Đế vương tại hạ - Trường Phong Công Tử
Chương 03: Đặt sai chỗ
Edit: Dii
***********
“Mạng của ngươi là Hoa Nhi dùng mạng mình đổi lấy, trẫm không thể phụ tâm nguyện cuối cùng của Hoa Nhi.” Ánh mắt Dung Thịnh nhìn Thẩm Bạch Cảnh có chứa thù hận, nếu không phải vì người này, ông cũng sẽ không mất đi đứa con trai mình yêu quý nhất, “Không biết Hoa Nhi bị ngươi mê hoặc tâm hồn thế nào, còn dám dùng mạng mình mà đổi.”
“Là ta nợ Dung Hoa.” Thẩm Bạch Cảnh nói, vừa áy náy vừa bất an, từ khi hắn biết người cứu mình người là Dung Hoa, không có lúc nào hắn yên lòng cho được.
“Đương nhiên là ngươi nợ nó, ngươi có biết, nó là Ẩn Đế, dưới một người trên vạn người, là hoàng tử mà trẫm coi trọng và yêu thương nhất, là Thái tử tương lai gánh vác thiên hạ, nó vốn phải trở thành minh quân cả đời, vang danh sử sách.” Dung Thịnh tức giận, từ trên long ỷ đứng lên, chỉ vào Thẩm Bạch Cảnh, “Vì ngươi, nó ly kinh bạn đạo, lấy chết tạ tội.”
Truyền thống trăm năm của Định Quốc, tân đế đăng cơ sẽ xác lập Ẩn Đế, chỉ có trọng thần được tín nhiệm nhất phẩm trở lên và thủ lĩnh ám vệ mới có quyền biết thân phận của Ẩn Đế, không quá năm người. Ẩn Đế giữ đế vương lệnh, khống chế ám vệ hoàng thất, giám sát đủ loại quan lại, biết rõ mọi chuyện trong thiên hạ, trừ phường gian nịnh, thanh quân sườn, dưới một người, trên vạn người.
“Ngươi có biết không, nếu không phải nó cầu xin trẫm, trẫm sẽ không ban hôn, trẫm muốn lập nó làm Thái Tử, nhưng nó không chịu, một lòng chỉ muốn ở bên ngươi.” Dung Thịnh đau lòng nói, Dung Hoa thâm tình làm ông vui mừng, rất giống ông, nhưng lại gặp người không tốt.
Dung Thịnh đã đứng đối diện Thẩm Bạch Cảnh, “Nếu các ngươi phu thê tình thâm thật thì thôi đi, không ngờ Hoa Nhi của trẫm, một bên tình nguyện, si tâm để sai chỗ, Thẩm Bạch Cảnh, ngươi để tay lên ngực tự hỏi trái tim mình đi, ngươi xứng sao? Ngươi dựa vào cái gì?”
Thật ra những lời này, đêm nào Thẩm Bạch Cảnh cũng tự hỏi bản thân, hắn có tài đức gì, khiến cho đứa con duy nhất của hoàng đế và tiên hoàng hậu liều mình cứu giúp.
Hoàng đế và tiên hoàng hậu tình sâu nghĩa nặng, từ khi tiên hoàng hậu chết bệnh, hoàng đế đã tuyên bố cuộc đời này không lập hậu nữa, mà Dung Hoa dù chưa được lập làm Thái Tử, nhưng đứng giữa các hoàng tử công chúa lại có thân phận tôn quý nhất.
Thẩm Bạch Cảnh cười khổ, “Tội thần đã phụ Dung Hoa, không xứng với tình sâu của y, chỉ cầu có kiếp sau, Thẩm Bạch Cảnh nguyện ý kết cỏ ngậm vành để báo đáp.”
“Kiếp sau?” Dung Thịnh cười nhạo, xoay người trở về long ỷ xa không với tới kia, bóng dáng hiu quạnh, “Quá muộn rồi.”
“Thẩm Bạch Cảnh, lúc trước là trẫm ban hôn, ngươi là bị ép kết hôn với Hoa Nhi, trẫm biết, cho nên ngươi có thể không yêu nó, ngươi cũng có thể hận trẫm, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại ngươi còn sống được, là Hoa Nhi dùng mạng mình đổi lấy, ngươi phải sống, sống cho tốt.” Dung Thịnh không quay đầu lại, chỉ xua tay, ý bảo Thẩm Bạch Cảnh có thể đi rồi.
Từ khi Dung Hoa chết, Dung Thịnh không hề bước vào hậu cung, chỉ hằng đêm nhìn di vật của tiên hoàng hậu, nói, “Xin lỗi, ta không chăm sóc tốt cho Hoa Nhi.”
Thẩm Bạch Cảnh vừa mới rời cung, liền có thánh chỉ truyền ra, Dập vương Thẩm Bạch Cảnh đã đền tội, chuyện mưu phản chấn động đã lắng xuống.
Về sau không truy nã nữa, không cần trốn tránh, Thẩm Bạch Cảnh được tự do, nhưng hắn lại cảm thấy mình bị gắt gao trói buộc, thở không nổi một hơi nào.
Thẩm Bạch Cảnh không nhớ hắn tham sống sợ chết qua bao nhiêu năm, hắn chỉ biết, mình còn tồn tại, mạng của hắn là Dung Hoa phụ thiên hạ cứu lấy, hắn không xứng, cũng không có tư cách kết thúc cuộc đời hoang đường này.
Nhưng Thẩm Bạch Cảnh nhớ rõ, hắn chết trong một cái viện đổ nát, nằm trên ván giường lạnh băng, lẻ loi một mình, không người quen biết.
Con người trước khi chết sẽ nhìn lại cả đời này, Thẩm Bạch Cảnh từng huy hoàng, từng phong lưu, từng nghèo túng, từng buông thả, duy chỉ chưa từng yêu, tựa như chính hắn nói, hắn tự làm bậy, không thể oán trách kẻ nào, địa vị cao quý kia, quyền lực tối cao kia, tất thảy đều là mây khói thoáng qua, tiếc rằng hắn hiểu ra đã muộn.
Điều duy nhất hắn tiếc nuối chính là không thể thấy rõ dáng vẻ của Dung Hoa, thế nên giờ phút này, bên tai chỉ có thể nghe được giọng nói lạnh băng của Dung Hoa, “Không hẹn ngày gặp lại.”
“Dung Hoa, nếu có kiếp sau, đến lượt ta yêu ngươi, thà phụ thiên hạ quyết không phụ khanh.”