Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào...

Chương 191: Chương 191: Rốt cuộc chuyện này là vì sao




Năm ngày tiếp theo, ban ngày tôi ở nhà bầu bạn với Hàn Lộ Trinh, buổi tối lại đi làm, trước mươi hai giờ đúng giờ về nhà, tình cảm với Hàn Lộ Trinh cứ thế tăng vùn vụt, mới nhìn tựa như vợ chồng son, cực kỳ giống một đoi tình nhân đang tròng thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

Có điều, tôi nghĩ như vậy có hơi quá, chuyện gì cố quá cũng thành quá cố, cho nên tôi phải nghĩ cách để làm dịu bớt mới được, nhưng mà làm thế nào để dịu bớt cũng có độ khó nhất định, không thể quá lạnh lùng, cũng không thể tự dưng xa cách, cho nên chuyện này có chút phiền, không dễ hành động.

Buổi chiều, tôi ra ngoài mua đồ, khi lái xe đi trên đường thì lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Tôi dừng xe, sau đó từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy cô ấy.

Đã lâu rồi không gặp, thảo nào dạo gần đây tôi cứ cảm thấy khó ở, nhìn thấy cô ấy tôi mới nhớ ra, cũng phải hơn nửa tháng rồi tôi không bắt nạt cô ấy, chẳng trách cứ cảm thấy trong lòng có chút nôn nao khó chịu.

Vậy nên tôi liền châm một điếu thuốc, chờ cô ấy.

Đến lúc cô ấy cầm một cây kem Haagendaz đi đến gần xe, tôi liền mở cửa bên ghế phụ, "Lên xe."

Cô ấy sửng sốt, sau đó xoay người chạy.

"Triệu Du, em mà dám chạy anh cũng dám đến nhà tìm em đấy!"

Ngay đến gương chiếu hậu tôi cũng chẳng thèm nhìn, gọi xong tôi liền nhắm mắt ngồi hút thuố0c. Không bao lâu liền cảm thấy có người lên xe, sau đó cửa sau ra "Rầm" một tiếng đóng lại, tràn ngập sự ấm ức và tức giận.

"Làm gì mà em phải uất ức như thế, anh một chưa liếm hai chưa chạm đến em, nhưng mà nhìn em lè lưỡi liếm Haagendaz cũng thành thạo đấy, chắc gần đây kỹ năng đầu lưỡi đã tiến xa lắm rồi hả, hay là để anh thử nhé?"

"Lưu manh!"

Triệu Du tức giận mắng một câu, lại nhìn cây kem trên tay, đến hứng thú để ăn cũng mất sạch, cô nàng hạ cửa sổ xe ném thẳng cây kem vào thùng rác bên đường.

Không trêu ghẹo cô ấy nữa, tôi lái xe đưa cô nàng đến một bãi đỗ xe gần đó.

"Anh muốn làm gì?"

"Dáng người em với cô nàng anh đang tán gần đây cũng gần gần giống nhau, khí chất ấy à... Tuy rằng em thua xa cô ấy mấy vạn dặm, nhưng dù gì cũng cùng là phụ nữ, coi như mượn mắt nhìn của em một lát, giúp cô ấy mua một món quà."

Triệu Du thờ phì phì trừng mắt nhìn tôi, giống một con hổ con đang muốn ăn thịt người, đáng tiếc, nanh vuốt còn chưa đủ sắc bén.

"Đừng có trừng mắt, mau dẫn anh đi mua đồ, còn nữa, không được làm qua loa, nhất định phải suy nghĩ, sử dụng ánh mắt của em, nếu em dám tùy tiện miễn cưỡng với anh, anh sẽ đến nhà em cầu hôn, nói thẳng với ông già em là em mang thai rồi!"

Triệu Du siết chặt đôi bàn tay trắng muốt, "Trần Cẩn Phong, anh là đồ khốn kiếp, lưu manh, vô lại, ác ôn!"

Những biệt danh từ trước đến giờ cô nàng đặt cho tôi quá nhiều, cho nên cơ bản tôi cũng chẳng thèm để ý.

Chờ cô ấy mắng xong, tôi dẫn cô ấy vào trong trung tâm thương mại.

"Đừng lằng nhằng nữa, nhanh chọn đi, không chọn được món đồ thích hợp, anh nhất định sẽ khiến em phải hối hận!"

Đe dọa một hồi, Triệu Du ấm ức bước nhanh trong trung tâm thương mại, căn bản không hề có ý định đi chơi chơi mà tiến thẳng đến cửa hàng chuyên bán đồ trang sức trên tầng hai.

Dừng lại ở một cửa hàng, cô ấy chỉ vào một sợi xích tay.

"Cái này, gói lại!"

Tôi nhìn Triệu Du, sau đó lại nhìn chiếc xích tay kia, "Bạc nguyên chất, hơn ba chục triệu, giá bạc bây giờ tăng cao thế này cơ à?!"

"Ki bo!"

Triệu Du lười giải thích, xoay người định đi nhưng bị tôi kéo lại.

Sau đó, người bán hàng bên cạnh mới nhiệt tình giải thích cho tôi, cô ấy bảo chiếc vòng tay này là vòng tay Pandora, là vua của các loại trang sức, hơn nữa tuy sợi xích tay này được chế tạo từ bạc nguyên chất nhưng viên ngọc lưu ly màu đỏ tráng men kia là được nạm từ kim cương, đặc biệt là thương hiệu Pandora mới là giá trị nhất!

Tôi không hiểu gì về mấy cái này, chỉ chỉ vào Triệu Du hỏi một câu, "Nếu cô ấy đeo cái này lên thì cô có hâm mộ không?"

Người bán hàng gật đầu: "Đương nhiên là hâm mộ rồi, làm gì có người con gái nào không biết đến vòng tay Pandora chứ, hơn nữa chiếc vòng tay này cùng một loại với chiếc vòng tay Lâm Tâm Như đeo hồi trẻ, rất nổi tiếng, có...."

"Tính tiền đi."

Không trả lời người bán hàng nữa, tôi kéo Triệu Du đến gần đó, lấy chiếc xích tay kia đeo lên cổ tay nhỏ nhắn của cô nàng, độ dài vừa vặn, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp.

Ngay sau đó, trong lúc cô nàng đang ngắm nghía, tôi liền tháo ra, khiến Triệu Du tức đến giậm chân.

Bỏ chiếc vòng vào trong hộp trang sức xong, tôi liền đi trả tiền, sau đó đưa hộp quà cho Triệu Du cầm.

"Cầm giúp anh, chúng ta đi."

Vẻ mặt của Triệu Du cực kỳ không cam tâm, nhưng vẫn cầm lấy túi quà, bị tôi dắt ra ngoài trung tâm thương mại.

Sau khi lên xe, Triệu Du thả túi quà lại rồi định đi, lại bị tôi chặn lại, kéo vào trong xe.

"Anh làm gì nữa, tôi đã giúp anh chọn quà xong rồi, anh còn muốn thế nào?!"

"Đương nhiên là giúp em đeo lên, không thì anh mua nó làm gì?"

Lời tôi nói khiến Triệu Du hơi ngẩn ra: "Không phải anh bảo mua cho cô gái anh đang theo đuổi à?"

"Không phải anh vừa đuổi theo em đấy thôi? Nếu không giữ chặt thì em đã chạy mất mấy lần rồi. Đeo chiếc vòng này lên rồi, em chính là người của anh, không được chạy nữa, dám chạy anh sẽ đánh gãy chân rồi mang về nuôi!"

Sau khi đeo vòng cho Triệu Du, thấy vẻ mặt cô nàng vẫn đầy vẻ khó tin. Tôi liền cầm hộp đựng trang sức và túi quà vứt hết ra ngoài cửa sổ.

"Anh làm gì thế, phải giữ lại hộp để đựng chứ!"

"Đựng cái gì mà đựng, đeo trên tay em được rồi, nó xứng với em nhất."

Triệu Du có chút vui vẻ, lại có chút xấu hổ, mím môi không nói lời nào chỉ lo mừng rỡ.

Sau đó chờ đến lúc cô nàng vui vẻ xong, tôi đã lái xe đến một nhà xưởng hẻo lánh bỏ hoang, bốn bề vắng lặng.

Khi cô ấy phát hiện ra xung quanh không một bóng người liền biết tôi định làm gì tiếp đó, sau đó kết cục của cô ấy sẽ ra sao.

Triệu Du không nói hai lời mở cửa xe định chạy, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, há có thể để cô nàng chạy mất?

Chỉ trong chớp nhoáng, cô nàng đã bị tôi ấn xuống ghế.

"Trần Cẩn Phong, đồ đểu cáng nhà anh, anh làm gì laị muốn bắt nạt..."

Tôi không để cho Triệu Du nói hết lời, dùng lưỡi cuốn lấy cái miệng nhỏ khiêu gợi của cô nàng, lập tức ra sức khuấy động, trêu chọc, điên cuồng đòi hỏi.

Đương nhiên, trong lúc đó, tay tôi cũng không dừng lại, cởi sạch giày, tất chân của cô nàng, chơi đùa với bàn chân rồi cởi phăng chiếc thắt lưng, trong sự giãy dụa của cô nàng, giật mạnh chiếc quần jean rách rưới kia, để lộ ra chiếc quần lót màu hồng nhạt tràn ngập sức sống thanh xuân.

"Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong... A~"

Không hề nhiều lời, tôi cúi đầu, hai tay thưởng thức đôi bàn chân nõn nà đầy quyến rũ, đầu lưỡi điên cuồng trêu chọc, cho đến khi cô ấy liên tục rên rỉ, thân thể tuyệt đẹp vùng vẫy, uốn éo...

Sau gần nửa tiếng hôn hít liếm láp, mái tóc đen bóng của Triệu Du lại tán loạn, điên đảo như một bà điên, nhe nanh múa vuốt.

"Đừng điên, hôm nay anh muốn em, ngoan ngoãn đi."

Tôi vừa nói dứt lời, Triệu Du thực sự ngoan ngoãn, hơn nữa gương mặt ửng hồng lúc này lại càng đỏ hơn, lại còn là kiểu đỏ vì ngượng.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ gợi cảm của cô nàng một cái, sau đó hỏi: "Du, em có đồng ý giao bản thân mình cho anh không?"

Triệu Du nhắm chặt hai mắt, sau đó ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếp đó, tôi giơ tay vỗ mạnh lên giữa quần lót ướt nhẹp của cô nàng một cái.

"Nằm mơ đi, anh còn chưa bắt nạt em đủ đâu!"

Giữa từng tiếng kêu đau đớn, Triệu Du càng thêm điên cuồng, đôi bàn tay trắng nõn như phấn liên tục đánh lên người tôi.

"Trần Cẩn Phong, đồ khốn kiếp nhà anh, sao lúc nào anh cũng bắt nạt tôi thế, rốt cuộc tôi nợ anh cái gì, tại sao anh luôn ép bức tôi đến chết, rốt cuộc là vì sao!!!"

"Bởi vì anh thích nhìn em bị bắt nạt, anh thích thế, không cần cảm ơn~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.