Đế Vương Công Lược

Chương 81: Chương 81: Tinh châu




【 Chương 80: Tinh châu 】 Đương kim hoàng thượng mới thật sự khác với tất cả mọi người

***

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là một chuyện làm ăn, nếu là sự vụ trong tay đại thiếu gia quá nhiều, giao cho nhị thiếu gia cũng là có thể, còn khiến người trong phủ bàn tán?”

“Có thể từ trước đến giờ nhị thiếu gia vô học, chỉ có thể tiếp một vài tờ đơn.” Hoàng Ly nói, “Sau khi đại thiếu gia nghe nói việc này cũng mất hứng, còn tự mình đến tửu điếm mấy vị khách quý kia ngủ lại, muốn từ giữa gây rối chặn lại, nhưng cũng không tới tay được, về sau mới có người nói, là khách nhân điểm danh muốn làm ăn với nhị thiếu gia.”

Tuy nói ngày thường Bao Đại Độ thiên vị trưởng tử, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là cốt nhục, nếu khách nhân điểm danh muốn tìm tiểu nhi tử, cũng không có làm nhiều can thiệp. Sinh ý rất dễ dàng đàm luận thành, tiền đặt cọc cũng đúng hạn đưa tới cửa, tất cả nhìn qua đều là đâu vào đấy, dù là ai cũng không ngờ được đám sát thủ đi chuyến này sẽ là một đi không trở lại. Bao Đại Độ vì vậy giận tím mặt, người bên trong Kiếm môn càng là sợ bóng sợ gió, ai cũng cảm thấy bất an, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Nhị thiếu gia - Bao Nham bị cấm túc giam giữ, đại thiếu gia - Bao Ngọc nhưng là suốt đêm dẫn người ra biển, ngoại trừ chưởng môn nhân, không ai biết hắn rốt cuộc đi đâu.

Tư Không Duệ nghe vậy liên tục lắc đầu: “Loại nhi tử hãm hại phụ thân mình này, thật sự nuôi không bằng không nuôi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi ngươi mang món ăn, có nhớ vị khách nhân Đại Sở kia hàn huyên những gì không?”

“Ta không phải luôn chờ ở trong phòng, chỉ nghe được một ít chuyện linh tinh.” Hoàng Ly nói, “Hơn nữa bên trong đại sảnh có nha hoàn hạ nhân, hẳn làm cũng sẽ không nói chuyện khẩn yếu đại sự gì, đa phần đều là đang hàn huyên khách sáo, chỉ có một câu, vị khách nhân kia về sau hình như là muốn đến Tinh Châu.”

“Tinh Châu?” Đoạn Bạch Nguyệt lúc trước chưa từng nghe qua nơi đây.

“Là một rặng đá ngầm hoang vu, cũng ở bên trong Nam Hải.” Tư Không Duệ ngược lại là biết được, “Bất quá tuy nói hoang vu, nhưng phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, thời điểm khi các ngư dân tránh gió bão vô tình phát hiện, nghe đâu buổi tối có thể chạm tới toàn bộ tinh hà, vị trí cũng không tồi, miễn cưỡng có thể cùng thủy lộ thông thương hiện nay nối thành một thể.”

“Một địa phương tốt như thế, không ai muốn đi chiếm?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Đó là một mảnh đảo hoang, không phải một toà thành trấn.” Tư không Duệ nói, “Tuy nói vô chủ, nhưng nếu chiếm, thì phải tu phòng sửa đường, di chuyển người rời cảng, công trình cũng không phải là một năm hai năm có thể hoàn thành xong. Huống hồ đảo quốc trong biển vô số, nếu ai động thủ trước, được gọi là người đứng đầu.”

“Nghe ý tứ lúc đó, vị khách nhân kia giống như là muốn thường xuyên trụ Tinh Châu, còn mời nhị thiếu gia tương lai đến làm khách.” Hoàng Ly nói, “Chuyện ta biết đại khái chỉ có như vậy.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ cô nương.”

“Là ta nên cảm tạ chư vị mới phải.” Hoàng Ly nói, “Trong Bạch Tượng quốc này, ngoại trừ khách nhân ngoại hương, cũng không ai dám trêu chọc Bao chưởng môn.” Lúc trước cũng là không ôm nhiều hy vọng, lại không nghĩ rằng thật sự có thể mạng lớn chạy trốn.Đoạn Bạch Nguyệt kêu Đoạn Dao dẫn nàng trở về phòng trước, sau đó hỏi Tư không Duệ: “Tinh Châu, cách nơi này bao xa?”

“Không tính xa.” Tư Không duệ nói, “Ngồi thuyền lớn, gần đây khí trời lại tốt, ước chừng hai mươi ngày thì có thể đến, muốn đi xem à?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

Tư Không Duệ nói: “Cũng được, dù sao bây giờ Kiếm môn cũng không tiếp khách, tiêu cục còn lại ai cũng cảm thấy bất an, có đuôi cũng sẽ thu hồi lại, trông coi ở chỗ này, cũng không ra kết quả.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nghe tiểu nha đầu kia vừa mới nói, Kiếm môn có lẽ thật sự không có vấn đề gì, vấn đề là vị nhị thiếu gia Bao Nham kia. Vẫn luôn thất bại, rồi muốn làm cho mọi người kinh ngạc mới có thể chọc vào cái sọt. Bây giờ hắn bị giam áp giải cấm túc, còn làm phiền cả nhà thậm chí toàn bộ người cùng nghề Bạch Tượng quốc, giờ nghĩ lại biết thế thà chẳng làm, hận chết đám người Sở Hạng.”

Tư Không Duệ nói: “Bằng không đêm nay đến xem thử?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: “Được.”

Ban đêm, trên đường một mảnh yên tĩnh. Hai người dễ dàng lẻn vào Kiếm môn, liền thấy bên trong cũng là một mảnh đen thui, chỉ có mỗi cửa tiểu viện đốt đèn lồng màu đỏ, thoạt nhìn không những không có không khí vui mừng, trái lại có chút thâm trầm. Thủ vệ tuần tra ít nhất có ba đội, ngoài ra, mỗi một khu tiểu viện là một chút động tĩnh cũng không có.

Dựa theo lời Hoàng Ly nói, tiểu viện giam giữ Bao Nham nằm ở phía Nam, bên ngoài quả thực có không ít người trông coi. Đoạn Bạch Nguyệt vòng qua tầm mắt mọi người, lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống nóc nhà, cúi người nghe chốc lát, rồi đứng dậy rời khỏi tiểu viện, trở xuống lùm cây ẩn thân lúc trước.

Một lát sau, Tư không Duệ cũng trở về, nói chủ trạch đầu kia giống nhau lặng lẽ không một tiếng động, như là tất cả mọi người đang nhắm mắt ngủ ngon, cũng không bất cứ phát hiện gì.

“Cùng suy đoán lúc trước của chúng ta giống nhau.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tiếp tục trông coi, không hẳn trông coi được đồ vật, nhưng cũng chưa chắc có thể trông coi được. Thời gian có hạn, vẫn là trực tiếp tới Tinh Châu đi.”

Tư Không Duệ gật đầu, cùng hắn một đường ra khỏi Kiếm môn.

Phải rời bến, thì phải có nguyên cớ, may mắn Vọng Tịch Tiêu có thanh danh ở bên ngoài, nếu vai võ phụ Bạch Tượng quốc không tiếp sinh ý, một chuyến tay không tất nhiên là không có lời, hai người muốn tiếp tục xuôi Nam tìm chỗ khác cũng không kì lạ.

Trước một ngày xuất phát, Đoạn Dao mang theo Hoàng Ly âm thầm tránh né tuần tra cạnh biển, thần không biết quỷ không hay leo lên một chiếc thuyền lớn lên phía Bắc, để cho nàng trốn vào dưới đáy khoang thuyền trước, còn mình thì là ở ngày thứ hai quang minh chính đại lên thuyền xuất cảng, dự định đưa người đến đảo nhỏ trú quân Tây Nam trước, rồi đi vòng vèo cùng các ca ca gặp nhau.

Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ thì lại tiếp tục xuôi Nam, đi tới Tinh Châu. Chiến thuyền lớn này là lái về phía Nam Tân Mao quốc, bất quá khách nhân trên thuyền đa phần là giữa đường liền xuống thuyền - -- -- con đường nói ít cũng phải bỏ neo mấy chục quốc đảo và cảng biển, chỉ cần có tâm, đâu đâu cũng có thể kiếm bạc, hà tất đường biển xa xôi chỉ chạy về phía Nam.Mà Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ, cũng thuận lợi hạ thuyền xuống một bến cảng cách Tinh Châu không xa, liền thấy Đoạn Dao đang ở trên một quán nhỏ ăn mì.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Tốc độ ngược lại là rất nhanh.”

Đoạn Dao cũng nhìn thấy hai người, ăn nhanh vài ngụm chạy tới.

“Còn tưởng rằng phải ở chỗ này chờ ngươi.” Tư Không Duệ nói, “Nhưng không ngờ được là ngươi chờ nhóm ta.”

“Ta ngồi thuyền tốc hành đến đây, hai đầu đều là mâu sắt tiêm, so với thuyền lớn thật sự nhanh hơn nhiều.” Đoạn Dao nói, “Hôm trước đã đến.”

“Tiểu nha đầu kia an trí xong?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Giao cho Đoạn Niệm, vừa vặn hỗ trợ nhà bếp một tay.” Đoạn Dao nói, “Trên đảo không có cô nương gia, tất cả mọi người đều thương nàng.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nói: “Ngươi vất vả rồi.”

“Còn một chuyện.” Đoạn Dao nói, “Khi ta vừa mới tới nơi này, vừa vặn thấy một chiếc thuyền hàng rời cảng lái về Tinh Châu, hỏi những người nơi đó, nói phía trên đều là gỗ và dây thừng, giống như là muốn xây phòng ở. Đó, bên kia là một chiếc thuyền khác, cũng cần đến Tinh Châu, phía trên là lương thực và gia súc.”

“Gia súc?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Xem ra phía trên đã có quy mô, bằng không sẽ không vận chuyển gia súc còn sống lên.”

“Nhìn tư thế, nói không chừng cũng bắt đầu sinh sống.” Tư Không Duệ nói, “Đúng lúc, dựa vào chiếc thuyền trên đảo này đến xem thử rốt cuộc là đang bày trò gì.”

Tại Đại Sở, bên trong thành Vân Đức, phía trước một ngôi mộ lẻ loi, một lão bà bà có mái tóc hoa râm đang khom người đốt vàng mã, trên mộ bia không có tên tuổi, chỉ khắc một ký hiệu màu đỏ ở dưới góc trái, tỏ rõ chủ nhân ngôi mộ này có liên quan đến bắc hành cung.

Mà người trong thành cũng vì chuyện này mà nghị luận sôi nổi, cũng không phải bởi vì chuyện khác, mà là vài ngày trước  thánh thượng từng tự mình đến đây tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

Có lẽ là thật sự có chút thân phận.

“Đi thôi.” Tờ giấy cuối cùng trong tay cũng cháy hết, Phượng Cô bà bà đứng dậy, run rẩy cầm lấy rổ.

Bạn già bên cạnh đỡ nàng: “Chậm một chút.”

Phượng Cô bà bà nói: “Nhiều năm như vậy, ta biết hắn ở trong hành cung, ngươi cũng biết hắn ở trong hành cung.”

“Biết được thì thế nào.” Bạn già oán giận, “Hắn thích thủ, thì để cho hắn thủ, còn có thể đuổi đi được sao, ra vẻ ta chú ý hắn quá nhiều.”

Phượng Cô bà bà lắc đầu cười, chỉnh lại xiêm y cho hắn, theo một đường chậm rãi trở về nhà. Ven đường thấy có người bán cá, liền mua hai con, vừa vặn ngày mai con gái con rể trở về, người một nhà cũng náo nhiệt.

Mặt trời chiều ngã về Tây, mênh mông hoang dã, một mảnh yên tĩnh an tường.

Mà ở biên cảnh Bạch Hải, chiến thuyền Sở quốc đang chỉnh tề bỏ neo bến cảng, khi giương buồm lên, nhìn không thấy đầu.

Nửa đêm nổi gió to, thuyền ở trong biển kịch liệt lay động. Dưới đáy khoang thuyền, Tư Không Duệ tiếp được một cây cải trắng rơi xuống, nói: “Ngươi khiến ta khổ sở thế này, bút ân tình này, e là kiếp sau cũng còn chưa trả xong.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi nghĩ quá nhiều, ta căn bản không có ý định muốn trả.”

Tư Không Duệ kéo qua một cái túi vải, cúi đầu ói như điên.

Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao cùng nhau quay đầu, cũng không ai chiếu cố xem hắn có thể chống đỡ nổi không.

Tư Không Duệ uể oải, sống không bằng chết.

May là, trước khi hắn phun hết đồ trong dạ dày ra, thuyền lớn đã đến Tinh Châu trước một bước, bỏ neo ở bến cảng.

Bốn phía tiếng người ồn ào, ba người vẫn luôn trốn ở trong ám thất khoang tàu, mãi đến khi tận bình minh, bốn phía đều yên tĩnh lại, mới âm thầm rời thuyền lên bờ.

Bốn phía như trước một mảnh hoang vu, chỉ có một bến cảng sửa chữa qua loa, người cũng không nhiều. Bất quá càng đi vào trong, khí tức khói lửa ngược lại là càng nặng, dần dần có thôn xóm, thậm chí nhìn tư thế còn có một khu chợ.

“Các nước Nam Dương đều không dám manh động, lại khiến người ngoài lượm tiện nghi.” Tư Không Duệ lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhìn trang phục có một vài người Sở quốc, còn có một vài người không biết từ đâu đến.”

Tư Không Duệ lắc đầu: “Ta cũng không quen biết, bất quá đảo quốc Nam Dương này rất nhiều, dân phong khác biệt, không tính kỳ quái.”

“Khoan đã.” Đoạn Bạch Nguyệt ra hiệu hai người nhìn về phía trước, “Cảm thấy nơi đó giống cái gì?”

Một mảnh phòng ốc thấp bé sắp hàng chỉnh tề, giống như là miếng đậu phụ xếp ngay ngắn, thoạt nhìn cực kỳ chỉnh tề, nói ít cũng có mấy chục gian.

Đoạn Dao nói: “Quân đội?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Hương dân bình thường xây dựng tòa nhà, nhà ai sẽ xây thành như vậy.”

“Sở Hạng ở đây dưỡng quân?” Tư Không Duệ chậc chậc, “Được, lần này đánh giá chơi khá.”

“Có người đến.” Đoạn Dao nói.

Ba người lập tức vọt đến phía sau một tảng đá.

Một lát sau, quả nhiên liền thấy một đám người xa xa lại đây. Người dẫn đầu cẩm y ngọc đái, khí chất hào hoa phú quý, cùng cảnh tượng rách nát thê lương bốn phía hoàn toàn không hợp, chính là Cao vương Sở Hạng bị biếm truất.

Tư Không Duệ nói: “Cũng thật là trong cung ra, khí tràng vừa nhìn liền liền biết khác với những người còn lại.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Khí tràng sắp chết?”

Tư không Duệ: “...”

Đoạn Dao ở bên bổ sung giải thích: “Khí tràng của đương kim hoàng thượng, đó mới là khác với tất cả mọi người.”

“Đúng a, ai có thể so được với hoàng thượng, mà ta lại chưa thấy qua.” Tư Không Duệ cất tay bắt đầu bất mãn, “Coi như khi còn bé từng gặp mặt một lần, người cũng là bị ngươi vặn gãy tay đau choáng váng, chỉ có thể nhìn ra tràng tức giận gì đó.”

Đoạn Dao nghe vậy há to mồm, khiếp sợ nhìn ca mình.

Ngươi còn làm qua việc không bằng cầm thú này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.