Tôi nghĩ lời của tôi thật ác độc, làm sắc mặt Trương
Duy Ngọc một hồi xanh trắng một trận, nhưng tôi sẽ không thông cảm cho cô ta.
Ai bảo cô ta trêu chọc đến tôi, hơn nữa, cô ta đã có Thuộc Đình một thời gian
rồi, cũng nên xuống sân khấu khom người cúi chào rồi, thuận theo ý kiến công
chúng chứ. Tôi thậm chí hận không thể dùng lời nói càng ác độc để đả kích cô
ta.
Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng nhận
thua, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: "Quan
Tâm, đừng tưởng rằng cô là người tốt đẹp gì! Cô đừng có cho là tôi không biết
cô cùng anh ta sau lưng đều làm những cái gì, cô vì sao ở bên ngoài thuê phòng?
Còn không phải sợ trường học tra xét ban đêm thấy cô cùng anh ta ở trên giường
lăn lộn sao? Bằng không vì sao anh ấy không dám mang tôi đến nơi đó của cô? Hừ,
anh em loạn luân. . . . . ."
Tôi vươn tay tát cô ta một bạt tai đánh gãy lời của cô
ta, "Tôi cho cô biết, cơm có
thể ăn nhiều, nói cũng không nên nói loạn. Theo những lời này cô mới vừa nói
cũng đủ để đủ tôi ở toà án cấp trên cao kiện cô tội phỉ báng rồi, tiểu thư.
Tôi ở bên ngoài mua phòng ốc là tôi có tiền, cô ghen tị sao? Tôi cùng Thuộc
Đình sau lưng làm những thứ gì là chuyện của tôi; không mang theo cô đi là vì
đó là nhà của tôi, anh ấy không có quyền lợi mang khách mà tôi không chào đón
đến. Về phần tôi cùng Thuộc Đình có hay không ở trên giường lăn lộn, cô cũng
không có quyền xen vào, chỉ sợ có người cởi sạch quần áo đưa tới cửa, còn không
có người khác muốn đâu. . . . . ."
Trương Duy Ngọc chuyển hướng tới Thuộc Đình, vẻ mặt ủy
khuất cùng đau thương khóc, "Thuộc Đình, tốt xấu gì
chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh để cho cô ấy bắt nạt em sao?"
Phun! Mặt cũng chuyển rất nhanh. Đối mặt tôi thì như
cọp mẹ giương nanh múa vuốt còn lúc chuyển hướng sang Thuộc Đình liền biến
thành con cừu nhỏ bị người bắt nạt. Tôi hai tay ôm cánh tay, cười nhìn Thuộc
Đình. Thuộc Đình trong mắt lóe sáng mỗi lần con gái tìm tôi phiền toái đều xuất
hiện sự u ám, rất tà ác cười:"Nhân tất tự vũ,
nhiên hậu nhân vũ chi (1). Duy Ngọc, giữa chúng ta không cần
nhiều lời. Cùng em chia tay là quyết định của anh, không liên quan bất luận kẻ
nào."
(1) Đây là câu nói của
Mạnh Tử có nghĩa là anh tự khinh mình trước, nay đời khinh thì kêu gì?
Rất may, cuối cùng anh nói một câu tiếng người, không
đem tôi kéo vào. Tôi trừng anh liếc mắt một cái, dùng ánh mắt nói cho anh biết:
Coi như anh thức thời, kéo em vào có khi anh càng làm tình hình xấu hổ.
Anh quay về tôi một ánh mắt: Em hài lòng chưa?
Tôi nhún nhún vai: Vốn là chuyện không liên quan đến em,
em chỉ là mang ương cập đích trì ngư (2).
(2) ương cập đích trì
ngư có nghĩa: tai họa lây cả cá.
Đang lúc mọi người còn cười, Kỷ Như Thần vỗ vỗ tay.
Hội trưởng hội học sinh sức hấp dẫn chính là vậy, chị ấy chỉ dùng một động tác,
mọi người liền rất nể mặt mà yên tĩnh trở lại. "Ok,
mọi người. Trong đêm trước tốt nghiệp của tôi, tôi phải dốc lòng vì hội sinh
viên đưa ra ứng cử viên cho công việc hội trưởng trong một vài người. Bây giờ,
tôi có thể nói cho mọi người, tôi đề cử chọn người chính là tân sinh viên ban
tiếng anh, bạn nữ bên cạnh tôi đây —— Quan Tâm! Nếu có ai đồng ý hỗ
trợ tôi giống như hỗ trợ cô ấy, xin giơ tay."
(1): Mạnh Tử (chữ Hán: 孟子; bính âm: Mèng Zǐ ; 372–289 trước công nguyên;
có một số tài liệu khác ghi là: 385–303/302 TCN) là nhà triết học Trung Quốc và
là người tiếp nối Khổng Tử.
(2): Đây là câu
ngạn ngữ của Trung Quốc. Đầy đủ cả câu là thành môn thất hỏa, ương cập trì
ngư" nghĩa là "cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá."