Đế Vương Công Lược

Chương 55: Chương 55: Tư vị có tức phụ




【 Chương 54: - Tư vị có tức phụ 】 Thật sự không tệ

***

Đoạn Dao trốn ở cửa, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn trộm, thuận tiện muốn chờ nếu sư phụ và vị lão tiền bối này đánh nhau, chính mình là phải giúp đỡ hay là nhanh chóng chạy.

Nam Ma Tà bình tĩnh nhìn lão già kia hồi lâu, đột nhiên ra tay tấn công tới.

Đoạn Dao kinh hãi đến biến sắc, giống như một làn khói vọt vào.

Lão nhân kia vẫn là không nhúc nhích.

Thời điểm cách đỉnh đầu hắn một ngón tay, Nam Ma Tà ngừng tay.

Đoạn Dao chạy tới ôm chặt lấy sư phụ, ngàn vạn lần phải bình tĩnh.

Lão nhân tiếp tục nói: “Nếu như các hạ là Nam đại hiệp, vậy nghĩ đến vị này chính là tiểu vương gia Tây Nam phủ, vị lúc trước kia là Tây Nam Đoạn vương?”

“Chuyện ngươi biết quả thật không ít.” Nam Ma Tà xoay quanh nhìn hắn, “Rốt cuộc có mục đích gì?”

“Ngược lại cũng không thể nói là mục đích. Chỉ là thấy mối tình của Đoạn vương thắm thiết, cho nên có chút cảm động mà thôi.” Lão nhân nói, “Mặc dù ta không thể giải Kim Tàm Tuyến, nhưng có thể phá Đốt Tinh cục. Nếu là có duyên gặp được, hẳn là cũng có thể trợ giúp một tay.”

Đáy mắt Nam Ma Tà càng nghi hoặc hơn.

Lão nhân hỏi: “Học hay là không học?”

Đoạn Dao rất muốn vỗ ngực điên cuồng hét lên, HỌC!

Nhưng là không thể hét.

Vì sư phụ vẫn còn ở đó.

Nam Ma Tà ngồi ở trên băng đá: “Học, nhưng không phải tiểu đồ nhi của ta học, ngươi dạy cho ta là được.”

Đoạn Dao: “...”

Được rồi, cũng giống nhau.

Lão nhân lắc đầu: “Phá giải Đốt Tinh cục, coi trọng chính là tai thính mắt tinh, đáy lòng trong suốt.”

Nam Ma Tà hỏi: “Ngươi đây là đang lừa gạt tự khen mình, hay là đang lừa gạt chửi xéo ta?”

Đoạn Dao: “...”

Vì sao không phải là đang khen ta?

Lão nhân tiếp tục nói: “Nếu không chịu học, vậy liền mời trở về đi.”

Nam Ma Tà hỏi: “Đốt Tinh cục và Kim Tàm Tuyến có quan hệ gì?”

Lão nhân nói: “Đốt Tinh cục và Kim Tàm Tuyến không có quan hệ, nhưng có liên quan đến Thiên Thần Sa, còn chuyện khác, nhiều lời vô ích, Nam đại hiệp đừng hỏi nữa.”

Trong lòng Đoạn Dao mừng như điên, bởi vì mặc kệ nhìn từ phương diện nào, vị lão tiền bối trước mặt này tựa hồ so với sư phụ đáng tin hơn rất nhiều, đáng tin, rất đáng tin.

Đời này Nam Ma Tà phiền nhất là hai loại người.

Một là giả thần giả quỷ.

Hai là muốn cướp đồ với mình.

Lão già chết tiệt trước mặt này vừa vặn chiếm toàn bộ.

Nhưng cố tình lại không thể đánh.Suy đi nghĩ lại hơn nửa ngày, Nam Ma Tà nói: “Để Dao nhi học có thể, thế nhưng ta muốn ở bên cạnh trông coi.”

Lão nhân sảng khoái gật đầu: “Được.”

Trong lòng Nam Ma Tà cũng không sảng khoái, trái lại càng buồn phiền hơn một chút. Mãi đến khi trở về chỗ ở, vẫn như trước còn đang căm giận.

“Sư phụ.” Đoạn Dao dè dặt cẩn thận gõ cửa.

Nam Ma Tà thổi râu một cái.

Đoạn Dao ngồi ở bên cạnh hắn, ánh mắt rất vô tội

Nam Ma Tà vẻ mặt uy nghiêm.

“Ta cũng sẽ không nhận người khác làm sư phụ, ca ca cũng sẽ không.” Đoạn Dao nói, “Chơi một ván cờ thôi.”

Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn, thầm nghĩ, đợi đến sau khi giải quyết Đốt Tinh cục, mình nhất định phải cùng lão già chết tiệt kia tỷ thí một trận.

Trong hoa viên rất là mát mẻ, Sở Uyên ngồi ở trong lương đình, nhìn đám mây phía xa nghĩ một vài chuyện.

Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay hái một lá cỏ nói: “Thổi cho ngươi nghe một bản đồng dao?”

“Ngươi còn có thể làm cái này?” Sở Uyên hơi buồn cười.

“Khi còn bé vẫn chơi đùa, lớn lên cũng không quên.” Đoạn Bạch Nguyệt ngậm lá cây kia, nhẹ nhàng thổi lên, âm thanh đứt quãng, nhưng miễn cưỡng cũng có chút giai điệu.

Sở Uyên thấy chơi rất vui, nói: “Dạy ta.”

“Vua của một nước, thổi điệu hát dân gian gì chứ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không sợ bị người khác chê cười?”

Sở Uyên rút lá cây từ trong tay hắn, thử thổi.

Một chút âm thanh cũng không có.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.

Sở Uyên nói: “Không học nữa.”

“Miệng để giống ta vầy nè.” Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào cho hắn nhìn.

Sở Uyên theo bản năng lui về phía sau.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta là thật tâm muốn dạy ngươi.”

Sở Uyên dùng một ngón tay đứng vững trước ngực của hắn, do dự hé miệng ra.

Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, mà thực sự rất muốn cười.

Sở Uyên: “...”

“Hoàng...” Tứ Hỉ công công một đường vội vã chạy tới, sau khi thấy hai người vội vàng dừng chân lại, lòng nói may là còn chưa hôn nhau.

Sở Uyên đẩy người ra, như là sắp bốc cháy.

“Khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đưa lưng về phía Tứ Hỉ, sờ sờ cằm.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công cuống quít quỳ xuống đất.

“Đứng lên đi.” Sở Uyên có chút đau đầu, cảm thấy mình vừa nãy nhất định là trúng tà, cư nhiên sẽ làm theo hắn.

“Đa tạ hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đứng lên, lại nói, “Là thái phó đại nhân đến.”

Tại sao lại là lão già kia? Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.Sở Uyên ra hiệu Đoạn Bạch Nguyệt đến phía sau hòn non bộ, sau đó nói: “Tuyên.”

Sâc mặt Tứ Hỉ công công khó xử.

Sở Uyên khó hiểu: “Sao vậy?”

Tứ Hỉ công công nói: “Lão nô giúp hoàng thượng chỉnh lại xiêm y? Cổ áo hơi lỏng.”

Sở Uyên: “...”

Tứ Hỉ công công cúi đầu tiến lên, giúp hắn kéo cao cổ áo một chút, che khuất đi dấu hôn rõ ràng kia -- sáng sớm hầu hạ hoàng thượng rửa mặt, vẫn không có, Tây Nam Vương cũng không chú ý một chút.

Sở Uyên hung hăn trừng mắt với người ở phía sau hòn non bộ một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn trời, rất là vô tội.

“Hoàng thượng.” Một lát sau, Đào Nhân Đức vội vã chạy tới.

Sở Uyên nói: “Thái phó đại nhân, xảy ra chuyện gì?”

“Lão thần vô năng.” Đào Nhân Đức quỳ xuống đất, nói, “Vẫn là vì chuyện ma nữ trong thành, tuy nói mấy ngày nay Đại Lý Tự vẫn luôn điều tra, nhưng thu hoạch rất ít, tối hôm qua... tối hôm qua trong thành này lại xảy ra án mạng, người chết là tiểu sinh bán điểm tâm.”

Sở Uyên nhướng mày.

“Tra xét nhiều ngày như vậy, thu hoạch lớn nhất chính là chỗ tháp trấn yêu trong thành.” Đào Nhân Đức tiếp tục nói, “Kia vốn là nơi âm tà, mỗi một dân chúng trong thành tránh không kịp, mà gần đây tựa hồ như có người sinh hoạt ở bên trong.”

“Có vào xem qua chưa?” Sở Uyên hỏi.

Đào Nhân Đức nói: “Giang Hoài dẫn người đi vào điều tra hai lần, cũng không có thu hoạch.”

Sở Uyên nói: “Trước điều ba ngàn người đến đóng quân ở Bắc Âm, bảo vệ dân chúng trong thành này.”

Đào Nhân Đức nói: “Dạ.”

“Tháp trấn yêu.” Sở Uyên suy nghĩ một lát, nói, “Là ai phát hiện bên trong có bóng người?”

“Trong thành có không ít dân chúng đều thấy, nói là bạch y tóc đen, cực kì dọa người.” Đào Nhân Đức nói, “Hôm nay những cửa hàng gần tháp trấn yêu đều đóng cửa, không ai dám tới gần.”

“Lui xuống trước đi, chậm chút gọi Giang Hoài và Tiết Văn Thao đồng thời lại đây, nếu Cung Phi đã trở lại, cũng đồng thời kêu đến.” Sở Uyên nói, “Bắt được ma nữ hay không tạm thời không đề cập tới, dân chúng trong thành này cũng không thể xảy ra vấn đề.”

“Lão thần đã rõ.” Đào Nhân Đức gật đầu tán thành, khom người lui ra.

Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau hòn non bộ bước ra.

Sở Uyên quay đầu nhìn hắn.

“Đề nghị lúc trước của ta, thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta thật sự hoài nghi đối phương chính là Lam Cơ, nếu là như vậy, dùng ta làm mồi nhử là biện pháp bớt việc nhất.”

“Cái gì gọi là mồi nhử.” Sở Uyên nhíu mày.

Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời: “Là ta nói sai, ngươi biết ý tứ là được.”

“Cũng được.” Sở Uyên nói, “Đợi lát nữa cùng mấy vị đại nhân thương nghị qua, rồi xác định cũng không muộn.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.””Ngươi xem, vẫn luôn có nhiều chuyện như vậy.” Sở Uyên thở dài, một tay xoa gò má hắn, “Muốn yên tĩnh cũng không được.”

“Ta kêu ngươi đem tất cả mọi chuyện giao cho ta, ngươi lại không chịu.” Đoạn Bạch Nguyệt ấn bả vai hắn, “Ngồi xuống đi, ta giúp ngươi xoa bóp bả vai.”

Sở Uyên nói: “Nếu làm hoàng đế, sao có thể ném tất cả mọi chuyện ra ngoài.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ném cho người trong nhà cũng không được hả?”

Sở Uyên buồn cười, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ai nói ngươi là người trong nhà?”

“Chuyện gì cũng làm rồi, còn không cho phép ta tiến vào hậu cung?” Đoạn Bạch Nguyệt khom lưng, cằm đặt lên trên vai hắn, “Ít nhiều gì trước tiên cũng phải sủng ta ba bốn tháng, hàng đêm sênh ca xong rồi hãy lạnh nhạt, trong tiểu thoại bản đều viết như thế.”

“Còn hi vọng ba bốn tháng.” Sở Uyên nắm tay hắn, “Không tới mười ngày, ngươi sẽ phải đi về.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kéo dài thêm mấy ngày cũng không sao.”

Sở Uyên nói: “Dám.”

Đoạn Bạch Nguyệt chà xát hắn: “Ừm, ta không dám. Cũng được, mười ngày thì mười ngày.”

Sở Uyên ngã về sau dựa vào ở trên người hắn, âm thanh rất thấp nói một câu: “Ta có thể chờ thêm hai mươi năm.”

Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên tê rần.

“Sao vậy?” Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, lại bất động, Sở Uyên hơi nghi hoặc một chút.

“Ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ sống lâu một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn, “Mấy chục năm sau, ta sẽ bù đắp lại cho ngươi ủy khuất nửa đời trước chịu đựng.”

Sở Uyên cười cười: “Được.”

Gió lạnh hiu hiu, phong cảnh và tâm tình đều mềm mại giống nhau.

Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nghĩ, nếu Tây Nam Vương có thể không đi thì tốt. Mấy ngày gần đây, hoàng thượng quả nhiên là biến thành một người khác.

Trên đường nhỏ ngoài Ngự Thư phòng, Đào Nhân Đức nói: “Ngươi tới làm gì?”

Lưu Đại Quýnh lo lắng: “Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không cho phép ta tới xem một chút?”

“Đi làm chính sự của ngươi đi.” Đào Nhân Đức tâm phiền ý loạn.

Lưu Đại Quýnh lắc đầu: “Bây giờ trong gió đều mang dao, ta không thể có tâm tư làm mãi .”

Đào Nhân Đức quả thực muốn quỳ lạy hắn: “Chính sự của Lưu đại nhân thật sự là làm mai?”

“A.” Lưu Đại Quýnh nói, “Còn không thì sao?”

Đào Nhân Đức: “...”

“Nhị vị đại nhân, đã đến Ngự Thư phòng.” Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân - Giang Hoài ở phía sau nhắc nhở.

Lưu Đại Quýnh nói: “Có nghe thấy không, Giang thống lĩnh chê ngươi ồn ào.”

Giang Hoài vội vàng nói: “Mạt tướng cũng không có ý này.”

“Được được, tất cả câm miệng.” Đào Nhân Đức quả thực đầu đau muốn nứt, sau khi bước vào Ngự Thư phòng, Sở Uyên đang ở sau bàn trà xem sổ con, sau khi ngẩng đầu thấy thì hỏi: “Sao Lưu đại nhân cũng tới?”

Lưu Đại Quýnh chận lại nói: “Trong thành xảy ra nhiễu loạn, vi thần tất nhiên cũng muốn góp một phần sức lực.”

Sở Uyên gật đầu: “Cũng được.”

Đáy mắt Giang Hoài nhưng có chút nghi ngờ, nội lực của hắn cao cường, tất nhiên có thể phát giác ra phía sau tấm bình phong còn có một người.

Sở Uyên cười cười, nói: “Là ảnh vệ của trẫm.”

“Dạ.” Giang hoài chận lại nói, “Mạt tướng lo xa rồi.”

Sở Uyên thả tấu chương trong tay xuống, liếc nhìn bức bình phong bên cạnh.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cong khóe miệng.

Kỳ thực dựa theo tu vi võ công của hắn, muốn ngụy trang đến không có bất kỳ khí tức gì cũng không khó. Chỉ là Sở Uyên nhớ tới độc Kim Tàm Tuyến thì lệnh hắn không phải vạn bất đắc dĩ thì không được dùng nội lực, cũng liền vui vẻ đáp ứng

Nếu như đây là tư vị có tức phụ yêu thương, vậy thật sự là rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.