Bọn họ đều cúi đầu, trong đó có một người quản lý ấp
úng nói: "Là tổng giám đốc không
cho chúng tôi thông báo."
Tôi gật đầu, "Tốt
lắm, các ông nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này các ông làm công việc
gì? Không có mục tiêu điều tra? Cũng không vội vàng đi trấn an nhân viên? Biết
rõ phát sinh loại sự việc này không thể trì hoãn, nếu để lâu thì hậu quả càng
nghiêm trọng, các ông lại biết rõ sự việc mà dám che giấu không báo cáo? Thuộc
Đình còn trẻ, có một số việc cân nhắc chưa thấu đáo, trong khoảng thời gian này
lợi nhuận của chúng ta tổn thất bao nhiêu trong lòng các ông đều hiểu rõ. Chẳng
lẽ còn phải chờ tới tình huống nghiêm trọng, xuất hiện mạng người, công ty đóng
cửa mới thông báo cho ban giám đốc bên kia sao? Còn có, vì sao tên tống
tiền kia có thể dễ dàng cắt điện thang máy, thư đe dọa có thể dễ
dàng gửi đến, các ông không thấy chuyện đó thật sự kỳ quái sao? Nếu như không
có người trong công ty tiếp ứng hắn ta, hắn ta sao biết rõ ràng nhất cử nhất
động của Thuộc Đình như thế?" Lời của tôi nói ra làm
bọn họ đầu càng cúi thấp hơn.
Mặc kệ bọn họ, tôi đứng lên, "Còn
chờ cái gì? Biết bản thân có chức trách gì thì cũng nên đi làm đi! Các ông tốt
nhất cho tôi kết quả vừa lòng." Sau đó
mới nhìn bọn họ kích động đứng lên chạy ra bên ngoài, còn làm ngã vài cái ghế.
Tôi rất kỳ quái sao Thuộc Đình lâu như vậy còn chưa
trở lại, đến bên cửa sổ nhìn xuống, tuy rằng đây là tầng 36 thấy không rõ tình
huống bên dưới, nhưng phía dưới đột ngột có một đám người vây quanh thì cũng
thật không bình thường chút nào.
Ông trời! Tôi cảm thấy cảm giác có nguy hiểm lại xuất
hiện —— Thuộc Đình! Tôi bay thân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu nhân viên bảo
vệ, "Phía dưới đã xảy ra
chuyện rồi, nhanh lên!" Sau đó là những tiếng
bước chân, nhân viên bảo vệ cũng phát giác tình huống không đúng đều chạy
xuống.
Xuống tầng dưới, bể phun nước ở phía trước công ty,
tôi thấy Thuộc Đình đưa lưng về phía tôi đang đứng, đối diện anh là khuôn mặt
khốn khổ của một người đàn ông, đang cầm trong tay một con dao đặt trên cổ Tiểu
Bình, tay cũng ghìm chặt cổ Tiểu Bình. Tiểu Bình sợ tới mức mặt trắng bệch,
Thuộc Đình mặt cũng không còn chút máu.
"Ha ha ha, nhóc Thuộc, sợ rồi sao?
Ah? Ngươi có bản lĩnh, là ngươi đem ông bức đến đường cùng." Tên đàn
ông kia trong tay dùng một chút sức, dao nhọn áp lên cổ Tiểu Bình, trên cổ
tuyết trắng của cô ta liền vẽ lên một vết máu, "Thằng
nhóc, ông đây cũng không yêu cầu nhiều lắm đâu, ngươi cho ông ba trăm ngàn, sau
đó ông mời cô gái này cùng ông rời khỏi thành phố B. Nếu ngươi nghe lời, cô gái
này này cũng sẽ không nhận thêm nỗi khiếp sợ nữa, nếu ngươi không nghe lời, ông
không biết con dao trên tay ông đây có giữ được không." Hắn ta
uy hiếp.
Nhìn Thuộc Đình khó xử, Tiểu Bình sợ hãi, tên tống
tiền kiêu ngạo, tôi nghĩ, đi lên đứng cạnh Thuộc Đình, dùng giọng nói làm say
đắm lòng người, "Ha ha, ông ngốc, ông cho
là Thuộc Đình thật sự sẽ sợ sao?"