"Ha ha," tôi ở
trước mặt anh cười, "Con mọt sách? Anh là con
mọt sách?" Anh hung hăng xông lại
kẹp chặt cổ tôi. Kẹp chặt cổ tôi, là cách phát tiết cảm xúc trong lòng của
Thuộc Đình. Bởi vì tôi thương anh, nên tôi nguyện ý để anh làm. Mà anh lại
không suy nghĩ lý do vì sao tôi lại để yên.
Lưu Uyển Tình đến kết bạn với tôi thì tôi rất rõ ràng
nói cho Lưu Uyển Tình: "Thuộc Đình là một người
độc lập, cho tới bây giờ tớ không thấy anh bị tác động bởi cái gì. Anh thích ai
cũng sẽ không nói cho tớ biết và sẽ không nghe theo tớ đâu."
Lưu Uyển Tình liền nói: "Không
quan trọng, chỉ cần tớ ở bên cạnh cậu, thì anh ấy sẽ nhìn thấy tớ."
Từng nữ sinh để ý Thuộc Đình đều đến kết bạn với tôi
và cũng nói như vậy. Đáng tiếc không ai trong các cô ấy thành công, Thuộc Đình
cũng không giống tôi, như những người bên cạnh tôi, anh đã định sẵn mối quan hệ
rất rõ ràng. Nhưng tôi lại không nói cho họ chuyện này, bởi thời điểm khi muốn
lợi dụng người khác, thì phải chấp nhận chịu hậu quả mà thôi. Hơn nữa, tôi thà
để Thuộc Đình nhìn thấy nhưng lại không chú ý tới bọn họ, miễn cho anh bị người
khác đoạt mất.
"Quan Tâm, cậu có thể giúp tớ vài ý
tưởng về đợt báo tường năm nay không?" Lưu
Uyển Tình trước mặt Thuộc Đình nũng nịu hỏi tôi, giọng nói quyến rũ hơn bình
thường khi nói với cô gấp trăm lần. Tôi ở trong lòng mừng thầm, cho dù Thuộc
Đình thật sự phải lòng cô ấy đi nữa, thì giọng nói như vậy thì cũng sẽ khiến
anh chán ghét mà thôi.
Quả nhiên, tôi thấy trong mắt Thuộc Đình có sự chán
ghét thoáng qua. "Ha ha ha," tôi
cười, "Xin lỗi, Lưu người đẹp,
tớ còn có việc, không thể giúp được cậu."
"Thuộc Đình, cậu xem lại em gái cậu
nha, thật đáng ghét, đấy mà là bạn tốt. Bạn tốt không phải giúp đỡ lẫn nhau à,
cậu khuyên cô ấy giùm mình đi?"Lưu Uyển Tình hướng về
phía Thuộc Đình khéo léo nở nụ cười đẹp làm sao
Kinh tởm, bữa cơm trưa của tôi như muốn nôn ra .
"Anh trai, anh thật không biết thương
hoa tiếc ngọc?" Tôi xem anh xoay người bỏ
đi, liền nói với anh trên hành lang vắng vẻ. Anh quay đầu lại hung hăng trừng
mắt liếc tôi, nếu là không có người ngoài ở đây thì lời nói vừa rồi..., thì ánh
mắt ngoan độc lúc này sẽ lập tức thăng cấp hành động xông lên kẹp cổ tôi. Tôi rùng
mình một cái, người xung quanh không ai là không nhìn.
Lưu Uyển Tình nhìn theo bóng lưng của anh, si mê nói: "Quan
Tâm, tớ chính là thích anh ấy ở điểm này, đôi khi ở sau tinh tế và tao nhã, lại
mang một chút ngỗ ngược."
Oh? Tôi quay đầu nhìn lại cô ấy, hóa ra cô ta cũng
không phải đơn giản là háo sắc, còn nhìn ra được điều đó ah? Nhún nhún vai, cái
gì cũng không nói, tôi xoa xoa cổ, cảm thấy nó cho tới bây giờ còn nguyên vẹn
trên cơ thể tôi thật không đơn giản. Từ nhỏ đến lớn, Thuộc Đình kẹp tôi bao nhiêu
lần? Tôi nhớ được năm anh sáu tuổi lần đầu tiên là kẹp cổ cô là đúng khi chuyện
của cha nuôi được làm rõ, ngày hôm đó người lớn đều uống rượu say, hai cái đứa
trẻ chơi trong phòng ngủ, nghe được cha nuôi nói "Huynh
đệ, hai năm qua nhờ cậu không ít" thì anh
bỗng nhiên xông lên kẹp cổ tôi, tôi lắp bắp kinh hãi, nhưng tôi không khóc, tuy
rằng anh thật dùng sức, đối với chính tôi biết —— anh sẽ không tổn thương tôi.
Quả nhiên, sau khi anh buông tay ra, trên cổ của tôi chỉ có dấu vết vòng tròn
mờ nhạt. Sau đó khi anh có thói quen dùng kẹp cổ tôi để phát tiết cảm xúc, tôi
liền nói: "Thuộc Đình, cậu liền bóp
chết tớ đi. Bóp chết rồi, cậu sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tớ." Mỗi lần
như vậy anh đều nhìn tôi một cách kỳ lạ, sau đó lại buông tay, xoay người bỏ
đi. Để lại cho tôi là cái vuốt ve cổ tôi sau mỗi lần cùng với ánh mắt mang
hương vị lãnh mạc.
Mười ba tuổi, tôi đã nói với anh rằng tôi yêu anh. Còn
nhớ rõ lúc đó anh cười đến thực khoa trương,"Phải
không? Tiểu Ác Ma cũng sẽ yêu ah?" Thuộc
Đình chưa bao giờ nghĩ tôi là thiên sứ, tôi cũng vậy không phải là Thiên Sứ
của anh, tôi chỉ là tiểu Ác Ma của anh, anh đã nói mớ trong giấc mơ như vậy. Sự
đáng yêu này không được, thì có thể buông tay được không? Ác Ma cũng tốt, Thiên
Sứ cũng thế, nếu như có thể gần nhau, cho dù vào Địa Ngục tôi cũng nguyện ý
cùng anh một chỗ. (theo mình tra và tự
nghĩ thì cô định dùng sự đáng yêu của mình để quyến rũ anh^^ nhưng ko được thì
có nên buông tha hay ko?)
Cách kỳ thi đại học ba tháng, tôi rất tự tin. Thuộc
Đình vẫn như cũ đứng thứ nhất, tôi đã nom nem gần tới vị trí thứ hai, Nhạc
Nguyệt cũng lọt vào trong danh sách mười người, nếu môn toán không có quá khó
như vậy, thi vào trường đại học lại thập phần an tâm hơn. Trước kia tôi vẫn
muốn, nếu môn toán của tôi giỏi hơn, tôi sẽ vượt qua Thuộc Đình. Nhưng sau ba
năm, cẩn thận quan sát, tôi mới biết được tôi thật sai lầm rồi —— Thuộc Đình
rất gian xảo đi, anh đắn đo suy nghĩ thành tích của mình rất chừng mực, anh sẽ
không bao giờ cóđiểm nhiều hơn so
với vị trí thứ hai. Giống như bạn thấy rõ người trước mặt bạn chỉ là nhanh
hơn một bước, bạn cố sức chạy, nghĩ rằng tôi có thể vượt qua anh ta, nhưng lại
không biết anh ta cũng đồng thời bước một bước dài hơn, hoặc nhiều hơn bạn rất
nhiều. Vì thế tôi ngày càng tin tưởng anh so với tôi còn là một Ác Ma tồi tệ
hơn nhiều.
Nhạc Nguyệt nói: "Quan
Tâm, kỳ thật Thuộc Đình mới là người thâm tàng bất lộ (1), so
với anh ấy, cậu gặp phải sư phụ rồi." Tôi cho
cô ấy ánh mắt “Cậu biết rõ trái tim tớ mà”. Cô ấy biết tôi yêu Thuộc Đình,
nhưng cô ấy không biết rằng tôi đã yêu anh hơn mười năm. Đôi khi tôi thậm chí
cũng không tin rằng tôi đã yêu một người lâu như vậy.
(1) thâm tàng bất khả
lộ: giấu kín, không để lộ bản chất