"Đối với người đã yêu anh từ lúc năm
tuổi. Yêu nhiều năm như vậy, tôi đã không thả ra được." Tôi tự
lẩm bẩm, giống nói cho chị ấy nghe, lại giống nói cho chính mình vậy.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi vẫn là bạn gái Kỷ Như Hàng,
Thuộc Đình vẫn như cũ mang theo Trương Duy Ngọc ở khuôn viên trường hình thành
một cảnh quan đẹp.
Giáo sư quả nhiên tuổi đã cao nhưng tâm hồn không già,
thầy nói: "Quan Tâm, kỳ thật có rất
nhiều chuyện không thể từ bỏ cho đến phút cuối cùng. Trò là cô gái có tính kiên
trì, thầy tin tưởng em sẽ nhận được điều em muốn. Thầy cũng là người kiên trì,
thầy tin tưởng thầy có thể thuyết phục em trở thành một người trong giới tư
pháp."
Tôi cảm thấy ông thầy này thật đáng yêu đi mất. Bây
giờ, tôi thật sự thực cần một người cổ vũ, như vậy tôi mới có thể tự nói với
mình: hãy kiên trì, kiên trì cuối cùng cũng sẽ mang lại thắng lợi.
Cảm kích nên tôi liền đi đến ôm lấy thầy, ông thực sự
đỏ mặt.
Sinh viên khoa Pháp luật cạnh tranh với nhau thật sự
rất khốc liệt. Kỷ Như Hàng mỗi lần trước cạnh tranh đều đã chạy đến bên tôi, "Nào,
yêu dấu, cho anh một cái hôn may mắn đi." Sau đó
cong môi, làm bộ dạng như hôn môi. Tôi cũng vậy mỉm cười rồi đi đến gần, sau đó
hướng về anh cong miệng lên như Tiểu Trư rồi hôn xuống. Vô luận người trước
người sau, chúng tôi cũng không kiêng dè. Thường thường sau khi hôn xong, tôi
vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thuộc Đình ôm Trương Duy Ngọc đứng ở sau đám đông.
Thuộc Đình nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, tôi nghĩ anh lại muốn kẹp cổ
tôi.
Tôi mua ở bên ngoài một căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông,
xung quanh yên tĩnh và trang nhã. Tuy rằng không lớn, tôi nhưng có thể cảm nhận
được căn hộ như nhà vậy.
Tôi thích không khí ở nhà. Cha mẹ cùng cha mẹ nuôi bọn
họ hỗ trợ tiền cho tôi, mẹ tôi cùng mẹ nuôi còn đặc biệt chạy tới cho tôi một
số gợi ý. Tôi chuyển ra ngoài sống, bọn họ chỉ biết tôi cùng Thuộc Đình nhất
định là xảy ra vấn đề, chỉ là bọn họ không nghĩ tới Thuộc Đình sẽ có bạn gái.
Vào một buổi sáng, Thuộc Đình cũng tới đây. Lúc Trương
Duy Ngọc bên kia gọi điện thoại cho anh. Theo cuộc nói chuyện của anh, mẹ tôi
cùng mẹ nuôi đoán được là anh có bạn gái. Thuộc Đình cúp điện thoại, đối với
chúng tôi nói: “Con có việc đi trước." Tôi
thậm chí không nói được một lời nào, chắc là đi gặp người đẹp của anh.
Mẹ nuôi nhìn tôi, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, giữ
chặt không cho nước mắt rơi xuống. Bà ấy đến ôm tôi vào trong ngực, "Tâm
Tâm, con làm sao bây giờ?"
Tôi liền "Oa" một
tiếng khóc lên, "Làm sao bây giờ? Con nên
làm cái gì bây giờ? Con còn có thể làm gì? Con chỉ có thể như vậy." Mẹ cùng
mẹ nuôi tôi mắt cũng đỏ hoe.