Bởi vì tôi còn yêu anh, bởi vì chúng tôi từng có những
phút giây đẹp, tôi chỉ có thể vô lực tùy ý anh giở trò. Tuy rằng trong lòng tôi
reo hò muốn anh, nhưng tôi vẫn muốn giữ một chút tôn nghiêm còn lại của mình.
Anh đặt tôi lên bãi cỏ, "Quan
Tâm, chúng ta chưa từng có thân mật ở dưới ánh trăng, thử xem đi." Anh dịu
dàng một cách đáng ngạc nhiên. Sự dịu dàng này, chỉ có thể thuộc loại giây phút
ngắn ngủi này mà thôi.
Thời điểm kích động anh vô ý thức nói: "Những
thứ này đều thuộc về anh, không ai có thể cướp đi."
Nghe câu nói của anh, tôi cảm thấy bị tổn thương cùng
đau xót. Cơ thể tôi thuộc về anh, mà của anh đâu? Anh sẽ khiến cho thân thể anh
thuộc về tôi sao? Mày yêu anh, mày yêu anh tột cùng, cho nên chỉ cần anh vẫy
gọi, mày liền vĩnh viễn cũng rời không được anh. Lòng tự nói với mình. Tôi nước
mắt chảy xuống, bất đắc dĩ tự nói với mình: Một khi đã như thế, vậy khiến cho
tôi có thể có được anh khi giây phút anh đã có được đi.
Tôi đêm đó trở lại ký túc xá, Kỷ Như Thần không có
ngủ, chị ấy lén lút tiến vào chăn tôi, "Quan
Tâm, em làm chuyện có lỗi với em trai chị." Trong
giọng nói của chị có một tia trêu chọc cùng một tia cảnh cáo, "May
mắn Tiểu Hàng Hàng nhà chị không thương em. Nếu không, chị sẽ không để em làm
tổn thương em chị đâu.”
"Em biết." Tôi đặt
đầu chôn vào trong lòng chị ấy,"Nếu anh ấy thật sự
yêu em, em sẽ không đáp ứng làm bạn gái anh ấy đâu." Nhìn
ánh mắt Kỷ Như Hàng khi nhìn tôi chỉ biết: anh ta đối với tôi có hứng thú,
nhưng tuyệt đối không phải yêu. Hơn nữa, anh là Thiên Sứ, chức trách Thiên Sứ
là giúp người. Đương nhiên, anh làm Thiên Sứ chỉ để anh muốn giúp mọi người. Mà
tôi, là trong mắt anh, trở thành người mà anh muốn giúp đỡ nhất.
Kỷ Như Thần sờ vào vết tích trên người tôi nói:"Quan
Tâm, Thuộc Đình ác quá đi, anh ta cắn em?"
Tôi không biết, Thuộc Đình đêm nay xác thực không
giống anh lúc bình thường. Từ khi học đại học tới nay, chúng tôi không có ở
cùng một chỗ, không phải tôi không chịu, mà là anh quá bận. Cho dù tôi mỗi ngày
tìm kiếm cơ hội cùng anh gặp nhau, đối với chúng tôi còn không có bất cứ cơ hội
nào ngồi xuống nói chuyện chứ đừng nói là làm cái gì. Tôi không biết Trương Duy
Ngọc có thỏa mãn anh không hay là từ lúc nhập học tới nay anh bị ức chế quá lâu,
đêm nay anh cuồng dã là tôi chưa từng thể nghiệm đến.
Nước mắt của tôi lại chảy ra. Từ khi Thuộc Đình có bạn
gái đến bây giờ, mới hai ngày thôi, tôi chảy bao nhiêu nước mắt rồi? Khi nào
thì tôi trở nên yếu đuối như vậy?
Kỷ Như Thần vỗ lưng tôi, như một người chị lớn,"Thật sự mệt mỏi như
vậy..., thì cũng đừng có miễn cưỡng mình. Tình yêu không phải là điều quan
trọng nhất trong cuộc sống chúng ta, em có thể buông tha cho nó. Nhưng em trăm
ngàn lần không thể mất đi chính mình."