Bữa tiệc vào đêm giao thừa hằng năm trong cung đều vô cùng long trọng, năm nay cũng không ngoại lệ, mọi người đều háo hức chờ mong tiễn năm cũ đón năm mới, nhưng ngày này Cố Hành Chi không vui nổi, bởi vì hôm nay chính là ngày phụ hoàng nhập mộ.
Cố Hành Chi không phải kiểu người sầu muộn nên cũng không đến mức buồn bực không vui, nhưng năm nay đệ đệ bảo bối của y bị cảm lạnh phải nghỉ ngơi trong tướng phủ, không có người bên cạnh chọc mình vui vẻ, mấy thứ ca múa nhạt nhẽo cùng lời chúc mừng nhắm mắt cũng có thể nói được càng không thú vị.
Cố Hành Chi ngồi trên vị trí cao, nhìn phía dưới ăn uống linh đình chán muốn chết, y chậm rãi uống rượu, ánh mắt lơ đãng chạm phải một người. Trong mắt người nọ chứa đựng yêu thích nồng nhiệt làm trong lòng y bối rối, y tránh né theo bản năng, thầm nghĩ chắc là do mình uống nhiều nên có chút hoa mắt, nhìn lại lần nữa, phía dưới lại là Đại tướng quân ngồi đoan chính chăm chú xem ca múa, không hề có dấu hiệu nhìn sang chỗ khác.
Lễ Bộ thượng thư mượn cơ hội kính rượu bẩm báo chuyện tuyển tú cho hậu cung, Cố Hành Chi phiền lại càng phiền, uống xong chung rượu lão đưa tới, nói vài câu cho có lệ lập tức đuổi lão đi xuống, nên không thấy được sắc mặt chột dạ của thượng thư lúc sắp rời đi.
Tiệc tùng vẫn đang tiếp diễn, Cố Hành Chi lại cảm thấy thân thể có chút khô nóng, người cũng có chút choáng váng, rượu hôm nay hình như đặc biệt say lòng người, y cứ nghĩ bản thân không thắng nổi rượu mạnh, nên rời khỏi buổi tiệc về tẩm cung nghỉ ngơi. Vậy mà khi đến Ngự Hoa Viên, bụng nhỏ đột nhiên nổi lên một luồng nóng bức.
“Ưm...”
Cố Hành Chi kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ lấy gốc cây cổ thụ để cho bản thân không bị ngã vì chân mềm nhũn.
“Hoàng Thượng, người làm sao vậy ạ? Có phải không thoải mái hay không, có cần truyền thái y không?”
Lão công công từng hầu hạ tiên đế cả kinh nói, tiến lên muốn đỡ Hoàng Thượng.
Cố Hành Chi lui lại để tay lão không chạm vào mình, trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Không sao, chỉ hơi say, Thôi công công lui xuống trước đi, nơi này cách cung Ninh Tâm không xa, trẫm có thể tự trở về.”
“Nhưng...”
Đế vương trẻ tuổi hơi hơi nhíu mày, không nói lời nào đã hiện ra uy nghiêm. Thôi công công không dám trái lệnh, đáp “vâng ạ” xong thì chậm chạp rời đi.
Đợi đến khi Ngự Hoa Viên chỉ còn lại một mình y, Cố Hành Chi mới tháo xuống lớp ngụy trang bình tĩnh, hai chân mềm nhũn chật vật dựa nghiêng nghiêng trên thân cây, dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn ửng hồng bất thường, hô hấp dồn dập.
Đáng chết, kẻ nào to gan lớn mật dám bỏ thuốc y?!
Cố Hành Chi nắm chặt vạt áo kiềm chế xúc động muốn cởi bỏ quần áo để thoát khỏi nóng bức trên người, y bị dục vọng ép đến đuôi mắt đỏ ửng bừng lửa giận.
“Hoàng Thượng, người sao vậy?”
Đột nhiên một nữ nhân xinh đẹp như tranh từ đằng xa bước nhanh đến, tiến lên muốn đỡ Cố Hành Chi.
“Đừng chạm vào trẫm.” Cố Hành Chi lạnh lùng mở miệng, trong mắt đã có sát ý, mùi thơm của nữ nhân làm cơ thể vốn khô nóng càng quay cuồng dữ dội hơn, *** nhỏ đã có dấu hiệu ngẩng đầu, ngay cả nơi bí mật không thể nói ở giữa hai chân cũng bắt đầu ẩm ướt.
Trong mắt nữ tử hiện lên không cam lòng, chưa từ bỏ ý định muốn chạm vào y, nhưng do tác dụng thuốc quá dữ dội, ngay cả động tác của nữ nhân y cũng tránh không thoát để nàng ta chạm vào người.
“Cút!”
Cố Hành Chi cắn răng gầm nhẹ, cảm thấy bàn tay mềm kia chạm vào cánh tay y chính là thứ ghê tởm nhất trên đời này y từng gặp, y thà chết cũng không muốn dùng nữ nhân này để giải thuốc. Nghĩ như vậy, trên tay cũng có chút sức lực, y xoay người tránh né, nhưng bởi vì trọng tâm không vững nên lảo đảo sang một bên.
“Hoàng Thượng, để nô tỳ...”
Lời nói nàng ta còn chưa dứt, bỗng 'rầm' một tiếng bị người khác đánh ngất xỉu.
Cố Hành Chi không ngã xuống mặt đất mà là ngã vào một cái ôm ấp vững vàng, ấm áp.
“Vi thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Một giọng nói từ tính vang lên trên đầu.
Cố Hành Chi chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt mờ mịt hơi nước hiện ra khuôn mặt cương nghị, y mở môi đỏ, có chút kinh ngạc: “Tướng quân?”
“Hoàng Thượng, để thần đỡ người về tẩm cung trước đã.” Tần Qua ôm y, một tay có thể ôm trọn eo, không kìm lòng được siết chặt cánh tay, ánh mắt lóe lóe, không nghĩ tới thanh niên mảnh khảnh thực tế lại nhỏ yếu hơn nhiều.
Cố Hành Chi không chú ý tới khác thường của hắn, liếc mắt nhìn nữ nhân té xỉu, nhẹ nhàng thở ra, yếu ớt nói: “Làm phiền tướng quân.”
Tần Qua lắc lắc đầu, đột nhiên chặn ngang bế người trong lòng ngực lên, sử dụng khinh công bay về hướng cung Ninh Tâm.
“A!” Một tiếng hô nhỏ buột miệng thốt ra, Cố Hành Chi ngơ ngác nhìn Tần Qua, không biết Tần Qua sao lại lớn mật như thế, vậy mà lại dám ôm y.
Tần Qua liếc mắt nhìn vị quân vương đã cởi bỏ lớp lạnh lùng bên ngoài nên có chút ngây ngốc, trong mắt hiện lên ý cười.
Tốc độ Tần Qua rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến cung Ninh Tâm, hắn ôm Cố Hành Chi vào tẩm cung, một đường đi thẳng đến long sàng vàng rực nằm sâu trong tẩm cung.
“Buông trẫm xuống đi, phiền Tần tướng quân chuẩn bị cho trẫm một thùng nước lạnh.”
Trong cơ thể Cố Hành Chi càng nóng dữ dội, nằm trong lồng ngực tràn ngập mùi giống đực của nam nhân nên không tự chủ được nhẹ nhàng vặn vẹo, còn muốn lại gần sát nam nhân hơn nữa, loại suy nghĩ này xuất hiện làm y thật khó chấp nhận, nhắm mắt lại khàn giọng nói.
Tần Qua vậy mà thật sự thả người xuống, nhưng không nghe lệnh đi múc nước, mà chống hai tay trên giường cúi đầu yên lặng ngắm nhìn Cố Hành Chi, ánh mắt thâm trầm.
Cố Hành Chi bị hắn nhìn đến tâm ý hoảng loạn, mất tự nhiên dời mắt, đôi môi run rẩy nóng đến trắng bệch: “Ngây ngẩn... ngây ngẩn làm gì, còn không mau đi.”
“Hoàng Thượng, người bị trúng chính là tà dược 'Triền Dục' của Nam Cương, trong vòng một canh giờ nếu không làm tình cùng người khác, sẽ đổ máu thất khiếu chết ngay lập tức.” Hắn ám chỉ dựa vào nước lạnh dập tắt là không có khả năng.
Khuôn mặt đỏ bừng vì bị dục vọng thiêu đốt của Cố Hành Chi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đồng tử co rút, lông mi mỏng dài run rẩy, đế vương tuổi trẻ cao cao tại thượng ngay tại lúc này nhìn qua lại có chút bất lực.
Chẳng lẽ... Thật sự muốn y phải chạm vào những nữ nhân ghê tởm đó... Nhưng thân thể y như vậy...
“Hoàng Thượng nếu không muốn chạm vào nữ nhân, thần còn có một cách, Hoàng Thượng có nguyện ý thử một lần hay không?” Tần Qua đè thấp giọng nói, trong mắt bắt đầu nhảy lên ánh sáng u ám quỷ dị.
“Trẫm nguyện ý...”
Cố Hành Chi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nhìn về phía Tần Qua, y bị dục vọng khống chế làm cho đầu óc hỗn độn, chỉ nghĩ đến việc không phải chạm vào nữ nhân thì dùng cách nào cũng được, vốn không cảnh giác với nam nhân trước mắt.
Tần Qua ý vị thâm sâu cong cong môi: “Thần, tuân mệnh.”
- --
Editor: Trong tối nay sẽ có 3 chương nữa nhé =))) Bạn JiJi năng suất lắm luônnn