Đế Vương Công Lược

Chương 57: Chương 57: Rốt cuộc là ai




【 Chương 56: - Rốt cuộc là ai 】 Người tốt nên có mệnh tốt

***

Tô Hoài sơn trang nằm ở phía Nam thành Vân Đức, cũng coi như là một trong hành cung hoàng gia. Không lớn nhưng rất tinh xảo, toàn bộ công tượng thi công đều đến từ Giang Nam, vì vậy bề ngoài tòa nhà không thô kệch giống phương Bắc, tường trắng ngói đen cửa sổ bằng gỗ chạm trổ hoa văn, thoạt nhìn thần thái có vài phần uyển chuyển hàm xúc của tiểu nữ nhân.

Tối hôm đó, Nam Ma Tà và Đoạn Dao từ trên đường cái đi trở về, như cũ muốn đến chỗ tiểu viện hoang vu kia, lại vừa vặn gặp được Đoạn Bạch Nguyệt.

Đoạn Dao quyết đoán lùi về sau hai bước, núp ở phía sau sư phụ.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Nửa đêm nửa hôm muốn đi đâu?”

Nam Ma Tà cũng nhíu mày: “Nửa đêm nửa hôm ngươi lại muốn đi đâu?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nơi này là đường trở về tẩm điện.”

“Vậy thì mau đi đi.” Nam Ma Tà kéo tay tiểu đồ đệ đi trở về, “Chúng ta cũng phải đi về nghỉ ngơi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đứng lại!”

Nam Ma Tà lao đi nhanh như bay.

Đoạn Bạch Nguyệt phóng người chắn ở phía trước hai người, ánh mắt rùng rợn: “Nói!”

Đoạn Dao lập tức ôm đầu.

Nam Ma Tà hắng giọng một cái, nói thật: “Đến chỗ tiểu viện đó xem thử.”

“Đêm nay, đi tìm vị lão tiền bối kia làm gì?” Đoạn Bạch Nguyệt khó hiểu.

Ánh mắt Đoạn Dao mơ hồ.

Nam Ma Tà tức giận nói: “Mấy đêm này Dao nhi đang học công phu với hắn.”

Đoạn Bạch Nguyệt càng bất ngờ hơn: “Học công phu, sư phụ có thể đồng ý?”

Vậy dĩ nhiên là không đồng ý. Nam Ma Tà vò vò góc áo rách nát, nói: “Ừm.”

Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt ngờ vực.

Đoạn Dao giải thích: “Chỉ học mười ngày, không phải là công phu phức tạp gì.”

“Tên gọi là gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nam Ma Tà bịa chuyện: “Minh Nguyệt chỉ pháp.”

“Điểm huyệt?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Cũng được, muốn học thì học đi, hiếm thấy tiền bối nguyện ý dạy. Chỉ là ngày mốt phải chuyển đến Tô Hoài sơn trang, sư phụ và Dao nhi cũng cần phải đi theo?”

Nam Ma Tà nhất thời rất khó xử, mắt thấy tiểu đồ đệ sắp bị người cướp, hắn tất nhiên là phải ở mọi thời khắc bảo vệ. Mà căn cứ mạch tượng mấy ngày nay, Kim Tàm Tuyến tựa hồ cũng sắp tỉnh rồi, còn chưa biết Lam Cơ kia rốt cuộc là người hay là quỷ, thả một mình đại đồ đệ ở bên trong sơn trang cũng không được, suy đi nghĩ lại, vẫn là nói: “Dao nhi ở lại bắc hành cung này, sư phụ đồng thời theo ngươi đến Tô Hoài sơn trang.”

Đoạn Dao lập tức nói: “Ta sẽ bảo vệ tốt đại tẩu.” Vô cùng ngoan ngoãn.

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn, xoay người trở về tẩm điện.Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vì sao không cho ca ca biết tình hình thực tế?”

“Trong đầu dồn nén quá nhiều chuyện, có thể bớt cái nào thì hay cái đó.” Nam Ma Tà nói, “Nếu như biết ngươi là vì hắn mới đi học công phu, e cũng sẽ không đáp ứng.”

Đoạn Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Nam Ma Tà mang theo hắn, một đường chậm rãi trên đường mòn đi về phía trước, không nhịn được liền thở dài: “Tương lai ngươi tìm vợ, cần phải học ích kỷ một chút, ngàn vạn lần đừng có làm tình thánh a.”

Đoạn Dao: “...”

Nha.

Lại qua một ngày, Đoạn Bạch Nguyệt quả thực liền dẫn người tiến vào Tô Hoài sơn trang, tin tức truyền tới trong thành Vân Đức, dân chúng vốn là cũng không dám ra cửa, càng là hận không thể từ sớm đến tối đều chờ ở trong nhà -- dù sao đây cũng chính là Tây Nam Vương a, vẫn luôn là lòng muông dạ thú lòng dạ độc ác, nói không chính xác lúc này là vì sao mà đến, vẫn là trốn xa một chút thì tốt hơn.

Nam Ma Tà đi dạo một vòng, nói: “Sơn trang này thật sự không tệ, là một nơi hưởng lạc tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy ấm trà, còn chưa kịp phân phó hạ nhân đi nấu nước, Đoạn Niệm đã tiến đến thông báo, nói là Đào đại nhân đến.

Nam Ma Tà làm nóng người.

Đoạn Bạch Nguyệt ở một bên nói: “Nếu như sư phụ dám xuất hiện, nửa tháng về sau cũng đừng hòng ăn được món mặn.”

Nam Ma Tà: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt bổ sung: “Có lẽ là lâu hơn.”

Nam Ma Tà ủ rũ ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Đoạn Bạch Nguyệt chỉnh lại y quan một chút, đẩy cửa phòng ra.

Đào Nhân Đức quả thật đang ngồi ở trong đại sảnh uống trà, nhớ tới thời điểm Lưu phủ làm phản, đối phương có ân cứu mạng mình, gần đây cũng là khá yên tĩnh, vì vậy thái độ còn xem như là hòa nhã thân thiện, đứng lên khom mình hành lễ: “Tây Nam Vương.”

“Đào đại nhân khách khí.” Đoạn Bạch Nguyệt trêu ghẹo, “Bản vương chân trước vừa tới, đại nhân chân sau liền đến bái phỏng, có thể thấy được quả nhiên là ngay cả thời gian uống một ngụm trà cũng không có.”

“Vội vã như thế, quả thật là thất lễ.” Đào Nhân Đức nói, “Chỉ là trong lòng hoàng thượng vẫn luôn lo lắng Tây Nam Vương, sợ hạ nhân trong sơn trang này hầu hạ không được chu đáo, mới lệnh ta đến đây chăm nom sớm một chút, miễn cho không chiêu đãi tốt chư vị.”

“Phong cảnh trong sơn trang này ngược lại không tệ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Chỉ là muốn hỏi thái phó đại nhân, không biết khi nào hoàng thượng mới có thể triệu kiến bản vương?”

Đào Nhân Đức hỏi: “Chuyến này Tây Nam Vương đến là vì chuyện gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đưa mấy vị thuốc.”

“Nếu như chỉ là đưa thuốc, giao cho lão phu là được.” Đào Nhân Đức nói, “Gần đây long thể hoàng thượng khiếm an, sự vụ trong triều lại phức tạp, nếu Tây Nam Vương muốn gặp hoàng thượng, e là phải đợi thêm một trận.”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không sao.”

Đào Nhân Đức: “...”

Không sao?!

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Vừa vặn gần đây Tây Nam phủ cũng không có việc gì, coi như là du sơn ngoạn thủy.”

Đầu Đào Nhân Đức mơ hồ ẩn đau: “Như vậy e là không thích hợp.”

“Sao lại không thích hợp?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, “Kim Thái có thể ở lại Vương thành trụ hơn một tháng, bản vương lại không thể ở tại thành Vân Đức này thêm hai ngày?”

“Cao Ly vương là vì tiến cống mới đến Đại Sở này, mà lúc này trụ lâu một chút, cũng là bởi vì muốn giúp công chúa tuyển phò mã.” Đào Nhân Đức nói, “Cũng không phải là rảnh rỗi du ngoạn chung quanh.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lần này bản vương đến đây, cũng là vì đưa thuốc. Kim Thái chỉ là đưa vàng bạc, chỉ là vàng bạc có nhiều hơn nữa, cũng mua không được nửa cây thảo dược Tây Nam.”

Đào Nhân Đức hơi do dự, dù sao đám thảo dược này là đồ vật Cửu vương gia muốn, vậy... tính tình nhã nhặn hiền lành, vẫn là đừng trêu chọc thì tốt hơn, bằng không người nhức đầu không chỉ đơn thuần là mình, mà hẳn là có hoàng thượng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đào đại nhân còn lời nào muốn nói không?”

Đào Nhân Đức nhượng bộ: “Tây Nam Vương đường xá mệt nhọc, nghĩ đến cũng mệt mỏi, hôm nay liền nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tiễn hắn ra khỏi đại sảnh.

Nam Ma Tà gặm trái cây từ phía sau bước ra, nói: “Hắn thật sự muốn ở trong sơn trang này?”

“Nếu là phụ trách trông chừng ta, thì sao có thể đến trụ nơi khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cỡ người có tính tình nề nếp này, quả nhiên là mười mấy năm không đổi.”

Nam Ma Tà chậc chậc: “Thậm chí ngay cả bữa tiệc đón gió cũng không tiếp đón.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quan viên trong triều này, ở trước thế cuộc không rõ, e là không ai dám ăn cùng bàn với người Tây Nam phủ.”

Nam Ma Tà nói: “Nghe qua trong lòng cũng cảm thấy xót xa.”

Đoạn Bạch Nguyệt không để ý lắm: “Như vậy ngược lại càng tự tại.” Bằng không một bữa cơm đều phải nhìn vị Đào đại nhân kia, chỉ sợ sơn trân hải vị cũng ăn không vô.

Sắc trời dần dần tối xuống, buổi tối hạ xuống một trận mưa rả rích. Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở trên giường, gối đầu lên cánh tay còn chưa ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng vang nhỏ vụn, vì vậy khẽ nhíu mày, đứng dậy đẩy cửa ra.

Trong tay Sở Uyên cầm một cái ô hàn mai, đứng trong mưa nhìn hắn cười.

“Ngươi...” Đầu tiên Đoạn Bạch Nguyệt là kinh ngạc, vể sau cũng cười theo, nhanh chân tiến lên ôm người vào trong ngực, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ, “Đã nói phải ở trong hành cung hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Tới xem một chút, thái phó đại nhân có bị ngươi làm tức chết chưa.” Trên vai Sở Uyên có vài hạt mưa rơi xuống, chóp mũi cũng lạnh lẽo.Đoạn Bạch Nguyệt nhận ô vào tay, kéo hắn tiến vào phòng ngủ.

Nam Ma Tà ghé vào cửa sổ sát vách nhìn, trong lòng khá là vui mừng.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng tương lai cũng có ngày thấy được chút ánh sáng.

Hạ nhân rất nhanh liền đưa nước nóng tới, Sở Uyên ngâm mình ở trong thùng tắm, lười biếng đặt cằm tại vách thùng: “Nhìn cái gì?”

“Tất nhiên là nhìn ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở trên băng ghế nhỏ, hai tay chống quai hàm.

Sở Uyên cười: “Ngốc.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi cũng không cho ta qua.”

Sở Uyên suy nghĩ một chút, lấy tay bắn vài giọt nước qua: “Ừm, ngươi chính là không được phép lại đây.”

“Ngày mai phải trở về à?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: “Trời tối lại về, sáng ngày mốt còn phải đàm sự với người khác.”

“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo băng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn, “Vậy ngày mai liền không được ra khỏi cửa, miễn cho gặp phải vị Đào đại nhân kia.”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền có người đẩy cửa tiến vào, Đào Nhân Đức ở trong sân kéo căng cổ họng hỏi: “Tây Nam Vương nghỉ ngơi chưa?”

Sở Uyên đỡ trán.

Đoạn Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng.

Sở Uyên dùng ánh mắt ra hiệu hắn mở cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài thở ngắn, nụ cười rất là bình tĩnh ra cửa: “Đào đại nhân đêm khuya đến đây, không biết là vì chuyện gì?”

Đào Nhân Đức giơ lên một bao giấy dầu trong tay, nói: “Sợ Tây Nam Vương nửa đêm bụng đói, cho nên mua chút đồ ăn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhận vào tay, nhẫn nại tính tình nói: “Đa tạ.”

“Vậy lão phu liền cáo từ.” Thái độ Đào Nhân Đức rất là cung kính, khiến cho người ta nghĩ là muốn đánh, cũng không tìm được lý do.

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người trở về phòng, đặt túi chân gà kia lên bàn.

Sở Uyên nói: “Tính toán là sợ ngươi mưu đồ gây rối nửa đêm chạy loạn, cho nên cố ý đến kiểm tra phòng.”

“Thật sự không thể nghĩ một biện pháp, để cho hắn mau mau trở về à?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lại không nói ta, nếu là Lam Cơ thật sự đến, vị Đào đại nhân này là một gánh nặng lớn.”

“Thái phó đại nhân đến là vì cấp bậc lễ nghĩa, đêm mai sẽ có người tới thay thế.” Sở Uyên nói, “Là cao thủ Nhật Nguyệt sơn trang ra tới, tên là Cung Phi, mới vừa trở về Vương thành cũng không có quan chức, nhưng cũng có thể ở mọi thời khắc mấu chốt trợ giúp một chút sức lực.”

Đoạn Bạch Nguyệt một bên lấy qua một cái thảm lớn, nói: “Nước nguội rồi, bước ra đi.”

Sở Uyên lắc mình tránh thoát tay hắn, còn chưa đợi Đoạn Bạch Nguyệt phản ứng kịp, người cũng đã bọc áo choàng đứng ở một bên.

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, đưa thảm cho hắn, tự giác quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Uyên lau khô đầu, lấy ra một bên lý y còn chưa kịp đổi, cũng đã có người đổi ý xoay người, kéo hắn vào trong ngực một phen.Sở Uyên híp mắt: “Làm càn.”

“Cái này gọi là thị sủng mà kiêu.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang hắn lên, “Đoán chắc hoàng thượng không đành lòng bỏ ta.”

Sở Uyên vòng lấy cổ hắn, nhắm mắt lại hôn tới.

Đoạn Bạch Nguyệt đặt người xuống giường, môi chốc lát cũng chưa từng tách ra.

Đợi nhiều năm như vậy, một khi đánh vỡ cấm kỵ, thầm nghĩ chỉ muốn ở mọi thời khắc đều ở cùng nhau. Mười ngày cũng được, mười năm cũng được, cả đời càng tốt hơn.

Ngoài phòng mưa gió rả rích, Đoạn Bạch Nguyệt si mê nhìn người dưới thân, tầm mắt từng tấc từng tấc lướt qua mặt mày anh khí kia, giống như là muốn đem thời khắc tình cảnh này in sâu vào trong lòng. Hai tay Sở Uyên chống ở trước ngực hắn, dưới lòng bàn tay là cơ thể màu mật ong đường nét rõ ràng, có vài vết sẹo hồi nhỏ lưu lại, nhưng không khó coi chút nào, ngược lại càng có thêm vài phần sức mạnh vẻ đẹp.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt thấp giọng hỏi.

“Tây Nam phủ.” Sở Uyên nói, “Ta muốn đến xem.”

“Không chờ tương lai?” Đoạn Bạch Nguyệt khom người ôm lấy hắn, “Cũng được, chờ chuyện này xong xuôi, ta liền đến đón ngươi tới Tây Nam.”

Sở Uyên nhắm mắt lại, cười cười: “Ừm.”

Đoạn Bạch Nguyệt phất tay quét màn xuống, hôn môi càng khó chia lìa. Sở Uyên hơi ngửa mặt lên, hai tay bị hắn đặt ở bên gối. Ánh nến đầu giường nhảy lên, thắp sáng lên một mảnh phù dung diễm sắc.

Trong thiên viện hành cung, Đoạn Dao nói: “Đêm nay hai chiêu, cùng đêm qua hai chiêu, tựa hồ cũng không khác nhau.”

Lão nhân nói: “Đó là bởi vì ngộ tính ngươi còn chưa đủ.”

Đoạn Dao khẽ nhíu mày.

“Bất quá cũng không vội.” Lão nhân nói, “Luyện công phu chú ý cơ duyên xảo hợp, có một số việc cưỡng cầu không được.”

Đoạn Dao gật đầu: “Sư phụ cũng nói như vậy, nhưng nếu ta chậm chạp không ngộ ra, vậy còn có thể giải Đốt Tinh cục cứu ca ca ta không?”

Lão nhân nói: “Nói không chính xác.”

Đoạn Dao thở dài.

“Tuy ta không biết xem tướng, nhưng cũng biết người tốt nên có mệnh tốt, nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng.” Lão nhân nói, “Nhìn Tây Nam Vương tai thanh mắt sáng, không giống như là người lòng có ác niệm, mệnh số nghĩ đến cũng sẽ không tồi.”

Đúng, Đoạn Dao thầm nghĩ, hơn nữa ca ta còn là một tình thánh, mặc kệ nhìn thế nào, hẳn là sống lâu trăm tuổi mới đúng.

Lão nhân lại dùng tay lấy chút tống tử đường, đặt ở trong miệng liếm liếm.

Đoạn Dao khuyên nhủ: “Lão tiền bối đừng ăn nữa, để lâu như vậy, cũng nên hỏng. Ta lại vào trong thành mua một bao là được.”

Lão nhân lắc đầu: “Tốt xấu có thể ăn bao nhiêu, làm chút tưởng niệm thôi.”

Thấy hắn một mặt thê lương, Đoạn Dao cũng không nói thêm gì nữa, qua một lúc mới thử thăm dò hỏi: “Vậy, có cần ta lén lút đến thăm vị Phượng Cô bà bà kia không?”

Lão nhân nói: “Đừng làm phiền nàng, một năm nhìn một lần, biết được nàng trải qua ngày thật tốt, là đã đủ rồi.”

Đoạn Dao nói: “Ừm.”

Lão đầu che ngực ho khan, kiên cường chống người đứng lên, run rẩy tiến vào nội thất.

Đoạn Dao liền nhớ lại cách đánh cờ và tâm pháp, rồi cũng đứng dậy trở về nơi ở, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, về sau đơn giản nhảy lên một cái, cầm Liệt Vân đao đến khách điếm Kim Mãn.

Cảnh Lưu Thiên đang ngồi tĩnh tọa ở trên giường, sau khi nghe được động tĩnh mở mắt ra, ngoài ý muốn nói: “Đoạn tiểu vương gia sao lại đến đây?”

“Có chuyện muốn thỉnh giáo Cảnh lâu chủ.” Đoạn Dao nói.

Cảnh Lưu Thiên hỏi: “Tiểu vương gia cũng biết, Phi Loan Lâu cũng không phải là ngày ngày đều mở cửa làm ăn?”

“Ta biết phải xếp hàng, nhưng ta không muốn xếp.” Đoạn Dao 'bộp' một tiếng đặt một lọ độc dược lên trên bàn, “Dùng cái này đổi, được không?”

Cảnh Lưu Thiên liếc nhìn, nói: “Không được.”

Đoạn Dao kiên trì: “Được.”

Cảnh Lưu Thiên buồn cười: “Đoạn tiểu vương gia, như vậy liền có chút làm khó người khác.”

“Ta cũng không phải người trong giang hồ ở Trung Nguyên, tất nhiên không cần tuân thủ quy củ giang hồ.” Đoạn Dao nói, “Ta chỉ hỏi một chuyện.”

“Cũng được.” Cảnh Lưu Thiên nói, “Mời tiểu vương gia nói.”

“Thế gian này ai có thể vừa biết bí mật Đốt Tinh cục và Đốt Tinh, võ công cao cường ẩn tính tha hương, còn lén lút trông coi người trong lòng mà không lộ diện?” Đoạn Dao hỏi.

“Có thể biết bí mật Đốt Tinh và Đốt Tinh cục, thì có quan hệ với Triều Nhai. Cao nhân mai danh ẩn tích, trong chốn giang hồ này rất nhiều, còn nhi nữ tình trường, thì càng khó có thể suy đoán hơn.” Cảnh Lưu Thiên nơi, “Ba chuyện gộp lại, còn thật sự là không biết ai.”

Đoạn Dao nói: “Vấn đề này không chính xác, ta lại hỏi một câu khác.”

Cảnh Lưu Thiên buồn cười: “Đoạn tiểu vương gia thật không hổ là người bước ra từ Tây Nam phủ.” Nửa phần thiệt thòi cũng không chịu.

Đoạn Dao nói: “Ta nói, kính xin Cảnh lâu chủ đừng quấy rầy đến lão nhân.”

Cảnh Lưu Thiên gật đầu: “Tất nhiên, chút hành vi thường ngày ấy Phi Loan Lâu vẫn còn.”

Đoạn Dao hỏi: “Vài chục năm trước, trong chốn giang hồ có hẳn là có một nữ tử, trong tên có một chữ 'Phượng'?”

Cảnh Lưu Thiên nói: “Một chữ này, nói ít cũng có mười mấy người.”

“Vậy đường tình cảm nhấp nhô thì sao?” Đoạn Dao hỏi tới cùng.

Cảnh Lưu Thiên nói: “Nữ tử giang hồ đại thể con đường tình cảm không được như ý, bất quá nói đến,Phượng đầu bạc nhưng là một người nhấp nhô nhất trong số đó.”

Đoạn Dao kéo ghế tựa qua ngồi bên cạnh hắn, hai mắt nhấp nháy: “Nguyện nghe tường tận.”

“Vì sao Đoạn tiểu vương gia lại muốn biết chuyện này?” Cảnh Lưu Thiên bất ngờ.

Đoạn Dao thầm nghĩ, vị lão tiền bối kia xem như là đã bệnh đến nguy kịch, nếu vẫn luôn liều mạng hẳn là không qua nổi nổi mùa đông năm nay, lại ngang bướng  không chịu xem đại phu, nếu như có thể biết rõ chuyện cũ trước kia, giúp hắn giải một khúc mắc cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.