“Từ khi ta được sinh ra cho đến bây giờ, ngươi không phải là người thân của Cô Độc Hồng ta, người thân duy nhất của ta, chỉ có hắn...” Nếu không phải Vân Thiển, hắn căn bản cũng không biết sống vì ai, nếu không phải lúc hắn còn trẻ gặp được nàng trong cái ngày tuyết rơi đó, có lẽ khi đó tính mạng của hắn đã không xong rồi.
Cho nên, mạng của Cô Độc Hồng hắn là của Vân Thiển.
Thân thể Thủy Thu Liên cứng đờ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nghe vậy, toàn thân Vân Thiển chấn động, nhớ tới ngày tuyết năm đó, sau lưng người thiếu niên nhỏ nhoi đó cất giấu một thanh chủy thủ cũ, cho dù là chủy thủ cũ nhưng vẫn có thể dễ dàng kết thúc sinh mạng của một người. Nàng không biết lúc đó Cô Độc Hồng suy nghĩ những gì, nhưng mà lòng của nàng thật đau, làm cho nàng nhịn không được mà nắm tay hắn một lần...
“Thiển nhi, cảm ơn ngươi...” Nếu không có ngươi, vốn không có Cô Độc Hồng của ngày hôm nay
Nếu Vân Thiển không xuất hiện, thứ nằm trong Chính Hoa cung đã có thể là thi thể của Cô Độc Hồng.
Ngón tay nắm kiếm dùng lực nắm chặt hơn nữa, nghiêng người... nhưng hắn không thể nào nhìn người phía sau nữa, cắt đứt cũng tốt.
“Buông tay cũng là một loại yêu...” Nâng mắt, nhìn bầu trời đêm đầy bông tuyết, tâm như bị vật gì đó chà nhẹ, nàng cũng đau.
Cô Độc Hồng ngửa mặt nhìn lên trời, đồng tử tối đen lẳng lặng nhìn về phía chân trời, nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua. Bên tai không ngừng vang lên lời Vân Thiển vừa mới nói, “Buông tay cũng là một loại yêu...”
Không đạt được, cũng có thể lẳng lặng thủ hộ, nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là một chuyện thú vị. Hiện tại Cô Độc Hồng mới biết được trên thế gian này còn có một loại tình yêu vĩ đại như vậy.
Buông tay... cũng là yêu.
Câu nói này cũng đồng thời đánh vào tâm của những người khác, bọn họ đều nghĩ phải có được mới là tình yêu thật sự nên bọn họ luôn liều lĩnh muốn một người. Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người kia, chỉ làm theo suy nghĩ của chính mình.
Yêu như vậy... cũng là yêu sao?
“Ta biết rồi, chỉ cần thấy Thiển nhi hạnh phúc... như vậy là đủ rồi...” Thiển nhi vui vẻ, Cô Độc Hồng hắn cũng vui vẻ.
Cô Độc Hồng bước từng bước nhỏ, đại quân chủ động tách ra thành một đường lớn, nhìn bóng dáng thê lương dần xa khuất, nếu có thể chân chính nhìn vào gương mặt Cô Độc Hồng, thì có thể thấy được rõ ràng trong đêm đầy tuyết này, khi một nam nhân cường hãn, mạnh mẽ ép buộc bản thân bước đi thì mặt hắn đã rơi đầy lệ...
Từ nay về sau, La Sát Môn tồn tại chỉ vì bảo vệ một người.
Nhìn bóng dáng con mình lảo đảo rời đi, Thủy Thu Liên tự biết mình những năm qua mình đã làm quá đáng, nàng không nên để Cô Độc Hồng lại. Nếu lúc ấy nàng dẫn hắn rời khỏi hoàng cung, có lẽ đến giờ phút này Cô Độc Hồng sẽ không gặp gỡ Vân Thiển, cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy, lại càng không phải quyết tuyệt rời đi như thế...
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Cô Độc Hồng, Vân Thiển mới khó khăn xoay thân mình, hơi thở lạnh lùng nhưng trong trẻo trên người nàng lại phát ra.
“Hiện tai... nên đến lượt các ngươi...” Kiếm chỉ hướng Thủy Thu Liên, nữ nhân này năm lần bảy lượt đào thoát trước mặt nàng, mà lần này còn dám can đảm xuất hiện.
“Hư, ngươi cho rằng ngươi giết được ta?” Thủy Thu Liên nàng là người phương nào chứ? Là môn chủ tiền nhiệm của La Sát Môn, nàng làm sao có thể khinh định để cho một tiểu bối lấy mạng tại địa phương này chứ?
“Thử xem” Mũi kiếm vừa rung lên, người đã bay lên trước, chỉ trong một khoảnh khắc
“Leng keng~~~!” Hai tiếng vang lên.
Hai tay đồng thời chế trục kiếm Vân Thiển, đồng thời ngăn trở kiếm của nàng.
“Như thế nào, ngươi cũng muốn ta giết ngươi sao?” Vô tình, cho dù là đối mặt với lão nương của mình cũng đối xử không khác, lúc này đây Vân Thiển đã hoàn toàn mất lý trí vốn có, không thể chấp nhận có người chắn kiếm mình.
Ngón tay chế trụ kiếm của Lạc Song nhẹ nhàng run lên, Vân Thiển như vậy, hơi thở như vậy, ngay cả lão nương thân sinh của Vân Thiển là nàng cũng có thể cảm nhận được một cỗ sát khí dày đặc.
Ngay cả mẫu thân của mình cũng hạ sát chiêu? Loại tâm tình đáng sợ này làm cho tâm của Lạc Song đột nhiên hoảng hốt, người này vẫn là nữ nhi của nàng sao, vì sao lại xa lạ đến như vậy? Chẳng lẽ người làm nương như nàng ngay cả Cô Độc Hồng cũng không bằng hay sao?
(nhamy111: Lạc Song nghĩ vậy vì Vân Thiển có thể tha cho Cô Độc Hồng, có thể nói với hắn lời yêu là buông tay... đại loại thế, nhưng đối với mẹ mình thì lại muốn động thủ... Aiz, chương này ta thấy hơi kỳ kỳ... tự nhiên mất củm tình với Thiển tỷ à nha... vì “giai” mà nên nổi thế à???)
“Hừ, không hổ là con của ngươi, ngay cả mẹ mình cũng muốn giết...” Thủy Thu Liên không ngờ tới ngay cả Lạc Song mà Vân Thiển cũng không tha, quả nhiên là vô tình.
“Hừ” Vân Thiển lạnh lùng hừ một tiếng, một kiếm xẹt qua, một tia máu bắn ra như hoa nở trên tuyết. Ngón tay của Lạc Song cùng Thủy Thu Liên đều bị kiếm này làm bị thương, “Người chắn ta, chết”
Vân Thiển lúc này đã hoàn toàn điên cuồng
(nhamy111: *đập bàn* không được, lý do này ta hông chấp nhận...)
“Thiển nhi, hắn không chết...” Lạc Song quát to một tiếng, sợ Vân Thiển không nghe được.
“Hắn tất nhiên không chết” Mũi kiếm nhọn chỉ thẳng hướng Lạc Song, ánh mắt thị huyết đáng sợ.
Cô Độc Úy làm sao chết được khi nàng chưa cho phép, hắn chỉ là quá mệt mỏi thôi, chỉ nằm trong chốc lát mà thôi.
Lạc Song nhíu mày.
“Các ngươi làm sao ngừng hết rồi, đến đây...” Nhuyễn kiếm của Vân Thiển chỉ về hướng đại quân đông nghìn nghịt bên cạnh, quát to một tiếng, tâm người chấn động run bần bật từng trận.
Vi Cô Độc Úy mà Vân Thiển có thể hóa thành Tu La nơi địa ngục, càng có thể hóa thành ma quỷ lấy mạng người. Vân Thiển nàng cho tới bây giờ cũng không phải là dạng người lương thiện gì, vì chính mình, nàng có thể ích kỷ một lần.
Nàng chỉ là một người bình thường, vì sao bọn họ đều muốn tranh nàng. Vân Thiển phẫn hận, nội tâm đã bốc lửa giận đến cực điểm, chỉ cần có người tới gần là nàng sẽ động thủ.
“Tuy ngươi là sư tỷ ta vô cùng kính trọng, nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương Thiển nhi, người làm mẹ như ta, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi...” Lạc Song đứng trong đám thi thể, lãnh khốc vô tình nhìn Thủy Thu Liên.
Vì Vân Thiển, cho dù đối mặt với sư tỷ của mình cũng không bỏ qua, cho dù kết quả chỉ có một chữ chết. Những việc nàng đã làm cho Vân Thiển thật sự rất ít, lúc này đây quyết không thể để cho Vân Thiển xảy ra chuyện gì.
Thủy Thu Liên nhìn chằm chằm gương mặt Lạc Song thật lâu, rồi cười bi thương, “Thật không ngờ chúng ta cũng có lúc đối nghịch với nhau, từ lúc ta biết Song nhi cho đến bây giờ, thật đúng là chưa từng đánh với ngươi lần nào, hôm nay làm cho những đau khổ cả đời của chúng ta biến mất hết đi...” Nhớ tới Cô Độc Hồng, Thủy Thu Liên kỳ thật rất mệt mỏi, nhiều năm qua như vậy, bọn họ cũng đều mệt mỏi hết rồi.
Thế hệ trước từng quen biết, nhưng giờ khắc này bọn họ vì thế hệ sau của mình mà nhấc kiếm trong tay, dù cho có quan hệ, nhưng vì một điều gì đó cũng có thể trở thành địch nhân...
Đây là sự ích kỷ của con người, bọn họ không phải thần thánh nên không thể nào hoàn mỹ được
Vân Thiển lẳng lặng như trước nhìn Cô Độc Úy đang nằm nơi đó, nhìn dung nhan ngủ say của hắn, tâm Vân Thiển như bị ngàn vạn mũi kim châm đốt.
Vì Cô Độc Úy, nàng tái chiến một lần.
Bông tuyết trong đêm rơi xuống càng nhiều, tâm người càng lạnh, thi thể chồng chất lên càng nhiều, có một số người không biết mình chiến đấu vì cái gì...
Khuynh tẫn tất cả mọi thứ, chỉ vì một người...
Vân Thiển nhất định là ảnh hưởng đến trận chiến nơi này