Đế Vương Công Lược

Chương 56: Chương 56: Tô Hoài sơn trang




【 Chương 55: - Tô Hoài sơn trang 】 Tây Nam Vương sắp tới

***

Mấy người ở trong Ngự Thư phòng tán gẫu một trận chính là hai canh giờ, mặt trời chậm rãi hạ xuống núi, sắc trời bên ngoài từ từ trở tối, Tứ Hỉ biết tập tính ngày thường của hoàng thượng, cũng không truyền lệnh, chỉ là vẫn luôn ở cửa chờ đợi, ngưng thần nghe động tĩnh bên trong.

“Hoàng thượng.” Đào Nhân Đức nói, “Sau khi điều ba ngàn đóng quân này đến, tuy dân chúng trong thành có thể tạm thời an toàn, nhưng tóm lại không phải kế hoạch lâu dài, vẫn cần phải mau chóng tìm ra người làm loạn phía sau kia, mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.”

“Chư vị ái khanh có ý kiến gì không?” Sở Uyên hỏi.

“Tháp trấn yêu kia mạt tướng đã mang binh tra xét qua, nhìn dấu vết thật sự

có người từng đến qua nơi đó, chỉ là nhưng không tìm được bất kỳ cơ quan ám đạo.” Giang Hoài nói, “Trong thành này liên tiếp xảy ra án mạng, mặc kệ đối phương là người hay quỷ, nghĩ đến cũng sẽ không dễ dàng rời đi. Cửa thành đã tăng cường phòng bị, mà thành Vân Đức này không coi là nhỏ, nếu là dẫn người đến từng nhà điều tra, e là ít nhiều gì cũng phải bỏ ra hơn một tháng.”

“Thời gian lâu như vậy, nghĩ đến Giang thống lĩnh cũng biết, dưới lòng đất thành Vân Đức không hề ít ám đạo, phía sau còn có ngọn núi lớn.” Sở Uyên nói, “Đừng nói là muốn tránh một người, coi như là mười người tám người, chỉ cần không chủ động xuất hiện, quan phủ cũng đủ đau đầu một trận.”

Giang Hoài cúi đầu: “Hoàng thượng nói rất có lý, chỉ là đối phương ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, ngoài ra, cũng không có biện pháp khác.”

Đám người Đào Nhân Đức cũng là trầm mặc không nói, không khí trong Ngự Thư phòng hơi nặng nề. Lưu Đại Quýnh ở bên cạnh tâm nói, đầu óc mình cư nhiên có bệnh, đang êm đẹp chạy tới giao du với kẻ xấu, còn tưởng là Đào Nhân Đức đã có biện pháp hay, ai ngờ cư nhiên vừa hỏi liền nói không biết.

Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau tấm bình phong, hơi liếc mắt ra hiệu Sở Uyên.

“Khụ!” Lưu Đại Quýnh hắng giọng, vừa mới dự định hòa hoãn bầu không khí một chút, lại nghe Sở Uyên mở miệng nói: “Nếu chư vị ái khanh thật sự bó tay hết cách, trẫm nơi này ngược lại chọn được một người, có lẽ có thể giải quyết việc này.”

Trong mắt mấy người bên dưới đều vui vẻ, nói: “Là Cửu vương gia muốn tới?” Cửu vương gia đến, liền mang ý nghĩa đại thiếu gia Nhật Nguyệt sơn trang cũng tới. Thẩm Thiên Phong a, đây chính là minh chủ võ lâm chân thật ở Trung Nguyên -- tuy nói còn chưa kế nhiệm, nhưng cũng chỉ là thiếu một cái nghi thức mà thôi, mặc kệ là võ công nhân phẩm hay là thủ đoạn làm việc, đều rất đáng giá được ca tụng một phen.

Sở Uyên lắc đầu: “Không phải Tiểu Cẩn, cũng không phải Thiên Phong, là Tây Nam Vương.”

“Tây Nam Vương?” Đào Nhân Đức nghe vậy giật mình.

Lưu Đại Quýnh cũng rất muốn vỗ đùi một cái, may mà công chúa Cao Ly quốc lấy chồng rồi, nếu không biết được thì phải làm sao.”Tây Nam Vương... Tại sao lại tới thành Vân Đức?” Đào Nhân Đức nhíu mày, “Lúc trước vẫn chưa nghe hoàng thượng nói qua.” Theo lý mà nói phiên vương vào thành, chẳng lẽ không phải đưa sổ con trước sao.

“Là giao dịch giữa trẫm và hắn, đưa vài thứ thôi.” Sở Uyên nói, “Tiểu Cẩn muốn vài vị thuốc, vừa vặn Tây Nam có.”

“Chỉ là vài vị thuốc?” Đào Nhân Đức càng lo lắng hơn, “Nếu thật sự như thế, vậy Tây Nam phủ cũng có thể phái người đưa tới, sao làm phiền Đoạn vương tự mình lên Bắc, việc này e là không đơn giản.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhu nhu huyệt thái dương, cũng thật là không ngoài suy đoán chút nào, mỗi lần đều là câu nói này.

Sở Uyên nói: “Sao vậy? Thái phó đại nhân sợ Tây Nam Vương sẽ gây bất lợi cho trẫm?”

Đào Nhân Đức nói: “Đúng là như thế.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Lão già này quả nhiên là không khách khí.

“Tuy nói thời điểm thanh trừ Lưu phủ và cuộc chiến Tây Bắc, Tây Nam Vương cũng từng trợ giúp Đại Sở một chút sức lực, mà không có lợi thì không làm, sau lưng đánh đổi nhưng là toàn bộ sông Mãnh Kỳ.” Đào Nhân Đức ngôn từ thành khẩn, “Mong hoàng thượng cân nhắc.”

“Người cũng tới rồi, đánh giá còn mấy ngày nữa sẽ đến, cũng không thể đuổi người ra ngoài.” Khóe miệng Sở Uyên giương lên, “Thái phó đại nhân lo xa rồi, nơi này là đất đai địa bàn của trẫm, không ai dám tùy ý làm bậy.”

“Nhưng thân thể hoàng thượng chính là ngàn vàng, vẫn là phải cẩn thận mới tốt.” Đào Nhân Đức nói, “Nếu người đã tới thì tất nhiên là phải gặp, lão thần nguyện thay hoàng thượng đến, xem chuyến này Tây Nam Vương rốt cuộc ý muốn thế nào, rồi mới định đoạt tiếp.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở sau tấm bình phong, xụ mặt ai oán.

Ai muốn gặp ngươi.

Không gặp có được không.

Sở Uyên nhẫn cười, nói: “Cũng được, vậy làm phiền thái phó đại nhân.”

“Nếu như thật sự là yêu nhân làm loạn, nói không chừng Tây Nam Vương thật sự có biện pháp.” Lưu Đại Quýnh ở một bên nói chen vào, “Mặc dù lão thần chưa đi qua vùng Tây Nam, nhưng nghe nói nơi đó thường xuyên sẽ có các loại chuyện lạ phát sinh, cứ cách ba năm ngày sẽ có xác chết vùng dậy, khắp núi đều là cương thi tán loạn, đối một yêu nghiệt nhỏ nhoi này hẳn là không cảm thấy kinh ngạc mới đúng.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên nói: “Vậy chuyện này cứ quyết định thế đi. Mấy ngày nay trước tiên tăng mạnh phòng thủ trong thành, dân chúng tận lực ít ra ngoài. Quan binh tuần tra một lát cũng không thể lười biếng, chờ đến sau khi thương nghị qua với Tây Nam Vương, rồi định đoạt tiếp.”

Mọi người gật đầu lĩnh mệnh, rời khỏi Ngự Thư phòng, mới phát giác sắc trời đã triệt để trở tối. Tứ Hỉ công công phất tay gọi nội thị bên cạnh lên, lệnh hắn mau truyền thiện. Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau tấm bình phong bước ra, nói: “Cái gì gọi là khắp núi đều là cương thi tán loạn.””Đều là công lao tiểu thoại bản trong Vương thành.” Sở Uyên dựa vào long ỷ, “Ai ai cũng biết Tây Nam Vương lòng muông dạ thú, ngươi còn hi vọng tú tài viết cố sự thật hay, tất nhiên là phải làm thế nào hung tàn mới được.”

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát mặt đến: “Hôn một cái, chận tâm lý.”

“Chận thì chận.” Sở Uyên đây hắn ra, “Nói chính sự.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trở lại, nói: “Nga.”

“Bước kế tiếp thì sao?” Sở Uyên hỏi, “Phải làm gì?”

“Lúc trước không phải nói rồi sao, người Lam Cơ muốn nhất là ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên bĩu môi.

“Ta suýt nữa giết nàng, rồi luyện qua Bồ Đề tâm kinh, một là tăng mạnh nội lực, hai là báo thù rửa hận, trên câu nói cũng không ý tứ gì khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng rũ sạch quan hệ.

Sở Uyên dở khóc dở cười: “Nói tiếp.”

“Chỉ cần thả ra tin tức, nói ta muốn tới gặp ngươi là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu đó thật sự là Lam Cơ, tám chín phần sẽ chủ động hiện thân.”

Sở Uyên nhíu mày: “Có thể có nguy hiểm không, chết qua một lần liền sống lại, là người hay quỷ cũng nói không chính xác.”

“Nhìn vết thương sâu cạn vài bộ thi thể kia, nội lực cũng không quá kinh người.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta thừa sức ứng phó nàng, không cần lo lắng.”

“Ừm.” Sở Uyên gật đầu, “Đến lúc đó ta cũng sẽ phái người bảo vệ ở phụ cận Tô Hoài sơn trang, để tránh ngày càng rắc rối.”

Hai người đơn giản dùng qua bữa tối, Sở Uyên hỏi: “Đêm nay còn muốn đến cách vách không?”

“Không đi, ở đây bồi ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có muốn đến hoa viên đi dạo chút không? Gió thổi mát mẻ cũng thoải mái.”

Sở Uyên nói: “Mấy ngày nay vốn dĩ dân chúng trong thành sẽ có hội, buổi tối càng náo nhiệt hơn chỉ tiếc có người ở sau lưng quấy phá, uổng phí thời tiết tốt như vậy.”

“Cũng không cần sốt ruột, dời lại mấy chục ngày sau, cuối mùa hè đầu mùa thu ngược lại khí trời vừa vặn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Quốc gia lớn như vậy, mọi chuyện có thể trôi chảy, sự tình nghĩ biện pháp giải quyết là được.”

“Lời này của ngươi, nghe qua rất giống thái phó đại nhân.” Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn.

“Vậy ngươi xem như vừa rồi ta không nói gì hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Giống ai cũng được, ta cũng không muốn giống như lão già chết tiệt kia.”

Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, hai người cùng nhau ở trong hoa viên giải sầu, tuy nói bốn phía đều tối đen như mực, cùng nhau nắm tay cũng không sợ té ngã.

Đoạn Bạch Nguyệt bất chợt nảy sinh ý nghĩ: “Bắt dế cho ngươi nha?”

Sở Uyên đầy mặt ghét bỏ: “Không cần.”

Tây Nam Vương sờ mũi một cái.

Được rồi, không cần thì không cần.

Sở Uyên nói: “Con nhện kia đâu rồi?”Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không mang, giao cho Dao nhi rồi.”

Sở Uyên tiếp tục lảo đảo đi về phía trước.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Không kiểm tra một chút à?”

Sở Uyên chậm rì rì nói: “Lát nữa về kêu Tứ Hỉ tới kiểm tra.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Hả?!

Tứ Hỉ công công dựa vào hành lang, cười ha ha ngắm trăng.

Tối đen như mực, đi dạo hoa viên.

Còn rất tốt.

Mãi đến khi bốn phía yên tĩnh, hai người mới trở lại tẩm cung, rửa mặt xong nằm ở trên giường, Sở Uyên theo thói quen gối lên cánh tay Đoạn Bạch Nguyệt, tìm một tư thế thoải mái nhất, lại không ngủ, một lát sau liền ngẩng đầu nhìn hắn: “Nói trước, cho dù là Lam Cơ xuất hiện ở Tô Hoài sơn trang, cũng không được phép đánh nhau với nàng, một chiêu cũng không được.”

“Tất nhiên, còn có Kim Tàm Tuyến, sao ta sẽ manh động được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có sư phụ và Dao nhi ở đây, chắc chắn cũng không tới phiên ta nhúng tay.”

“Ừm.” Sở Uyên nói, “Ngươi nhớ kĩ là được.”

“Lo lắng cho ta à?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn cười cười.

Sở Uyên lại hỏi: “Ta không nên lo lắng cho ngươi?”

“Ngươi tất nhiên nên lo lắng cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay ngay ngăn chặn hắn, “Ngươi là người duy nhất trên thế gian này nên lo lắng cho ta nhất.”

“Nói bậy, ai thèm lo lắng ngươi.” Sở Uyên dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Tây Nam Vương coi trời bằng vung, tất nhiên là hoàng thượng phải quản.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên cổ hắn, “Bằng không e là ta sẽ càng tùy ý làm bậy hơn.”

“Có thể hung hăng càn quấy cỡ nào?” Sở Uyên nhéo một bên quai hàm hắn.

“Sau khi thử thì sẽ biết được, rốt cuộc có bao nhiêu hung hăng càn quấy.” Đoạn Bạch Nguyệt ngậm bờ môi hắn, nụ hôn vừa trực tiếp lại vừa kịch liệt.

Lý y trượt xuống bả vai, lỏng lẻo rớt xuống khuỷu tay, Sở Uyên ngồi khóa ở trên người hắn, vươn tay miễn cưỡng niết cằm hắn: “Khi quân phạm thượng.”

Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt từng tấc từng tấc lướt qua da thịt kia, sau đó mạnh mẽ ôm vào ngực mình.

Hai người ngay cả màn cũng không thả xuống, đệm chăn ngổn ngang chồng ở một bên, y phục ném đầy trên đất, vui vẻ giống toàn thế giới đều không còn tồn tại nữa.

Chỉ còn lẫn nhau.

Mà ở một chỗ khác trong tiểu viện, Nam Ma Tà đang bày ra vẻ mặt phẫn oán, nhìn tiểu đồ đệ cưng của mình, mắt sáng như đuốc.

Đoạn Dao ngồi ở một bên bàn cờ, hai tay chống quai hàm, tiếp tục nhớ lại các bước đánh cờ -- hoặc nói là nhớ lại nội công tâm pháp.

Lão nhân rất có kiên nhẫn, hoặc nói là vì tuổi tác quá cao, thường xuyên nói được một nửa thì sẽ chìm vào giấc ngủ, qua một thời gian uống cạn chén trà thì tỉnh lại, tiếp tục dạy. Đoạn Dao cũng không thúc giục, nếu là thấy hắn ngủ, thì tự mình đặt ván cờ lại vị trí cũ, lại tiếp tục từng bước từng bước nhớ lại chiêu thức bố cục vừa rồi, ngược lại cũng không chú đến thời gian chầm rãi trôi qua.Trong lòng Nam Ma Tà đầu tiên là giận dữ, về sau lại phát hiện tiểu đồ đệ còn thật sự có mấy phần thiên phú chơi cờ.

Khác với Đoạn Bạch Nguyệt, từ nhỏ Đoạn Dao đã hiếu động dễ khóc, luyện công cũng không nỗ lực, có thể có thành tựu ngày hôm nay, thiên phú thực sự chiếm hơn nửa công lao. Nam Ma Tà cảm thấy  nên dạy hắn thành tài năng xuất chúng, chỉ là không ngờ, thế nhưng còn có thể đến nhà người khác học công phu.

“Lão tiền bối.” Đoạn Dao nắm một quân đen, nói, “Đêm nay học chiêu thứ tư hả?”

Lão nhân nói: “Ba chiêu đã là cực hạn, học nhiều hơn, e là sẽ phải cùng nội lực lúc trước của ngươi xung đột lẫn nhau.”

Đoạn Dao nói: “Nhưng như vậy thực sự quá chậm.”

Lão nhân cười cười, lắc đầu nói: “Luyện võ phải tránh một chữ 'Tham', ngươi thiên phú kinh người, thì nên hảo hảo bảo vệ mình mới phải, không vội vàng được.”

Đoạn Dao không thể làm gì khác hơn nói: “Cũng được.”

Lão nhân phân màu quân cờ ra, nói: “Thời gian còn sớm, thêm một ván nữa đi.”

Đoạn Dao ngoan ngoãn nói: “Tiền bối vất vả.”

Nam Ma Tà ngồi ở ngưỡng cửa, vò góc áo rách nát của mình.

Sao cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn sư phụ.

Trong lòng sốt ruột.

Quá khiến người tức giận.

Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Sở Uyên từ trong mộng tỉnh lại, Đoạn Bạch Nguyệt đang ở bên cạnh bàn uống nước.

Chim chóc trong viện uyển chuyển hót líu lo, ánh nắng mặt trời chiếu ở trên giường, không khô nóng, rất ấm áp.

Sở Uyên nằm sấp ở trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn cong khóe miệng: “Sớm.”

Đoạn Bạch Nguyệt bưng một chén nước tới, đỡ người dựa vào ngực mình: “Uống hết nước rồi ngủ tiếp.”

“Còn ngươi thì sao?” Sở Uyên hỏi.

“Đến cách vách nhìn Dao nhi và sư phụ, hỏi một chút tối qua có phát hiện gì không.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sau đó liền đến trên đường mua chút điểm tâm về.”

Sở Uyên đưa chén không trả cho hắn: “Tỉnh rồi cũng không ngủ, ta đến Ngự Thư phòng ở một lát, thuận tiện chờ ngươi trở về.”

“Sớm như vậy liền đến Ngự Thư phòng?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, “Thân thể chịu nổi không?”

Sở Uyên đẩy hắn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Đồ ngốc, ta là thật sự quan tâm ngươi.”

“Không sao.” Sở Uyên nói, thanh âm rất thấp.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, không thoải mái cũng đừng cố chấp chống đỡ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta tìm Tứ Hỉ vào hầu hạ ngươi rửa mặt.”

“Ừm.” Sở Uyên bóp qua cằm hắn, để sát vào hôn một cái, “Trở về sớm một chút.”

Tất nhiên là phải trở về sớm chút rồi. Mãi đến khi rời khỏi tiểu viện, trên môi Đoạn Bạch Nguyệt còn lưu lại nhiệt độ vừa rồi. Chỉ dựa vào cái này, thì muốn liều mạng, bỏ lại giang sơn bỏ lại Tây Nam phủ, mang theo hắn một đường tìm một chỗ sơn thôn nhỏ ẩn cư. Mỗi ngày sáng sớm khi ra cửa cũng có thể dặn dò một câu, muốn mình trở về sớm một chút dùng cơm, nghĩ đến khi trồng trọt cũng sẽ tăng thêm ba phần khí lực.”Sáng sớm kiếm được bạc hả?” Đoạn Dao đang ở trong viện uy tử thiềm thừ, “Sao mặt mày vui vẻ thế.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn: “Sư phụ đâu?”

“Còn đang ngủ, chưa dậy.” Đoạn Dao nói, “Ta muốn ra ngoài mua điểm tâm, ngươi muốn ăn cái gì?”

“Không cần, ta mua về giúp ngươi là được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Tối qua trong thành có dị động gì không?”

Đoạn Dao lắc đầu: “Không có, ra ngoài liếc mắt nhìn, cơ hồ trước cửa nhà mỗi người đều có quan binh canh gác, kẻ ngu mới có thể lộ đầu tìm đánh.”

“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Muốn ăn cái gì?”

“Ngân ti quyển, phải thêm đường, còn có bánh rán và thịt kho.” Đoạn Dao nói, “Phải mua ở cửa hàng Phúc Mãn Kim ở phố Bắc, không được mua chỗ khác.”

“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên.

“Cư nhiên không chê ta nói nhiều?” Đoạn Dao ngược lại là bất ngờ.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sau khi dùng điểm tâm xong, đi làm giúp ta một chuyện”

Quả nhiên. Đệ đệ đối với chuyện này không ngạc nhiên chút nào.

Vô sự lấy lòng.

Trong thành đang nháo quỷ, trên đường tất nhiên cũng vắng vẻ hơn rất nhiều. Cửa hàng điểm tâm cũng là có quan binh canh gác ở phía trước, mới có lá gan mở hàng, bất quá cũng chỉ có vài khách nhân. Đoạn Bạch Nguyệt mua xong điểm tâm, liền đến phụ cận tháp trấn yêu kiểm tra một vòng, xác định không có dị thường, mới xoay người trở về hành cung, chỉ là không chú ý tới ở trên đỉnh tháp cao chót vót, có một đôi mắt già nua đang nhìn mình chằm chằm.

Đoạn Dao vẫn ở chỗ cũ bên trong tiểu viện hóng gió, bên cạnh còn có nhiều hơn một người.

“Vương gia.” Thấy hắn tiến vào viện, Đoạn Niệm đứng dậy hành lễ.

“Sao ngươi lại trở về.” Đoạn Bạch Nguyệt đặt bao giấy dầu trong tay xuống -- lúc trước thời điểm đến Phi Loan Lâu, để hắn và mấy người khác hiệp trợ Cảnh Lưu Thiên, một đường điều tra án Dư Thư bị giết trong phủ, mấy tín hàm trước còn nói không hề tiến triển, lại không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ đến bắc hành cung.

“Đã tìm ra hung thủ.” Đoạn Niệm nói, “Không phải là ai khác, chính là tiểu thiếp Dư Thư, ca cơ được hắn chuộc từ Vương thành về.”

“Thúy Cô?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không trách, ngoài phòng thủ tầng tầng, còn có thể bị người một kiếm mất mạng, nguyên lai hung thủ là ở trong phòng, diễn ngược lại là rất tốt.”

“Cảnh lâu chủ cũng đồng thời đến.” Đoạn Niệm nói, “Cũng có mang theo Thúy Cô, đang ở tại khách điếm Mãn Kim trong thành.”

“Chuyện này kỳ quái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dư Thư bị giết, Cảnh lâu chủ tìm ra hung phạm, mặc kệ là giao cho quan phủ hay là tự mình xử lý cũng được, mang đến cho ta làm gì?”

“Thúy Cô kia là người Triều Nhai.” Đoạn Niệm nói, “Vương gia đang điều tra chuyện này, lại nhấc lên quan hệ với triều đình, Cảnh lâu chủ đương nhiên sẽ không manh động, vừa vặn Phi Loan Lâu cách thành Vân Đức cũng không xa, liền đơn giản đồng thời dẫn theo đến.””Còn có thân phận này.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm, “Ngược lại là thú vị.”

Đoạn Niệm nói: “Vương gia có muốn đến khách điếm Mãn Kim không?”

“Qua nửa canh giờ hẳn đi, người ở trong tay Cảnh lâu chủ, chạy không thoát.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy điểm tâm trên bàn, “Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một trận trước đi.”

“Dạ.” Đoạn Niệm gật đầu lĩnh mệnh.

Đợi đến sau khi Đoạn Bạch Nguyệt rời đi, Đoạn Dao nói: “Đi ngủ một giấc trước đi, tính toán chưa dùng xong cơm trưa, ca ca sẽ không trở về.”

Đoạn Niệm do dự: “Nhưng lúc nãy Vương gia có nói là sau nửa canh giờ thì sẽ trở về.”

Đoạn Dao bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò, nửa canh giờ ngươi cũng đừng hòng nghĩ, ca ca nhưng là đi đưa cơm cho tẩu tử.

Chỉ là đích thân đến, có lẽ là sẽ phải hôn nửa canh giờ.

Trong tiểu thoại bản đều viết như thế.

Sở Uyên dựa vào trên nhuyễn tháp, đang lật xem mấy quyển sổ con trong tay.

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa tiến vào, thấy thế cười nói: “Mệt mỏi thì đi ngủ, mắt cũng không mở ra được.”

Sở Uyên ngồi thẳng dậy, nói: “Vì sao lâu như vậy?”

“Cũng không tính quá lâu, chỉ là đến trong thành nhìn một vòng mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt mở bao giấy dầu ra, “Không có động tĩnh gì, tất cả như thường.”

“Như trong dự liệu.” Sở Uyên xoa ngón tay một cái, bốc một cái bánh bao ăn, “Đã phái người đến Tô Hoài sơn trang dọn dẹp, qua mấy ngày thì có thể vào ở.”

“Đường xá cách nơi này còn có một cái canh giờ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Muốn dẫn Lam Cơ ra, cũng không thể trở về hành cung này với ngươi.”

“Nhìn vẻ mặt ngươi như là chịu thiệt.” Sở Uyên buồn cười.

“Tất nhiên là thiệt thòi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn qua, cúi đầu cắn một ngụm bánh bao, “Tổng cộng cũng chỉ có mười ngày.”

Sở Uyên đem bánh bao còn dư lại đều đút cho hắn, nói: “Bộ ta không thể đến Tô Hoài sơn trang sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đường xá một canh giờ mà thôi.” Sở Uyên nói.

“Đi là một canh giờ, về là một canh giờ, có qua có lại là hai canh giờ, sáng sớm thỉnh thoảng còn có thần tử cầu kiến, còn muốn hảo hảo ngủ không.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta không muốn.”

Sở Uyên nói: “Một người ở bên trong hành cung này, cũng ngủ không được.”

“Có những lời này của ngươi là được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt như trước lắc đầu, “Chuyện khác đương nhiên không cần, mỗi ngày đều chạy như thế, cũng không ngẫm lại ta có đau lòng không?”

Sở Uyên rút tay về: “Ừm.”

“Yên tâm đi, không phải là đại sự gì.” Đoạn Bạch Nguyệt sửa sang lại cổ áo cho hắn, “Vừa nãy là chọc ngươi thôi, tương lai phải cùng nhau sống hết đời a, không để ý mấy ngày nay, ngươi nói có đúng không?”Sở Uyên cười cười: “Đúng.”

“Trước ăn điểm tâm đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sau đó liền ở trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi một trận, có sổ con gì, ta xem giúp ngươi là được.”

“Không được phép đụng vào sổ con nữa.” Sở Uyên nhéo mũi hắn, “Lần trước một câu 'Tự ngươi xem xét mà làm', suýt nữa dọa Dương tri phủ ngã bệnh, món nợ này còn chưa có tính với ngươi, đừng cho là ta không biết!”

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, rất là bình tĩnh.

Bên trong sổ con nói liên miên cằn nhằn, viết hơn một nửa đều là chửi bới Tây Nam phủ, trả lời một câu 'Tự ngươi xem xét mà làm' đã là rất nể tình rồi -- bằng không dựa theo tính tình thường ngày, đã sớm phái binh qua dỡ nhà đánh người.

Giống như Đoạn Dao nói, tuy nói là 'nửa canh giờ', mà Đoạn Bạch Nguyệt cũng là ăn xong bữa trưa, mới trở lại tiểu viện, cùng Đoạn Niệm một đường rời khỏi cung.

Trong khách điếm Kim Mãn, Cảnh Lưu Thiên đang uống trà, sau khi nhìn thấy hắn bước vào, cười nói: “Còn tưởng là Vương gia rất muốn giải quyết việc này, nhưng không ngờ tại hạ cư nhiên uổng công đợi một buổi sáng.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, mặt không đổi sắc nói: “Sự vụ Tây Nam phủ phức tạp, để Cảnh lâu chủ đợi lâu.”

“Ngược lại cũng không sao.” Cảnh Lưu Thiên nói, “Thúy Cô ở cách vách, được người của ta trông chừng. Võ công đã phế, nghĩ đến cũng sẽ không làm ác.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nghe nói nàng vốn là người Triều Nhai?”

Cảnh Lưu Thiên gật đầu: “Theo nàng nói, Triều Nhai có không ít nữ tử đều lưu lạc ở bên ngoài làm ca cơ, chỉ vì giọng nói thực sự uyển chuyển động lòng người. Chỉ là đại đa số người sau khi kiếm đủ bạc, đều sẽ chọn một lần nữa trở về hải đảo, chỉ có nàng yêu thích Đại Sở phồn hoa như gấm này, liền tự mình lưu lại.”

“Như vậy vì sao phải giết Dư Thư?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Tuy nói trốn tránh rời hải đảo, nhưng nơi đó rốt cuộc vẫn là cố hương của nàng.” Cảnh Lưu Thiên nói, “Dư Thư muốn chém tận giết tuyệt, nàng đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa sau khi nghe nói trong đám người Triều Nhai kia còn có một oa nhi thì càng nổi lên sát tâm.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao?”

“Bởi vì theo suy đoán của nàng, thời điểm hốt hoảng chạy trốn còn có thể không bị vứt bỏ, thân phận đứa bé này nghĩ đến không bình thường, rất có thể có liên quan đến người Nam Dương trên đảo.” Cảnh Lưu Thiên nói, “Tám chín phần, mẫu thân hài tử là tỷ tỷ của nàng.”

“Người Nam Dương trên đảo?” Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm, suy tư.

Lúc trước đám người Triều Nhai kia cũng đã nói, trên đảo thật sự là có người Nam Dương, là cấu kết với thủ lĩnh phái Bắc - Huyền Thiên, mới có thể lên đảo đốt giết cướp giật, nhưng không nghĩ tới còn cưới vợ sinh con. Mà căn cứ miêu tả của Thúy Cô, nhóm người Nam Dương này ở trên đảo nói ít cũng đợi bảy tám năm, cả ngày không làm chuyện khác, chỉ là vì tìm kiếm bản đồ kho báu và bảo tàng, thậm chí còn phụ trách cung cấp đồ dùng cần thiết cho người Triều Nhai, hai phe không những không giương cung bạt kiếm, trái lại còn rất hài hòa.”Thủ lĩnh người Nam Dương kia gọi Mộc Tác, thành thân với tỷ tỷ Thúy Cô, xem như là đại đầu lĩnh trên đảo.” Cảnh Lưu Thiên nói, “Tuy nói người Triều Nhai dựa vào hắn nuôi sống, mà dù sao cũng là dị tộc, cho nên mấy năm trước cũng là rối loạn không ngừng, về sau mới từ từ tín phục thuận theo.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nơi nghèo rớt mùng tơi hoang vu thê lương như vậy, cũng có thể tranh giành.”

“Nơi có người, dĩ nhiên là sẽ chia ba bảy loại.” Cảnh Lưu Thiên nói, “Kỳ thực Thúy Cô cũng không xác định, đứa bé kia rốt cuộc là có phải là hài tử tỷ tỷ nàng hay không, dù sao đã nhiều năm cũng không có liên lạc qua.”

“Nhưng nàng vẫn là giết Dư Thư, chỉ bởi vì một suy đoán.” Đoạn Bạch Nguyệt chậc chậc, “Người đi ra từ hải đảo này, quả thực không thể dùng suy nghĩ của người thường suy nghĩ.” Ích kỷ như vậy, cũng không hiếm thấy.

Cảnh Lưu Thiên nói: “Hiện tại hung thủ giết hại Dư Thư đã tìm được, Phi Loan Lâu cũng có thể từ đây rút người ra. Người ta cũng không giết, để cho Vương gia xử trí, coi như là đa tạ từng trợ giúp một chút sức lực.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu Cảnh lâu chủ đã đến, không ngại giúp bản vương làm thêm một chuyện, được không?”

Cảnh Lưu Thiên hỏi: “Chuyện gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Cảnh Lưu Thiên gật đầu: “Có thể ngược lại là có thể, nhưng vì sao phải tự tìm phiền toái như vậy?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cùng triều đình làm khoản giao dịch thôi, nếu Cảnh lâu chủ ở đây, vậy thì vừa vặn giúp bản vương một chuyện. Dù sao nếu bàn về truyền tin tức ngầm, mặc dù ta không phải người trong giang hồ, nhưng cũng biết Truy Ảnh Cung số một, Phi Loan Lâu thứ hai, không ai dám sắp xếp thứ ba.”

Cảnh Lưu Thiên cười to: “Cũng được, tiện tay làm một chút cũng không sao.”

Vì vậy buổi tối hôm đó, trong thành liền truyền ra lời đồn, nói là Tây Nam Vương sắp tới.

Tới thì tới đi, Đào Nhân Đức chờ một đám quan viên sau khi nghe được tin tức, cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao lúc trước hoàng thượng cũng đã nói rồi.

Chỉ là nội dung nghe đồn cũng không chỉ như vậy, có người nói Tây Nam Vương đã luyện thành ma công, tên là Bồ Đề tâm kinh, đừng nói là ra chiêu, ngay cả liếc mắt nhìn người ta một cái, đối phương cũng sẽ trúng độc, thậm chí sẽ bị mất mạng tại chỗ.

Lưu Đại Quýnh há hốc mồm: “Thật không?”

“Theo lý mà nói, trong chốn giang hồ không có công phu tà môn như vậy mới đúng.” Giang Hoài nói, “Đại nhân không cần lo lắng.”

“Hẳn là không có, cũng không nhất định không có.” Đào Nhân Đức nói, “Hoàng thượng chính là long thể, tuyệt đối không thể đặt mình vào nguy hiểm, Tây Nam Vương này không cần gặp vẫn là thỏa đáng hơn. Không đúng, là nhất định không thể gặp.”

“Lão Đào, hoàng thượng không cần gặp, nhưng ngươi còn phải đến gặp a.” Lưu Đại Quýnh lo lắng nói, “Có cần hỏi mượn Giang thống lĩnh vài món kim ty nhuyễn giáp mặc vào, quấn thêm mấy lớp, rồi che miệng lại, mũi cũng che luôn.”Đào Nhân Đức nói: “Lão phu thân là mệnh quan triều đình, sao có thể sợ hãi rụt rè như vậy?”

“Liếc mắt nhìn cũng mang độc a.” Lưu Đại Quýnh nhắc nhở hắn.

Giang Hoài không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh lại lập lại một lần: “Trong chốn giang hồ tuyệt tuyệt đối không có môn công phu tà môn như vậy, hai vị đại nhân không cần lo lắng.”

Sao cũng không ai nghe.

Đào Nhân Đức nói: “Bồ Đề tâm kinh, lão phu cũng là biết được.”

Lời vừa nói ra, Giang Hoài và Lưu Đại Quýnh đồng thời  giật mình, nhìn không ra a, cái này cũng có thể biết? !

Đào Nhân Đức lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sách nhỏ nhiều nếp gấp.

Eo ôi... trong mắt Lưu Đại Quýnh tràn ngập ghét bỏ, còn có được hay không, quan nhất phẩm triều đình, lớn tuổi rồi, cư nhiên lại xem loại tiểu thoại bản oanh oanh yến yến này, còn ra thể thống gì nữa.

Đào Nhân Đức tiện tay mở ra một tờ.

Lưu Đại Quýnh nhanh chóng che mắt.

Không nhìn được a, trở lại sẽ bị phu nhân phạt quỳ ván giặt đồ

Đào Nhân Đức nói: “Quyển này chính là bộ sách võ thuật chiêu thức Bồ Đề tâm kinh, ta xem qua nhưng không hiểu.”

Giang Hoài: “...”

Đào Nhân Đức nói: “Nhưng là có thể nhìn ra, cũng không phải là công phu huyền diệu gì đó, tác dụng lớn nhất, chỉ là tráng dương mà thôi.” Mà Tây Nam Vương có tráng dương hay không, cùng hoàng thượng, cùng Đại Sở cũng không bất kỳ quan hệ gì.

Không đáng sợ.

Giang Hoài ho khan hai tiếng, hỏi: “Mạt tướng mạo muội hỏi một câu, đại nhân là từ chỗ nào lấy được quyển... bí kíp này?”

Lưu Đại Quýnh lòng thầm nói, trên đường một bản hai văn tiền, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Này cũng tin, tính toán đầu óc là bị nước vào.

Đào Nhân Đức nói: “Đoạn ngày trước người Truy Ảnh Cung đến Vương thành, vừa vặn gặp được ở trên đường, lão phu liền hỏi vài câu có liên quan tới chuyện Tây Nam, cuối cùng bỏ ra đống tiền mua sách từ trong tay chư vị thiếu hiệp kia.”

Giang Hoài đứng lên: “Mạt tướng còn có chút chuyện, liền cáo từ trước.”

Đào Nhân Đức tiếp tục nói: “Truy Ảnh Cung chính là đại môn phái lớn nhất Thục Trung, cách Tây Nam lại gần, Tần cung chủ là anh hùng niên thiếu không gì không làm được, nghĩ đến hẳn là cực kỳ đáng tin mới đúng.”

Lưu Đại Quýnh thở dài nhìn hắn.

Còn nói nữa.

Không thấy Giang thống lĩnh cũng bị ngươi dọa chạy rồi sao.

Sớm nói đừng có lúc nào cũng ôm khư khư cái mác quan nhất phẩm, tình cờ cũng phải đi ra ngoài một chút, xem tiểu thoại bản, nghe kể chuyện tán gẫu nói chuyện phiếm, mới có thể mở rộng kiến

thức, sẽ không bị người khác hãm hại.

Bỏ ra nhiều tiền từ trong tay Truy Ảnh Cung mua tiểu thoại bản, việc này còn tưởng là người bình thường không làm được sao.

Bởi vì thực sự là quá ngu.

Thật không biết đang đắc ý dào dạt cái gì.

Sở Uyên tất nhiên cũng nghe được lời đồn, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ở thêm với ngươi hai buổi tối nữa, ta liền đến Tô Hoài sơn trang.”

“Nữ tử Triều Nhai kia thì sao?” Sở Uyên hỏi.

“Tạm thời giam giữ ở trong tiểu viện, có Đoạn Niệm trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trở về rồi thẩm cũng không muộn, dù sao trong cung còn có một đám đồng bọn của nàng.”

Sở Uyên nói: “Cũng được.”

“Lúc trước ta đã nói, manh mối sẽ càng lúc càng nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho nên không cần phiền lòng, tất cả mọi chuyện đều sẽ đi đến hướng tốt nhất.”

Sở Uyên vỗ vỗ mặt hắn: “Lại bắt đầu nói đạo lý.”

“Là trấn an ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy thắt lưng hắn, để người dựa nằm vào ngực mình.

Sở Uyên dặn dò: “Mấy ngày nữa chờ đến khi ngươi đến Tô Hoài sơn trang trụ, thái phó đại nhân cũng là sắp tới, ngươi cũng không được phép chọc tức hắn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao không phải là hắn chọc tức ta?”

Sở Uyên suy nghĩ một chút: “Ngược lại cũng đúng.”

“An ủi một chút?” Cách y phục chọt chọt hắn.

Sở Uyên nói: “Không muốn, còn khó chịu hơn.”

Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt có chút ý cười.

Ý thức được mình tựa hồ nói nhầm, Sở Uyên đánh hắn một cái, xoay người đối mặt tường.

Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín chăn cho hắn, lòng nói còn khó chịu a...

Lần tới sẽ chú ý một chút?

Ngủ một lúc, Sở Uyên xoay người, không nói tiếng nào, dùng chăn bắt đầu che lấp cả người hắn.

Tây Nam Vương rất là vô tội.

Lại làm sao vậy? Mình rõ ràng vẫn luôn giả bộ ngủ, cái gì cũng không có nói.

Sở Uyên lại đè thêm một cái gối lên, mới xoay người, một lần nữa nhắm mắt ngủ.

Đoạn Bạch Nguyệt ở bên trong một mảnh tăm tối thở dài.

Đây là mưu sát chồng a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.