầm kêu khổ, sao đột nhiên liền biết hết tất cả mọi chuyện.Thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng Sở Uyên đã có đầu mối, trước khi Huyền Thiên lâm chung có viết một bức thư, nói cho mình Đoạn Bạch Nguyệt từng lén lút phái Đoạn Dao đến tìm hắn, thông đồng nói Thiên Thần Sa cũng không khó tìm. Có thể là thần vật thượng cổ trong truyền thuyết, làm sao mà không khó tìm được. Lui thêm một bước nữa, coi như thật sự tìm được, lưu truyền xuống nghe nói là sau khi ăn Thiên Thần Sa vào có thể giải bách độc thêm kinh mạch, thực sự không nên là bộ dáng sống dở chết dở ngày đó.

Đừng nói gì đến Bạch Mi tiên ông -- hỏi Tinh Đấu chân nhân đảo Bồng Lai ở Đông Hải, Quỷ Thủ thần y đảo Nhiễm Sương ở Nam Hải, cùng với rất nhiều lão nhân sống lâu năm ở vùng duyên hải, đều là chưa từng nghe qua, tiểu thoại bản ven đường ngược lại là có không ít thần tiên tương tự, Bạch Mi tiên ông, Bạch Tu tiên ông, Bạch Tụ tiên ông, Bạch Phát tiên ông, vừa vặn có thể tập hợp một bàn cơm bốn người.

Nghĩ đến đây, Sở Uyên cơ hồ muốn lửa giận ngập trời: “Hắn rốt cuộc ở đâu!”

Nam Ma Tà lùi về sau một bước, nói: “Hoàng thượng, vẫn là trở về Vương thành đi.”

“Trẫm đương nhiên phải trở về Vương thành, nhưng trước tiên phải trả lại cho hắn một cái mạng.” Sở Uyên nói: “Nếu là tiền bối không chịu nói, Sở quân Bắc Hải đã phân phối xong, tùy thời đều có thể xuất chiến.”

Nam Ma Tà đục nước béo cò phụ họa: “Hoàng thượng nói rất có lý, chỉ là ta cũng không biết nghiệt đồ kia hiện tại ở nơi nào, không bằng -- “

“Tiền bối không cần nói nữa .” Sở Uyên cắt ngang lời hắn, âm thanh không sóng không gió, “Thực sự không biết, cũng không sao. Trước đây hải quân Đại Sở chưa bao giờ luyện binh qua, lần này vừa vặn đánh tới từng cái đảo quốc, hết thảy không nói ra được người ở nơi nào, thì xem như là đồng mưu nghịch tặc với Tây Nam phủ, xem rốt cuộc trẫm có thể đem gia nghiệp tổ tiên truyền xuống lúc trước khuếch trương đến nơi nào.”

Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm.

“Cáo từ.” Sở Uyên phất tay áo đi ra ngoài.

Nam Ma Tà ở phía sau lệ rơi đầy mặt: “Bạch Tượng quốc, Bạch Tượng quốc!”

Sở Uyên cong khóe miệng: “Đa tạ tiền bối.”

Nam Ma Tà giậm chân: “Ta đi cùng hoàng thượng!”

Sở Uyên như trước cười: “Được.”

Nam Ma Tà rất muốn học tiểu đồ đệ mình gào khóc.

Sớm biết như vậy, hôm qua nên tự mình chôn trở về trong nấm mồ, cũng có thể trốn thanh tịnh.

Trên quan đạo, một đội xe ngựa nhẹ nhàng tiến lên. Sở Uyên dựa vào bên cửa sổ, nhìn cảnh núi bên ngoài xuất thần.

Tứ Hỉ nói: “Hoàng thượng, nghỉ ngơi một lát đi.”

Sở Uyên hoàn hồn: “Ngươi đoán vào giờ phút này, thái phó đại nhân sẽ nghĩ như thế nào?”

Còn có thể nghĩ như thế nào. Tứ Hỉ công công vẻ mặt tươi cười, trong lòng lại nói, tính toán chờ đến khi hoàng thượng trở lại, thái phó đại nhân sẽ lấy gia pháp tiên hoàng lưu lại ra nói.

Bên trong Vương thành, Lưu Đại Quýnh đặc biệt xuất cung mua một đại bao đồ nướng, mang theo tới quý phủ Đào Nhân Đức.

“Lưu đại nhân.” Quản gia như là thấy được cứu tinh, “Ngài xem như là đến rồi.”

“Lão Đào tức chết rồi?” Lưu Đại Quýnh vẻ mặt thân thiết hỏi.

Quản gia bị sợ hết hồn, vội vàng xua tay: “Đại nhân đừng đùa giỡn như thế.” Nếu là bị đại nhân nhà ta biết được, tính toán sẽ muốn nằm thêm hai ngày.

Lưu Đại Quýnh mang theo đồ nướng, đẩy cửa phòng ngủ ra đi thẳng vào.

Trên đầu Đào Nhân Đức đắp một khối khăn, đang thở ngắn thở dài.

Lưu Đại Quýnh nói: “Nhìn điệu bộ này của ngươi, giống như là bức họa phụ nhân trượt thai trong sách y.”

Đào Nhân Đức ngồi xuống, hỏi: “Hoàng thượng trở về rồi sao?”

“Hoàng thượng trở về làm gì.” Lưu Đại Quýnh nói, “Hẳn là còn đang ở phía Nam.”

Đào Nhân Đức liền ngã trở lại.

Lưu Đại Quýnh nói: “Ăn đồ nướng không?”

Đào Nhân Đức quát mắng: “Đã là lúc nào nào, ngươi còn muốn ăn đồ nướng.”

“Lúc nào? Lúc đồ nướng mới ra lò, thừa dịp ăn khi còn nóng.” Lưu Đại Quýnh mở bọc giấy ra, “Trong triều này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, đại nhân khác đều không có chuyện gì, chỉ có ngươi tự dằn vặt mình bệnh đến dậy không nổi, tội gì phải như thế.”

“Không hề có dấu hiệu nào liền bỏ lại sự vụ trong triều, huy binh tấn công Nam Hải, này --” Đào Nhân Đức vừa nói được một nửa, liền đem chính mình tức giận đến ho sặc sụa.

“Hoàng thượng cũng không phải là vừa mới đăng cơ kia nữa, tứ hải cửu châu này, còn không thể có chút dã tâm?” Lưu Đại Quýnh chậc chậc.

Đào Nhân Đức nói: “Dã tâm tạm thời không nói, hiện nay ngay cả Tây Nam cũng chưa thu hồi, sông Mãnh Kỳ phía Nam còn mang họ Đoạn, hoàng thượng không những bỏ mặc, trái lại chủ động đem đại quân Tây Nam điều động tới Bắc Hải, đem vùng phía Bắc sông Mãnh Kỳ mở rộng hết mức, thời điểm đó nếu như thật sự khai chiến với Nam Dương, khó bảo toàn Tây Nam phủ sẽ không nhân cơ hội chia một chén canh, đến lúc đó hai mặt Đại Sở thụ địch, ranh giới này nếu như lại mất đi một tấc, ngươi ta nhưng đều thành tội nhân thiên cổ a.”

“Ngươi có thể nghĩ được, hoàng thượng không nghĩ được hả?” Lưu Đại Quýnh nói, “Hoàng thượng không nghĩ được, dù sao Thẩm tướng quân cũng nên đoán được, Cửu vương gia dù sao cũng nên đoán được, nếu bọn họ không quản, ai có thể khẳng định chuyến này hoàng thượng nhất định sẽ khai chiến?”

Đào Nhân Đức nhíu mày.

“Ngươi vẫn là nghe lời khuyên của ta, ăn đồ nướng bình tĩnh một chút.” Lưu Đại Quýnh gác chân lên giường, thong thả nói, “Nói không chừng hoàng thượng chỉ là đi du sơn ngoạn thủy giải sầu, hoặc là vì thám thính tin tức, hoảng cái gì?”

Đào Nhân Đức nghiêm nghị cắn một miếng đồ nướng.

“Này là đúng rồi.” Lưu Đại Quýnh nói, “Lúc lâm chung, tiên hoàng đã phó thác hoàng thượng cho ngươi, ngươi đây gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Có lúc nghe ta một chút cũng không sai. Coi như hoàng thượng thật sự có tâm thôn tính bát hoang, coi như có một ngày Đại Sở sẽ tuyên chiến Nam Dương, cũng sẽ không phải là bây giờ, hoàng thượng rất khôn khéo. Giang sơn Đại Sở này rơi vào trong tay hắn, ngươi ta có lẽ sẽ là người đau đầu nhiều nhất, nhưng đó lại là phúc phận của bách tính.”

Đào Nhân Đức trầm mặc hồi lâu, nhấc mí mắt lên, nói: “Cáo già.”

Lưu Đại Quýnh cười khà khà: “Lời này ngày xưa đều là ta nói ngươi, lúc này ta có thể nhận. Cũng đừng nằm trên giường nữa, đi ra ngoài ăn chút gì đó uống chén rượu, ngày mai nên làm gì thì làm cái đó, tâm chỉ cần mở rộng, đợi hoàng thượng trở về là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.