Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 190: Chương 190: Giống như quay trở lại tình đầu




Về đến nhà, tôi ôm Hàn Lộ Trinh lên lầu, lập tức đẩy cô ấy xuống giường. Tất cả những chuyện này, cô ấy không hề cự tuyệt.

Vừa giúp cô ấy cởi giày lại giúp cô ấy cởi tất chân, vất vả lắm mới hầu hạ xong, tôi liền nhanh chóng đi xuống lầu mua thức ăn giết gà chuẩn bị nấu cơm.

"Anh bị ngớ ngẩn à, anh còn nói anh không ngốc, gọi đồ ăn ngoài là được rồi mà? Lại còn nấu cơm, tôi cho anh tiền!"

"Chỉ có cô thông minh, cả trái đất này cô là thông minh nhất, cô thông minh hơn ba jack ma được chưa? Chỉ có cô có tiền, cô giàu hơn cả jack ma được chưa? Gọi đồ ăn đương nhiên là đơn giản, chuyện một gã ngốc cũng biết làm sao tôi có thể không biết. Nhưng cô có nghĩ, giờ cô đang trong thời kỳ đặc biệt, ai biết bọn họ dùng dầu gì gà gì, tôi chỉ lo lắng thôi!"

Hàn Lộ Trinh bị mấy lời oán giận của tôi làm cho khựng lại, không cự cãi gì nữa.

Một lúc lâu sau, giọng nói tràn ngập sự chân thành da diết của cô ấy vang lên từ trong phòng ngủ: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, chờ cơ thể cô hồi phục rồi thì ngoan ngoãn hầu hạ tôi là được, coi như cô bán mình cho tôi, hoặc làm nô lệ tình dục, dù sao sau này cô cũng ở đây, không được đi đâu nữa, hứng lên tôi sẽ về tìm cô giải quyết. Lát nữa tôi sẽ mua một cái quần lót trinh tiết, khóa lại, tránh cho thằng khác lẻn vào vui vẻ..."

"Cút, miệng chó không mọc ra được ngà voi!"

"Không cút, miệng cô mọc được ngà voi đấy!"

Bàn về chuyện cãi nhau, ông đây đã sợ ai bao giờ?

Sau khi bận bịu một hồi, lúc ăn cơm trưa đã là gần một rưỡi chiều, dù sao thì canh gà làm cũng mất thời gian.

Dọn cơm nước đầy đủ xong, cô ấy vốn định tự mình xuống giường ăn nhưng bị tôi cản lại, đỡ cô ấy tựa lên thành giường, tôi múc một thìa canh gà, thổi thổi, sau đó đưa lên miệng cô ấy.

Cô ấy không mở miệng, chỉ nhìn tôi.

Vậy nên tôi đặt bát canh gà xuống, giữ lấy gương mặt cô ấy rồi hôn lên đôi môi tái nhợt, cuối cùng đến đầu lưỡi cũng xâm nhập. Có điều, tôi không trêu chọc cô ấy, nhanh chóng dừng nụ hôn này lại.

"Được rồi, giờ đến nước bọt cô cũng ăn rồi, thổi cho cô một thìa canh gà cũng không sao đâu, uống đi!"

Gương mặt của Hàn Lộ Trinh có chút ửng đổ, cũng không biết là đang thẹn thùng hay thế nào.

"Không phải tôi ghét bỏ gì việc anh thổi giúp tôi đâu, tôi chỉ thấy cảm động mà thôi, trừ người mẹ đã mất của tôi ra, tôi chẳng nhớ có ai đã từng thổi canh gà cho mình nữa, tôi thực sự rất cảm động, tôi...."

Cô ấy còn định nói thêm nữa nhưng bị tôi ngăn lại: "Được rồi, dừng đi, tôi không cần cô cảm động, bây giờ cô cũng đừng có cảm động làm gì, thời điểm đặc biệt này không thể khóc, dừng lại đi, giữ lại nước mắt chờ sau này đến lúc tôi chạm vào cô rồi khóc, hơn nữa khóc càng lớn tôi càng hứng."

"Anh có thể đứng đắn một lúc được không!"

"Đứng đắn thì đứng đắn, vậy cô không được khóc nữa?"

Hàn Lộ Trinh mới hơi giận dỗi một tí, sau đó lại bị lời nói của tôi làm cho ấm lòng.

Không sai, cảm động và ấm áp, đều là tôi cố ý muốn cô ấy cảm nhận thấy.

Có điều, nói thật, cô ấy quả thực cũng rất đáng thương.

Sau khi cho Hàn Lộ Trinh ăn xong, tôi lại rót cho cô ấy một cốc nước rồi đi ra ngoài.

Cô ấy hỏi tôi định đi đâu, tôi nói đi tìm một bà giúp việc chăm sóc cho cô ấy mấy ngày, cô ấy liền từ chối.

Có điều tôi vẫn đi ra ngoài, đương nhiên là tôi không đi tìm giúp việc rồi, cơ hội bồi đắp tình cảm cấp tốc thế này quá tuyệt vời, còn lâu tôi mới để cho người khác.

Tôi đến cửa hàng cho mẹ và bé mua rất nhiều vật dụng và thuốc bổ mà sản phụ có thể dùng được, sau đó lại xách túi lớn túi nhỏ về.

"Tôi không biết đai nịt bụng với băng bảo vệ này có tác dụng gì, dù sao cũng mua hết cho cô rồi, thuốc bổ thì uống nhiều vào, cái gì cũng có thể chịu được chứ đừng để cơ thể bị chịu thiệt, cô coi cô nhỏ như vậy, nhất định là hồi bé ăn thiếu chất."

"Tôi nhỏ em tự hào, tôi tiết kiệm vải cho đất nước, không cần anh xía vào!"

Hàn Lộ Trinh lúc này tựa như một cô nhóc hay hờn dỗi. Vẻ mặt hờn dỗi này hiện lên trên gương mặt chừng ba mươi tuổi của cô ấy lại không có chút lệch lạc nào.

"Nói đi, cô thực sự không muốn tôi tìm giúp việc cho à? Nếu không buổi tối tôi đi làm, cô phải làm sao?"

"Không sao đâu, anh không cần lo lắng cho tôi, chỉ cần hết việc anh về đây với tôi là được."

Tôi nhìn Hàn Lộ Trinh, cô ấy cũng nhìn tôi, sau đó tôi nhắm mắt lại, chậm rãi tiến về phía cô ấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi đôi môi thực sự chạm vào nhau, cảm giác mềm mại này dần khiến tôi mê muội. Cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy từ từ hé mở, sau đó đầu lưỡi thơm tho tiến vào miệng tôi, điên cuồng mà vội vàng trêu chọc tôi.

Cô ấy có nhu cầu, hơn nữa nhu cầu này còn rất mãnh liệt.

Có điều chẳng chờ tôi kịp hành động, cô ấy đã lùi lại, mặt đỏ ửng.

"Anh giúp tôi lấy băng vệ sinh được không, mới kích động một cái đã chảy máu rồi..."

"Xin lỗi xin lỗi, tôi quên mất cô vừa mới phẫu thuật!"

Trong lúc nói xin lỗi tôi cũng vội vã lấy băng bảo vệ ra, sau đó liền đứng bên cạnh.

Cô ấy gắt lên: "Anh đi ra ngoài đi, anh đứng trước mặt tôi thay thế nào được!"

"Có gì đâu, chưa thấy phụ nữ thay cái đó bao giờ, chắc cũng không khác băng vệ sinh là mấy, cô thay đi, tôi chỉ nhìn thôi, không nói gì đâu."

Hàn Lộ Trinh cầm gối đầu lên đánh tôi, sau khi vui đùa xong tôi liền đi ra ngoài phòng khách.

Buổi chiều cô ấy đi ngủ một giấc, tôi cũng vậy.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là năm giờ chiều. Trò chuyện với cô ấy một lúc, sau đó tôi liền dậy nấu cơm.

Cơm đã nấu xong, cho cô ấy ăn xong cũng đã bảy giờ tối, lại đến giờ đi làm.

Sau khi nói với cô ấy một tiếng, tôi đang định ra khỏi nhà.

Bỗng nhiên cô ấy gọi tôi lại, còn muốn tôi đến cạnh giường.

Sau đó thừa dịp tôi chưa chuẩn bị, cô ấy hôn tôi một cái.

"Tối về sớm nhé, tôi chờ anh, không có anh ở nhà tôi sợ...."

"Được!"

Tôi vui vẻ đồng ý, vào lúc phụ nữ cảm thấy yếu ớt và cô quạnh nhất, xuất hiện bên cạnh, bầu bạn cùng họ, thứ tình cảm này phát triển mạnh mẽ, căn bản không thể dùng lý lẽ bình thường để miêu tả.

Ở quán bar Ma Tính cả đêm, cũng chẳng có việc gì, thực ra có khách lẻ định dụ dỗ tôi, hơn nữa trông cũng được, chỉ là tôi không có hứng thú. So với việc làm chuyện đó thì vẫn nên giữ gìn tinh lực quay về phu nhân của cục trưởng phân cục thì hơn.

Hơn nữa trong mắt tôi, tình cảm giữa bọn họ tuy rằng không hợp, nhưng dường như cũng không có ý định ly hôn.

Điều này cũng có nghĩa là, cô ấy vẫn còn giá trị "lợi dụng" với cục trưởng phân cục, đây là chuyện tốt.

Hơn mười một giờ, tôi nói với quản lý một tiếng rồi lái xe về nhà.

Vừa mở cửa, trong phòng ngủ đã vang lên tiếng của Hàn Lộ Trinh, "Trần Cẩn Phong, là anh à?"

Tôi vốn định không nói lời nào, cố ý dọa cô ấy, nhưng lại nghĩ đến thân thể của cô ấy nên thôi, tôi đáp lời, sau đó thay giày bước tới phòng ngủ.

Nhìn thấy tôi, cô ấy rất vui vẻ, giống như trẻ con nhìn thấy phụ huynh về nhà vậy, khiến tôi không kìm được dâng lên một làn sóng cưng chiều.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của cô ấy, sau đó ôm cô ấy vào lòng, "Sao không nghỉ sớm đi, rõ ràng thân thể không thoải mái mà không biết đi nghỉ sớm cho nhanh hồi phục."

"Không phải là đang đợi anh về à!"

Rất rõ ràng, Hàn Lộ Trinh lúc này cực kỳ dựa dẫm vào tôi.

Sau khi dịu dàng nói với cô ấy mấy câu, tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Thu dọn thỏa đáng xong, tôi vào phòng ngủ, chui vào trong ổ chăn cùng cô ấy.

Chẳng cần tôi ra hiệu, cô ấy đã chui thẳng vào lòng tôi, sau đó tựa như một con gà con rúc rúc như muốn chu vào trong người tôi vậy.

"Trần Cẩn Phong, anh biết cảm giác hiện giờ của tôi như thế nào không?"

"Dục hỏa đốt người, nước dâm tràn trề à?"

"... Chẳng đứng đắn gì cả, giờ tôi cảm thấy, toi như quay trở lại thời thiếu nữ, cảm giác như mối tình đầu ngây ngô dâng trào vậy."

"Ừ, mối tình đầu, cô nói cái gì thì chính là cái đó, đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau ngủ đi."

Hàn Lộ Trinh ừ một tiếng, lập tức xấu hổ nói: "Vậy anh hôn tôi một cái, hôn một cái rồi tôi sẽ đi ngủ."

Xem ra, cô ấy thực sự đã quay trở lại mối tình đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.