Thánh Hoàng triều chỉ bằng nhiêu đây binh đã đánh lui cả mấy trăm vạn quân, trận chiến này đã làm cho Vân Thiển vang danh thiên hạ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không bao giờ chỉ được thiên hạ tán thưởng nhờ vào bộ da mặt kia nữa, một trận chiến này của nàng đã làm cho cả thiên hạ kinh ngạc, lam nhan giận dữ, đồ sát thiên hạ...
Vân Thiển chỉ biết thương tổn người của nàng nhất định phải làm cho bọn họ trả giá đại giới, ai cũng không thể tránh được việc nàng đòi nợ, máu loãng tích trên bông tuyết, yêu diễm, bi thương...
“Thái tử điện hạ, đại quân Thuật quốc đã lui, chúng ta...” Lời nói của Sở Hổ chưa dứt đã bị ánh mắt của chủ tử nhà mình liếc một cái, cho nên hắn vội vàng bảo vệ Tây Lâu Mạch đang không tiện hành động
Tây Lâu Mạch thừa nhận, trận chiến này quả thật là trận chiến thất bại nhất của hắn, một trận vô cùng chật vật.
Mắt hoa đào lạnh lẽo nhíu lại, nhìn theo Vân Thiển đang từ hướng Thuật quốc chạy vội về phía mình, hắn đoán không ra liệu thái tử Thuật quốc có bị Vân Thiển kết liễu hay không, đồng tử co rút lại, tay áo vung lên, “Lui!”
Bại dưới tay Vân Thiển bọn họ cam tâm tình nguyện, nhưng bọn họ đều biết, Vân Thiển chiến đấu vì Cô Độc Úy. Nghĩ như vậy, trong lòng Tây Lâu Mạch không rõ tư vị gì.
Vì sao Vân Thiển chỉ đối với một mình nam tử kia trung thành như vậy, chẳng lẽ hắn kém Cô Độc Úy?
“Lui!” Nghe được mệnh lệnh, tam tướng vội vàng truyền lệnh xuống, bảo vệ Tây Lâu Mạch lui về Lô quốc.
“Còn muốn chạy? Tây Lâu Mạch ngươi cho ta là quả hồng mềm tùy ý các ngươi giết sao...” Lời nói hàn băng của Vân Thiển truyền đi rất xa, bóng người nhanh chóng đạp trên đầu người phi thân qua.
Từ trong hỗn loạn, nghe được âm thanh này, sắc mặt mọi người bên phía Lô quốc đều đại biến. Xem ra Vân Thiển không giết được thái tử của bọn họ quyết không bỏ qua, tất khắc tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Thiển, nâng cung tên trong tay lên.
“Đại nhân, cẩn thận!” Hai bóng người khác vội vàng tiến đến, đạp đầu người đi về phía trước mặt Vân Thiển.
Nhìn mưa tên, Vân Thiển không hề có chút lo lắng, thân nhảy qua, trực tiếp đón nhận mưa tên. Thân thể trong không trung xoay tròn, nhuyễn kiếm trong tay mở ra, toàn bộ tên đều bị bắn ngược trở về, đánh vào quân Lô quốc, làm cho người bên kia muốn tránh cũng không thể tránh được tên do chính mình bắn ra.
Khi rơi xuống, Vân Thiển đã đi tới trước mặt Tây Lâu Mạch, nhuyễn kiếm không chút do dự phóng đi ra ngoài.
Tây Lâu Mạch nhịn đau, đoạt lấy bảo đao định đón nhận kiếm của Vân Thiển.
“Thái tử điện hạ, không thể...” Sở Hổ vội vàng ngăn cản Tây Lâu Mạch, hắn biết hiện tại thái tử điện hạ đang rất phẫn nộ, nhưng mà, bọn họ làm sao có thể để cho Tây Lâu Mạch đi mạo hiểm.
“Tây Lâu Mạch, ngươi có can đảm đả thương hắn, nên biết chính mình phải trả gấp đôi đại giới...” Đánh lui đại quân đang che trước mặt Tây Lâu Mạch, nhuyễn kiếm vòng khai một đường, nhắm đến nơi trước tim Tây Lâu Mạch, nơi đó mới chính lại đích đến.
Tây Lâu Mạch bị người của mình vội vàng kéo thối lui về phía sau, mà Vân Thiển cũng có hai tướng hộ hai bên nên không ai dám tiến đến gần Vân Thiển, bọn họ chỉ có thể lui ra ngoài.
Muốn cho Tây Lâu Mạch sống, bọn họ cũng chỉ có thể lui về, buông tha cho trận chiến này.
Tây Lâu Mạch cắn răng, không cam lòng nhìn thẳng về phía Vân Thiển.
Trong trăm vạn đại quân đang vây quanh Tây Lâu Mạch, lấy thủ cấp của hắn là chuyện không có khả năng, nhưng nếu nếu làm cho hắn khiếp sợ đến cả nửa đời sau là chuyện tuyệt đối có thể làm được, Vân Thiển chưa bao giờ để địch nhân của mình còn sống hoàn hảo mà không có bất kỳ tổn thương nào.
Nàng muốn làm cho trong lòng bọn họ lưu lại một nỗi đau không bao giờ phai, mang theo cả đời, làm cho bọn họ vĩnh viễn phải nhớ kỹ, chọc giận vào nàng thì đừng mong có kết cục tốt đẹp.
Keng... Đao kiếm chạm vào nhau tạo nên âm thanh.
Khí thế của Vân Thiển như thủy triều áp chế lên, làm cho Tây Lâu Mạch phía trước cũng không thể tránh, càng làm cho tam tướng bảo vệ hắn cũng không thể chắn được, Vân Thiển sau hai ba kiếm đã đẩy ba người bọn họ ra, Vân Thiển sử dụng nhuyễn kiếm nên tự nhiên biến ảo một cách dễ dàng.
Đầu kiếm kia tuy rằng đã bị Tây Lâu Mạch bắt được, nhưng vẫn ở chính giữa tim, huyết động trên mũi kiếm, nhiễm đỏ cả tay, trong nháy mắt sắt mặt hắn tái nhợt vô sắc, gương mặt tuấn mỹ cũng trở nên vặn vẹo.
Một kiếm này đâm xuống, đau không phải ở vết thương, mà là tâm. Đổ máu không phải ở da thịt, mà là ở trái tim...
“Rốt cuộc bản cung kém hắn ở điểm nào, để ngươi có thể đối đãi với ta như vậy...” Hắn không cam lòng thua bởi Cô Độc Úy, mắt đổ đậm màu máu nhìn thẳng vào mắt Vân Thiển như muốn lấy được đáp án từ nơi đó.
Nhưng mà nơi đó ngoại trừ phẫn hận cùng sát ý ra, hắn không còn thấy được gì cả. Thì ra... Vân Thiển lại hận hắn như vậy.
“Các ngươi ngay cả một ngón tay của hắn cũng không bằng, như vậy, ngươi vừa lòng chưa, thái tử Lô quốc...” Kiếm hung hăng rút ra...
“Thái tử điện hạ...”
Hỗn loạn và bi thương xuất hiện cùng nhau, lần đầu tiên Tây Lâu Mạch vô lực ngã xuống, cả người đầy vết thương làm cho hắn vĩnh viễn ghi khắc thật sâu đôi mắt phẫn hận kia nhìn mình.
Đôi mắt ấy xâm nhập vào tận đáy lòng hắn không còn cách nào lau đi, đó là kết cục của Tây Lâu Mạch hắn sao. Rối một khắc kia ngã xuống, Tây Lâu Mạch nở nụ cười, cười đến bi thương, cười đến không cam tâm...
Đại quân Lô quốc kinh hoàng, gắt gao bảo vệ thái tử lui về sau
Vân Thiển nhìn đại quân Lô quốc đi xa, chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân mình như đã dùng hết, dùng nhuyễn kiếm chống đỡ thân thể của mình, nhìn bình mình từ từ ló dạng trên bầu trời đêm.
Bông tuyết vội vàng bay xuống, bao phủ lên thi thể cùng máu loãng trên mặt đất, một lần nữa trên mặt đất lại bị nhiễm một tầng trắng.
“Úy ca ca...” ta đã báo thù cho ngươi
Đại quân Thánh Hoàng triều không hề đuổi theo, có thể đánh đuổi được đại quân hai nước, bọn họ đã tránh thoát một trận huyết nhục, trăm vạn đại quân vội vàng thở hổn hển, lẳng lặn nhìn tuyệt thế nam tử đang nhìn lên bầu trời, một khắc kia, bọn họ như đã nhìn thấy thiên thần giáng thế...
Nhìn đại quân hai nước lui, Thủy Thu Liên tất nhiên thấy được quá trình thái tử Thuật quốc bị thương, không khỏi quát to một tiếng. Trong lòng rất lo lắng sinh tử của thái tử Thuật quốc nên xuống tay với Lạc Song mạnh hơn một chút.
Lạc Song cũng không hề yếu thế, những năm gần đây, võ công của nàng cũng không hề tệ, ngược lại có chút tiến bộ.
Chiến trường vừa mới qua hỗn loạn, giờ này chỉ còn lại hai người quyết đấu, ai cũng không quay đầu nhìn về hai người các nàng, mà mắt bọn họ đã dừng trên người Vân Thiển
Thủy Thu Liên xoay người muốn đi theo hướng Thuật quốc, Lạc Song cắn răng đuổi theo, dường như có một loại tư thế không muốn buông tha của nàng, nên đã ngăn trở phía trước Thủy Thu Liên.
Thủy Thu Liên nhíu mày, khi nào thì tiểu sư muội này của nàng lại ương ngạnh như vậy.
“Tiểu sư muội, đừng ép ta...” Xoay người ngăn cản kiếm chiêu sắc bén của Lạc Song, lạnh giọng quát.
“Ngươi sai lầm rồi, đây đều là ngươi ép ta...” Nếu không phải ngươi một lòng muốn trả thù, nếu không phải ngươi một mực muốn đi tới bước này, hôm nay sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.
“Ngươi đây là muốn đối địch cùng ta sao, tiểu sư muội” Cuối cùng gắt gao cắn răng nói ra một câu, đó là sự ẩn nhẫn cơn tức cực lực.
“Không kịp nữa rồi, sư tỷ, chúng ta đã thành địch nhân rồi...” Lạc Song không chút do dự hạ chiêu, làm cho Thủy Thu Liên không dám cho rằng nàng đang nói đùa.
Hành động này của Lạc Song đã chứng minh được lời nói của nàng là thật hay giả, Thủy Thu Liên lo lắng thái tử Thuật quốc sẽ chết trong tay Vân Thiển, nên trong lòng nóng như lửa đốt.
Mà Cô Độc Hồng có người La Sát Môn chiếu cố, lấy một thân nội công của Cô Độc Hồng sẽ không bị kiếm của Vân Thiển sát hại.
Chỉ là Thủy Thu Liên không biết, một kiếm kia đi xuống, Cô Độc Hồng cũng đã chết rồi.
Thánh Hoàng triều đại thắng, nhưng chung quy cũng không ai dám đứng ra hô to, im lặng nhìn người kia đang lau kiếm trong tay. Không có một tia vui sướng, không khí càng phát ra thâm trầm, càng không ai dám thở mạnh.
Không cam lòng.
Vân Thiển từ trong mắt hai người bọn họ thấy được sự không cam lòng, chính mình cứ như vậy mà để bọn họ đào thoát trước mắt mình, và sau này bọn họ lại có cơ hội xâm phạm Thánh Hoàng triều, nên nàng cảm thấy đây chính là nhiệm vụ thất bại nhất của mình.
Cô Độc Úy sớm đã được người mang trở về thành, thái y sớm đã vận dụng rất nhiều dược vật cực phẩm.
Đại quân Thánh Hoàng triều toàn thắng trở về, nhưng bình mình này lên, không ai dám bước đến gần phòng Cô Độc Úy, mọi người đều thật cẩn thận bước đi, sợ ầm ỹ đến vị bên trong kia.
Vân Thiển đã thay đổi quần áo, trên mặt cũng không còn đeo mặt nạ, mặt nạ kia đã sớm bị nàng quăng vào trong vũng máu, mà hiện tại nàng cũng không muốn đeo mặt nạ gì nữa.
Nhìn người nằm an tĩnh trên giường, nếu không phải lồng ngực do hô hấp nên có chút động đậy nhỏ thì người ta đều cho rằng người nằm trên giường kia đã sớm chết rồi.
“Thiển nhi...” Cũng không biết đó là lời nói mớ trong mộng hay là người đã thật sự tỉnh lại.
Nhưng một tiếng này đã làm cho Vân Thiển vội vàng ngồi trước giường, cầm tay hắn, “Úy ca ca...”
“Thiển nhi...” Giọng khàn khàn trầm thấp, nhưng mang theo một loại thống khổ.
Lòng Vân Thiển đau xót, nàng càng hận mình không thể giết được mấy người kia, “Úy ca, ta trong này, ngươi tỉnh rồi...” Bàn tay cầm tay hắn càng dùng sức.
“Thiển nhi?” Nam âm khàn khàn lại càng kêu to một tiếng.
“Úy ca ca, rốt cuộc ngươi tỉnh rồi!” Vân Thiển kích động cầm chặt tay hắn.
Khung cảnh trước mặt mơ hồ không rõ, Cô Độc Úy chỉ cảm thấy toàn thân đều là đau đớn, “Thiển nhi?”
“Là ta!”
“Thực xin lỗi... ta, không thể...” Bảo vệ được ngươi
“Là ta phải xin lỗi ngươi mới đúng, ta không nên để ngươi chủ động lộ diện, không nên không nghe lời ngươi nói mà chạy tới quấy rối nơi đó, làm cho ngươi bị thương nặng như vậy, lại càng không nên để cho bọn họ chạy thoát dễ dàng như vậy...”
“Thiển nhi, thương thế của ngươi...” Trong mơ hồ, Cô Độc Úy vẫn có thể nhìn thấy vết đao thâm đen trên chiết cổ bạch ngọc kia, lòng hắn đau từng đợt.
Vân Thiển vội vàng kéo cao cổ áo, dưới tình huống như vậy thì làm sao có thể không bị thương, “Không sao, chỉ cần Úy ca ca tỉnh lại là tốt rồi!”
Cho dù Vân Thiển dùng lời an ủi, nhưng tâm của hắn lại càng vô cùng đau đớn, đau hơn cả vết thương trên người kia.
Cô Độc Úy có thể tỉnh lại nhanh như vậy là một sự kiện đáng mừng, không khí âm trầm bên ngoài rốt cuộc đã trở về vui sướng sau khi Cô Độc Úy tỉnh lại, nhưng bông tuyết bên ngoài vẫn lẳng lặng bay xuống như cũ.
Tuyết lớn rơi, Thấm Lan vẫn ôm một cổ thi thể, lẳng lặng đứng đó, vẫn không nhúc nhích mà chờ đợi, bất luận ai khuyên bảo nàng cũng đều không nghe, nàng vẫn kiên trì đứng đó, không rên một tiếng.
Mà Thanh Y cùng Doanh Doanh sau khi dẫn năm vạn binh mã đi trước cũng nghe được tin tức, lúc này bọn họ cũng đã đứng ở ngoài cửa phòng, không tiến thêm một bước.
Còn Vân Phi nghe nói thê tử của mình vì truy kích Thủy Thu Liên liền hướng về phía Thuật quốc mà đi, nhìn thấy “con trai” của mình đã trở về bình an trở về hắn liền lập tức phóng người đuổi theo.
Vì vậy khi Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Thấm Lan lẳng lặng đứng dưới mưa tuyết chờ nàng. Nàng lạnh nhạt tiêu sái tiến lên, cũng không nói thêm một câu, trầm mặc tiếp nhận thi thể Lâm Bích Nhi trên tay Thấm Lan.
Hướng về phía xa xa đi đến, phía sau là mọi người gắt gao chờ lệnh, ở một nơi nào đó, nàng để Lâm Bích Nhi yên nghỉ
Hôm nay, tuyệt thế thiên nhan của Vân Thiển đã làm cho bọn hắn vô cùng kinh ngạc, có người còn không dám tới gần, chỉ đứng xa xa nhìn bạch y nam tử tự mai táng thi thể trong tay...
Hết thảy nơi này đều bị bông tuyết che lấp, nhưng bọn hắn vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ ngày này, bạch y nam tử đứng trước mộ bia thật lâu, thật lâu sau bỗng nhiên xoay người rời đi. Nàng thật sự thương tâm, nhưng cũng không chảy xuống một giọt nước mắt nào, chỉ như vậy đứng trên mặt mọi người để bông tuyết tùy ý đánh vào người mình, mỹ nhân tuyệt thế như vậy khiến quỷ thần khiếp sợ kinh động thiên địa...
Bản thân Cô Độc Úy bị trọng thương, tuy rằng những vết thương trên người đã được trị liệu đúng lúc, nhưng bệnh tật vẫn quấn trên người Cô Độc Úy như cũ, không thể trị tận gốc, ngay cả đi vài bước cũng ho khan rất lợi hại...
Từng vết thương là do ba đại cao thủ gây ra nên nếu một trị tận gốc, bọn họ chỉ có thể đi tìm thần y...
Sau khi Vân Phi cùng Lạc Song truy kích đến Thuật quốc liền không còn bóng dáng, thật giống như tất cả tin tức đều bị chôn vùi, Vân Thiển vô cùng lo lắng, nên cùng Cô Độc Úy lên đường tìm y đường!
Một đường tìm kiếm, chung quy cũng có một ngày, bọn họ sẽ có cơ hội gặp lại nhau!