Tuy danh tính của Ô Kim quân vang dội, nhưng đối mặt với sự phẫn hận của Thánh Hoàng triều, cho dù nhân số của bọn hắn có nhiều gấp đôi đi chăng nữa, nhưng khí thế kia vẫn còn kém xa sự phẫn nộ của quân Thánh hoàng triều, vốn hoàng đế của bọn họ đã ngã xuống thì bọn họ nên lạnh tâm, nhưng khi nhìn đến huyết y kia, tâm bọn họ lại sôi trào trở lại.
Đại nhân luôn ôn hòa nhu nhược kia đã làm trên người mình tràn đầy máu như thế kia đã châm lên cho bọn họ một lòng nhiệt huyết, không ai có thể ngăn trở.
Lúc này đây Vân Thiển đã ngoan tâm, đem lực lượng toàn thân bộc phát ra ngoài.
“Muốn lui binh!” Vân Thiển hừ lạnh một tiếng, nhìn Tây Lâu Mạch cùng Thích Uẩn Cẩm đều tự đi trở lại trước mặt đại quân của mình, nghe âm thanh bọn họ kêu lui binh, ống tay áo bị nhiễm máu vung lên, đại quân Thánh Hoàng triều vội vàng tiến đến, áp đảo bọn họ không thể lui được, chỉ có thể nghênh chiến.
“Bảo vệ hắn..” Vân Thiển hướng đến tứ tướng đang sửng sốt đến sớm ngốc hét lên một tiếng, bọn hắn chưa kịp phản ứng, người đã kích động vọt lên, tiếp tục cuộc trình diễn.
Hạ Ký Phong dường như lại thấy được huyết y nhân của năm năm về trước, chính lúc này đây, nàng đã nổi điên, không có chút gì lưu thủ, từ “giết người không chớp mắt” lúc này đây dùng trên người nàng thật vô cùng thích hợp
Nhìn nàng dẫn đại quân xung phong liều chết, trống trận vang lên từng tiếng đinh tai nhức óc, bóng dáng kia vĩnh viễn khắc trong lòng bọn họ, không thể phai mờ được.
Đây là Vân Thiển ngoan cường, không tiếc hết thảy truy kích, thề truy cùng giết tận địch nhân mới bằng lòng bỏ qua. Nếu hạ thủ, địch nhân của nàng cũng không còn đạo lý có thể chạy trốn.
Vân Thiển dẫn đầu chạy vội tới đại quân Thuật quốc ở phía trước, thân mình nhỏ nhắn nhưng dường như tràn ngập năng lượng, thẳng tay lấy đi đầu người, đầu của tên tướng gần nhất đã rơi xuống, đại quân Thánh Hoàng triều phía sau mãnh liệt xông lên!
Nhìn Vân Thiển thẳng hướng mình mà đến, Thích Uẩn Cẩm hít một ngụm khí lạnh, lúc này đây hắn mới chính thức biết đến một Vân Thiển lợi hại, một Vân Thiển tàn nhẫn, một Vân Thiển thị huyết...
Chỉ có một mình nàng đơn độc cũng có thể làm cho đại quân địch khủng hoảng, càng đừng nói đến đại quân ở phía sau đang tiến tới không ngừng. Một cỗ khí thế mãnh liệt mênh mông ngăn chặn quân địch, hiện thời đã không còn người nào có thể quyết định cái gì gọi là thắng bại.
Sĩ khí... quyết định hết thảy!
Khi nào phát sinh, nhưng Vân Thiển thật không biết trong lòng mình lại căm phẫn như vậy, nàng muốn biết cảm giác kích thích khi giết chết một người. Con ngươi mặc ngọc chằm chằm nhìn thẳng vào nam tử mặc Hắc long bào được đại quân bảo vệ cách đó không xa. Chỉ cần giết được hắn, Thuật quốc này xem như xong đời một nửa, như vậy nàng liền thắng một bậc.
Thủy Thu Liên nhìn Vân Thiển mang theo đại quân của nàng thẳng theo phương hướng Thuật Quốc, nàng không khỏi hoảng hốt, lập tức đoán ra ý muốn của Vân Thiển, vội vàng thả người nhảy lên, đạp đầu người bay về phía phương hướng kia.
Bản thân Thích Uẩn Cẩm đã bị trọng thương, chắc chắn không chịu nổi ép buộc như vậy, nhớ tới hoàng đế Thuật Quốc, cả người Thủy Thu Liên đại phát thị khí.
“Suy nghĩ xong rồi chứ, sư tỷ, đối thủ của ngươi là ta...” Thân ảnh Lạc Song rơi xuống trước mặt Thủy Thu Liên, ngăn cản bước chân Thủy Thu Liên, mâu quang lạnh lùng của hai người lập tức đối diện.
Không người nào bỏ qua cho người nào, khí thế trên người đủ để chứng minh trong hôm nay không thể không có người nằm xuống.
“Tránh ra, ngươi không ngăn cản được ta đâu!” Đối với võ công của mình, Thủy Thu Liên nhất định có lòng tin, đối mặt với chính vị tiểu sư muội mình yêu thương, nàng không thể nào nhẫn tâm giết chết.
“Thật không, chẳng lẽ sư tỷ không muốn thử?” Lạc Song nhếch miệng, bắn thân kiếm ra, máu loảng dính trên kiếm vẩy ra trên bông tuyết, thân thể tung bay ra ngoài.
Hai đại cao thủ quyết đấu, ân oán của hai thế thật sự có thể phân rõ lúc này sao?
Bọn họ cũng không biết, bọn họ chỉ biết mình có người cần phải bảo vệ, không ai có thể thấy người trước mắt mình bị giết đi, chắn ta chỉ có chết...
Hạ Ký Phong cùng Phó Vãn Tình bảo vệ Cô Độc Úy trở về thành, bản thân Cô Độc Úy bị trọng thương, nếu xử lý trễ sợ rằng tánh mạng sẽ nguy hiểm, Văn Đan Hàn cùng Trương Trọng tất nhiên sẽ chạy về hướng Vân Thiển, nếu Cô Độc Úy còn sống mà Vân THiển lại chết trên chiến trường, cho dù Cô Độc Úy có sống lại nhưng chắc chắn cũng sẽ đi theo, tứ tướng bọn họ phi thường hiểu được nên cho dù đánh cược tánh mạng nhưng bọn họ cũng phải bảo vệ Vân Thiển an toàn.
Vân Thiển không biết mình đã giết được bao nhiêu người, không biết trên người mình đã bị bao nhiêu vết thương, nhưng mà, mắt của nàng vẫn tập trung vào hắc long bào nam tử đứng cách đó không xa.
Nơi đó, chính là mục tiêu nàng muốn giết.
Thích Uẩn Cẩm cũng cảm nhận được sát khí dày đặc của Vân Thiển, nàng là hướng về phía hắn mà đến, che máu chảy xuôi từ ngực, một kiếm này là do Vân Thiển tự mình đâm xuống, là cơn đau trước nay chưa từng có... Vì sao hắn lại có loại cảm giác này?
Giữa ngàn vạn binh mã, hắn nâng con ngươi băng hàn, thẳng tắp nhìn về phía Vân Thiển, người này không quan tâm sống chết nhằm về phía hắn để giết hắn vì hắn đã đả thương Cô Độc Úy.
Cô Độc Úy, ngươi thật may mắn đến dường nào khi có thể có một ngươi như vậy đối tốt với ngươi, Thích Uẩn Cẩm nở nụ cười, vị thái tử băng sơn kia vậy mà tại đây lại nở một nụ cười khi đối diện với tử thần như vậy, thật thê lương.
Con ngươi lạnh lẽo của Thích Uẩn Cẩm giương lên, kiên trì đứng dậy, chống thiết kiếm xông lên, bất chấp đại quân phía sau kêu to, mang theo một thân trọng thương đón nhận kiếm của Vân Thiển.
Cho tới bây giờ hắn cũng không tin trên thế gian này có chân ái, nhưng mà không biết vì sao Vân Thiển trước mắt này lại khiến cho hắn tin trong thế giới lạnh lẽo này lại có tình yêu ôn nhu như vậy, cho dù đối mặt với nàng hắn là địch nhân, nhưng không hiểu sao trái tim hắn lại nhảy lên mãnh liệt như vậy, đây có phải là thứ gọi là yêu không?
“Đúng lúc lắm!” Vân Thiển bước qua, vung nhuyễn kiếm lên, hướng nàng bay qua hàng loạt mũi tên đen bị đánh ngược lại, rơi vào đại quân làm vang lên từng mảnh tiếng kêu thảm thiết
Đối mặt với sự cường hãn như vậy bọn hắn cho một loại cảm giác vô lực
“Leng keng...” Tuyết rơi trong đêm, hai kiếm chạm vào nhau sinh ra vài điểm hỏa quang chói mắt.
Gần gũi với Vân Thiển gần trong gang tấc nhưng trên vị trí địch nhân của nàng, tay hắn run, ngay cả thân thể cũng không nghe theo sai khiến, còn tim... chỉ có đau.
Vân Thiển, Thích Uẩn Cẩm ta vậy mà lại yêu thương ngươi.
Hắn thật bất lực chống lại kiếm của nàng. Không biết phát sinh từ khi nào, nhưng Thích Uẩn Cẩm hắn đã đem bóng dáng tựa thiên thần kia khắc thật sâu vào tâm trí, là lần đầu tiên giao thủ trong đêm tối, là hình ảnh bạch y thiếu niên trong đại yến sáu nước, nhưng vẫn là một thoáng kinh hồng...
Chỉ tại nửa khắc xuất thần, trên người Thích Uẩn Cẩm đã có thêm nhiều đạo vết thương, đối mặt với Vân Thiển tựa như bão táp tiến đến, Thích Uẩn Cẩm hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
“Phanh!” Không chịu nổi lực lượng tiến đến nên thân thể hắn văng thật mạnh vào vũng máu.
“Thái tử điện hạ!” Chúng tướng vội vàng đem vị thái tử chỉ còn lại nửa mạng rời khỏi tầm mắt Vân Thiển, đôi mắt đỏ ngầu kia cùng với thiên nhan tùy thời có thể mê hoặc người, nhưng đối với bọn họ mà nói thì một loại ma quỷ trừng phạt người.
“Bảo vệ thái tử điện hạ, lui về phía sau, nhanh! Lui về phía sau...” Phản ứng đầu tiên của Thuật quốc chính là đưa thái tử của bọn họ về nước, lui binh xuống, tạm thời bình ổn trận chiến vô vị này.
Vân Thiển chỉ có thể trơ mắt nhìn Thích Uẩn Cẩm được tướng sĩ Thuật quốc bảo vệ ngày một rời xa, không thể giết chết hắn chính là thất bại của nàng, nhưng chung quy vẫn có một ngày, nàng sẽ đến Thuật quốc, chính tay lấy đầu hắn.
Vân Thiển cũng không truy đuổi, quay đầu hướng về phía Lô Quốc, trong bóng tối không thể thấy màu đỏ thị sát trong mắt nàng, chỉ có thể cảm nhận được sát khí âm trầm nồng đậm trên người nàng.
Đại quân Thánh Hoàng triều cũng bị bám một cỗ sát khí như chủ soái của mình, quét ngang quân địch, anh dũng không lùi, làm cho quân địch muốn chắn cũng không thể chắn.