Các bà biết, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Mặc dù mọi người vẫn hi vọng tôi cùng Thuộc Đình thành một đôi, nhưng nếu Thuộc
Đình không yêu tôi, miễn cưỡng cũng không hữu dụng. Cho dù chúng tôi có phát
sinh quan hệ, cũng chỉ có thể xem như tôi tình anh nguyện.
Sau khi khóc xong cảm giác thoải mái hơn. Tôi đối với
bọn họ cười cười, "Mẹ, mẹ nuôi, không quan
hệ, không đến cuối cùng con sẽ không xem thường buông tha."
Mẹ cùng mẹ nuôi nắm chặt tay của tôi, "Tâm
Tâm, chúng ta tin tưởng con. Nhưng con cũng phải quý trọng bản thân mình. Đừng
có thuận theo nó quá."
Từ khi chuyển từ trường đến căn hộ nhỏ, số lần Thuộc
Đình thường xuyên lui tới ngược lại nhiều hơn. Lần đầu tiên anh đến thời điểm,
rất thoải mái khi ngồi trên chiếc sô pha mà tôi thích nhất, giống như ngồi ở
trong nhà vậy. Anh tùy tiện xem
tivi, uống cà phê, hét lớn với tôi làm cho anh những món ăn mà anh thích ăn
nhất, giống một đôi vợ chồng trẻ vậy. Sự nhận thức này làm cho tôi ở tại phòng
bếp phải đỏ mắt.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa mang Trương Duy Ngọc
đến, tôi cũng chưa nói, hơn nữa tôi cũng không chịu để cho cô ta đến.
Có mấy lần tôi nghe Trương Duy Ngọc đối với anh làm
nũng, "Thuộc Đình, nghe nói
Quan Tâm có thuê một căn hộ bên ngoài trường, có cơ hội mang em đi tới nhìn
xem." Thuộc Đình đều khéo léo thay đổi chủ đề.
Rốt cục có một lần, khi đang trong tình cảm mãnh liệt
tôi đối với anh nói: "Thuộc Đình, nơi này là
chỉ thuộc về không gian của chúng ta, nếu anh dám mang Trương Duy Ngọc đến em
liền giết anh."
Anh ghé vào người tôi, liền véo mũi tôi, bật cười,"Mèo
hoang nhỏ, anh liền biết em là người lòng dạ hẹp hòi. Yên tâm đi, anh mới sẽ
không để cho cô ấy đến bị em chọc tức đâu."
Bị bắt nạt? Tôi tức giận đẩy anh ra, "Anh
trai, anh không biết là nói chuyện với anh rất bực mình sao? Bị bắt nạt? Em có
làm anh sinh khí sao? Cô ta sẽ là chị dâu của em, em nào dám cho cô ta
sinh khí? Chỉ cần cô ta không mắng em là hồ ly tinh câu dẫn chồng cô ta em đã
thấy hài lòng rồi."
Anh bò lên người tôi, cố không cười, ngực cũng vì thế
mà phập phồng phập phồng theo, "Em chính là lòng dạ hẹp
hòi." Sau đó anh không cho tôi nói chuyện, lại hôn tôi, dẫn
dắt tôi lại một lần nữa nhập vào thế giới cảm quan. . . . . .
Chúng tôi vẫn không có lựa chọn tránh thai, tôi cũng
không biết có phải hay không là ông trời không muốn cho chúng tôi cùng một chỗ.
Tuy rằng Thuộc Đình có bạn gái, nhưng anh vẫn là nói: "Tâm
Tâm, nếu em có con, chúng mình liền kết hôn."
Mỗi lần nghe nói như thế, tôi liền nghĩ mặc kệ anh có
yêu tôi hay không, như vậy hứa hẹn tôi liền thấy đủ hài lòng. Nhưng mà, từ lớp
mười cho tới bây giờ đã bốn năm rồi, tôi vẫn như cũ ngay cả trứng cũng chưa tạo
ra được. Có khi tôi nghĩ, có phải hay không lên trời ở trừng phạt tôi làm người
rất giả tạo? Để cho tôi vĩnh viễn không chiếm được lòng người đàn ông tôi yêu.
Nếu như vậy, Thuộc Đình cũng không biết tại
sao anh nói được tự nhiên như vậy, yêu sao? Không phải, không phải là cảm
không thể nào quên, không thương sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy Quan Tâm hôn Kỷ
Như Hàng, đối với chàng trai khác cô ấy lộ ra chiêu bài nụ cười Thiên Sứ, anh
sẽ cảm thấy trong lòng như bị chắn lại, giống như đồ đạc của mình bị xâm phạm.
Mâu thuẫn như vậy làm cho anh không thể một lần nữa không mượn sự giao hòa thân
thể để hóa giải.