Thuộc Đình vòng sang Trương Duy Ngọc đứng lên, "Tâm
Tâm, bọn anh đi đây." Ánh mắt của anh tôi nhìn
không hiểu được, không có tình yêu trong cái nhìn đó, ngược lại khi nhìn trong
mắt tôi những giọt nước mắt như sương mù, hiện lên một chút gì đó làm cho người
ta nhìn không ra cảm xúc gì.
Tôi giả bộ bộ dạng rất không bình tĩnh khoát tay,"Đi…đi…,
tôi không muốn thấy các người biểu diễn đoạn tình cảm trước mặt." Là vì
ghen tị sao? Tôi mong mình có thể dùng những lời nói thật ác độc để mô tả bọn
họ.
Tôi nhìn hai người bọn họ tình cảm đi bên nhau. Cửa
vừa đóng lại trong nháy mắt, nước mắt tôi liền mới rơi xuống. Tôi yêu anh yêu
trong nhiều năm như vậy, nay anh lại mang bạn gái qua báo với tôi, vừa nghĩ tới
Thuộc Đình sẽ hôn cô ta, thậm chí còn cùng cô ta lên giường, lòng liền đau đến
khắc cốt. Trong mắt tôi dường như luôn chập chờn hình ảnh ngọt ngào hạnh phúc
của Trương Duy Ngọc.
"Quên đi, Quan Tâm. Miễn là anh ta
chưa kết hôn, cậu vẫn còn có cơ hội." Không
biết là ai khuyên tôi như vậy.
Cơ hội? Cơ hội
đem Thuộc Đình giữ trong tay. Nếu anh không chịu cho tôi cơ hội, thì tôi làm gì
có cơ hội nào? Cho dù cô gái mà Thuộc Đình có kết hôn không phải Trương Duy
Ngọc, chỉ cần anh không yêu tôi, tôi cũng sẽ không phải là cô dâu của anh.
Tim nguội lạnh tim trống rỗng, cuối cùng so ra vẫn kém
với tan nát cõi lòng. Mùi vị tan nát cõi lòng đến tột cùng là như thế nào? Là
chua xót, là như tôi đau đến muốn vỡ trái tim.
Đối với tôi cuộc sống vẫn như cũ, vẫn đi học như
thường. Cùng Thuộc Đình đăng ký cùng một lớp, chính là vì muốn cùng anh chung
một không gian, khi đó tôi thấy rằng tuy anh không yêu tôi, nhưng chỉ cần cùng
anh ở chung một không gian, tôi cũng sẽ hạnh phúc. Nay phần hạnh phúc này lại
biến thành sự tra tấn, mỗi ngày nhìn Thuộc Đình ở trên lớp học cùng Trương Duy
Ngọc sống trong thế giới ngọt ngào của hai người, tôi không biết giáo sư ở phía
trên đang nói cái gì.
Đối với người không thể từ bỏ khóa học này. Rất nhiều
người muốn nhìn bộ dạng tôi khi biết Thuộc Đình có bạn gái, còn hi vọng nhìn
đến tôi trà không nhớ cơm không nghĩ, thậm chí là cả bộ dáng tiều tụy. Tôi
không muốn làm cho mình biểu hiện như người bị chồng ruồng bỏ, dù sao, không có
bắt đầu làm sao có kết thúc? Thuộc Đình ở trong trường học chưa từng biểu lộ
tôi và anh có cử chỉ thân mật nào, tôi cũng không nghĩ chính mình lại hạ thấp
mình đến vậy.
Kỷ Như Hàng ở ngày hôm sau tuyên bố tôi là bạn gái của
anh ta. Thời điểm tuyên bố, đúng là khi anh ta vừa đánh xong trận bóng rổ. Anh
ngực trần, người đầy mồ hôi, xuyên qua các nữ sinh yêu thích đang vây quanh, đi
đến bên cạnh tôi. Khi đó tôi bị Kỷ Như Thần kéo đến sân thể dục để cổ vũ cho
anh. Anh lấy nước khoáng trong tay tôi, ngửa đầu uống một ngụm lớn, một giọt
nước theo khóe miệng của anh chảy xuống, lướt qua cổ họng, trượt xuống ngực,
rồi một đường trượt xuống thân thể anh, điều đó trông cực kỳ gợi cảm.