Giọng nói chị ấy đè thấp thật có hương vị khác, nghe
vào tai tôi, lại giống như một tiếng sấm vậy, đau sót khắp người, các giác quan
trở nên thật đáng sợ.
"Vừa rồi ở sân thể dục, Trương Duy
Ngọc trước mặt nhiều bạn học hỏi Thuộc Đình, có sẵn lòng hay không cùng cô ta
hẹn hò. Cậu cũng biết, Thuộc Đình trước kia cũng thưởng thức Trương Duy Ngọc,
Trương Duy Ngọc lại rất ôn nhu săn sóc. Cô ta có thể có dũng khí ở trước mặt
mọi người tỏ tình, cũng đã không dễ dàng gì. Thuộc Đình đương nhiên là vui khi
gặp cảnh này cũng sẽ đồng ý thôi. . . . . ."
Cuối cùng ai nói lời này bên tai, tôi không biết. Chỉ
biết một điều: Thuộc Đình có bạn gái rồi! Thuộc Đình có bạn gái rồi!
Đây rốt cuộc là cái loại đạo lý gì? Tôi nỗ lực nhiều
năm như vậy, nhưng anh vẫn chưa đáp ứng tôi. Mà Trương Duy Ngọc, thực sự chưa
đến một năm, đã nắm giữ Thuộc Đình dễ như trở bàn tay. Như vậy tôi làm sao mà
chịu nổi? !
Trách không được Kỷ Như Hàng nói tôi ngày mai nhất
định sẽ là bạn gái anh ta.
Buổi tối, hai người nên đi hẹn hò, thì lại chạy tới ký
túc xá chúng tôi. Thuộc Đình mang theo cô gái xinh đẹp đáng yêu Trương Duy
Ngọc, bộ dạng ngọt ngào hạnh phúc ngồi ở chỗ kia.
"Tâm Tâm, về sau em phải tự chăm sóc
mình, anh không có nhiều thời gian để trông nom em."Thuộc
Đình nói như thế. Anh biết rõ tôi yêu anh, lại mang theo Trương Duy Ngọc đến
chứng minh sao? Thuộc Đình, làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?
"Đúng vậy, Quan Tâm, tôi cùng Thuộc
Đình về sau sẽ rất bận rộn. Tuy rằng bạn là em kết nghĩa của anh ấy, nhưng tôi
là bạn gái của anh ấy, bạn gái luôn luôn cần thân cận nhiều hơn em gái." Trương
Duy Ngọc xen mồm, cười rộ lên nghe như con gà tây, "Còn
có, các người là anh em. Muốn bạn ở trước mặt cha mẹ Thuộc Đình nói tốt vài
lời."
Tôi không biết cô ta tại sao phải nghĩ rằng bọn họ cần
tôi trước mặt cha mẹ nuôi nói tốt, tuy rằng cha mẹ nuôi bọn họ hi vọng chúng
tôi có thể đến với nhau, nhưng bọn họ là người hiểu lý lẽ, cũng sẽ không bắt
buộc Thuộc Đình. Dù sao, không ai có thể bắt
buộc người khác theo ý muốn được .
Tôi không biết bọn họ còn nói những thứ gì, chỉ cảm
thấy Thuộc Đình tay vòng qua eo Trương Duy Ngọc thực chói mắt. Nhìn thấy, nước
mắt làm mơ hồ tầm mắt.
Kỷ Như Thần lại đây, "Được
rồi được rồi, các người nhanh đi hẹn hò đi, đừng ở chỗ này kích thích những
người cô đơn như chúng ta. Đi… đi..." Chị ấy
làm bộ đuổi bọn họ.
Thuộc Đình tay vẫn vòng qua thắt lưng Trương Duy Ngọc,
từ đầu đến cuối chưa có buông ra. Bình thường tôi thích bàn tay Thuộc Đình, rất
lớn rất dày, nắm lấy tay tôi làm tôi có cảm giác thật an toàn, hơn nữa bàn tay
kia từng ở trên người tôi khảy ra âm nhạc tuyệt vời. Nay nhìn...đôi tay này,
thật sự chói mắt. Tôi cảm giác dường như có chất lỏng ấm áp ở trong mắt đổi tới đổi lui, từ đầu đến cuối không có
rơi xuống.