Đế vương tại hạ - Trường Phong Công Tử
Chương 2: Thì ra là ngươi
Edit: Dii
**********
Dung Hoa về cung, cũng không thèm xử lý vết thương, thay một bộ quần áo sạch, lau vết máu trên thanh nhuyễn kiếm, một mình đi đến từ đường hoàng thất.
“Mẫu hậu, xin lỗi, nhi thần vô năng, không thể phò tá phụ hoàng thống nhất thiên hạ, lại còn vì tình mà khổ sở mấy năm, nay lại phạm lỗi lớn, không dám gặp mặt phụ hoàng, liệt tổ liệt tông Dung thị, Dung Hoa tử tôn ngu dốt bất hiếu bất trung, hiện tại xuống dưới bồi tội với các vị, mặc người trách phạt.”
Dung Hoa mặc bạch y quỳ gối bên ngoài từ đường hoàng thất từ, ba quỳ chín lạy, không bao lâu sau cả cung đều biết, hoàng đế không màng hình tượng chạy tới, nhưng cuối cùng đã muộn một bước.
“Dung Hoa phụ đế vương lệnh, phụ trách nhiệm thống nhất giang sơn, ly kinh bạn đạo*, tội không thể dung thứ, nay lấy máu tế thiên hạ.”
(*) Ly kinh bạn đạo: xa rời những giáo lý trong kinh sách, chống lại đạo đức và công lý.
Một dòng máu tươi rỏ xuống, kết thúc cuộc đời vốn dĩ sẽ khiến vạn người kính ngưỡng của y, vì một người, một người mà đến chết y vẫn nhớ mãi không quên, “Bạch Cảnh.”
“Hoa Nhi......”
“Lục đệ.”
Hoàng đế lên máu ngất xỉu tại chỗ, Dung Diễn ôm xác của Dung Hoa khóc không thành tiếng.
Hoàng tử tự sát, chuyện lớn như vậy không thể giấu được, với bên ngoài chỉ nói là Dung Hoa và Thẩm Bạch Cảnh phu thê tình thâm, nhất thời không suy nghĩ, hổ thẹn trong lòng nên lấy cái chết tạ tôi.
Lý do như thế, đến thôn dân xóm núi còn chẳng thèm tin.
“Nghe nói chưa? Lục hoàng tử đương triều, chính là chính quân ở Dập vương phủ bị lạnh nhạt, tự sát rồi, bệ hạ vì vậy mà nằm liệt trên giường không dậy nổi.”
“Không biết Thẩm Bạch Cảnh có hối hận không, nếu yêu thương chính quân của mình hơn một chút, thì căn bản không cần phải mưu phản, hoặc là......” Người nọ nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng, “Dựa vào tôn quý và si tình của Lục hoàng tử, sợ là mưu triều soán vị cũng dễ như trở bàn tay.”
“Nghe nói Lục hoàng tử chính là người cướp pháp trường cứu Thẩm Bạch Cảnh, nghĩ cũng thật buồn cười, gả cho Thẩm Bạch Cảnh xong thì chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung, phút cuối cùng còn để lại cái danh phu thê tình thâm.”
“Cũng không đúng, ai mà ngờ đâu, hoàng gia lại có một nhân vật tốt đến thế, nhưng gặp sai người, đáng tiếc......”
“Quả nhiên, từ xưa tình cảm là thứ gây đau thương nhất, còn có khả năng đoạt mạng người, ngay cả công tử đệ nhất thiên hạ cũng không ngoại lệ.”
Thẩm Bạch Cảnh ngồi cạnh bàn trà của bọn họ, nghe bọn họ bàn tán chuyện liên quan tới mình, nhưng câu kế tiếp hắn nghe không rõ ràng lắm, chỉ nhớ người kia mặc bạch y trắng hơn cả tuyết, người đầy vết máu, hắn nhớ rõ câu Dung Hoa nói “Không quan trọng, kiếp này, kiếp sau ta và ngươi không gặp lại thì đã thành toàn ta.”
Câu cuối cùng Dung Hoa nói với Thẩm Bạch Cảnh là, “Không hẹn ngày gặp lại.”
“Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi, thì ra là ngươi......”
Thẩm Bạch Cảnh không nói nên lời, người cuối cùng nguyện ý cùng hắn đồng sinh cộng tử, là chính quân mà hắn lạnh nhạt 5 năm, mà người nọ đã nản lòng thoái chí, không muốn gặp lại hắn nữa.
Trào phúng cỡ nào, buồn cười cỡ nào, đáng buồn làm sao, đáng tiếc làm sao, tạo hóa trêu người.
Triều đình bỏ số tiền lớn ra treo thưởng tội phạm quan trọng, Thẩm Bạch Cảnh cuối cùng vẫn không tránh được, bị áp giải về kinh, hắn vốn nghĩ, như vậy cũng tốt, hắn bằng lòng xuống dưới cùng Dung Hoa, nhưng hắn không ngờ, hoàng đế Dung Thịnh lại tự mình gặp hắn.
“Tội thần Thẩm Bạch Cảnh tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng lên đi.” Dung Thịnh làm quân chủ cả đời, tựa như già đi rất nhiều sau một đêm, vừa suy sụp vừa tang thương, “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không giết ngươi.”
Thẩm Bạch Cảnh kinh ngạc nhìn Dung Thịnh, hắn phạm tội khi quân mưu phản, nay đã sa lưới, vậy mà hoàng đế lại bỏ qua cho hắn.