Hắn hoảng sợ, thế nào lại nhìn thấy tôi, "Cô
là ai? Ai bảo cô tới đây?"
Mà Thuộc Đình cũng xoay người, cũng không tán thành
nhìn tôi, trong ánh mắt của anh không có độ ấm, cũng cái nhìn ấy vẻ mặt anh
dành với Tiểu Bình lại khác biệt như vậy. Điều này làm cho tôi tự giễu mà nghĩ:
tôi đã quyết định đúng rồi.
Vì yêu anh, tôi lựa chọn làm cho anh hạnh phúc.
"Tôi ư? Tôi là con gái của đại cổ
đông Thuộc thị Quan Trấn Dương—— Quan Tâm, ông có biết không? Hơn nữa Thuộc thị
ở thành phố B này, tôi có 30% cổ phần của công ty, tôi mà nói ra..., thì Thuộc
Đình còn phải nghe." Dừng
một chút, nhìn sắc mặt của hắn quả nhiên đã thay đổi, lại tiếp tục nói, "Một
điểm quan trọng nhất là quan hệ của Thuộc Đình với tôi, ông không biết tôi cùng
anh ấy từ nhỏ là đôi vợ chồng chưa cưới sao? Tôi là hôn thê của anh ấy, về phần
cô gái trên tay ông, nhiều nhất chỉ có thể coi là bạn ăn chơi của anh ấy mà
thôi."
Đúng như dự đoán của tôi, sắc mặt mỗi người đều thay
đổi.
"Tôi không tin, Thuộc Đình rất để ý
cô gái này, mới không phải như cô nói." Hắn nắm
chặc tay Tiểu Bình.
"Ha ha, nếu vậy tôi cũng không nói
ông là thằng ngốc? Thuộc Đình đã sớm chú ý tới chuyện của các ông rồi, cho nên
thiết kế muốn bắt các ông, mà anh ấy sợ hãi tôi bị thương, cho nên đem tôi đưa
ra nước ngoài, mà dùng chính cô gái trong tay ông để tạo sự nhầm lẫm tới cái nghe
nhìn của các ông mà thôi."
Để tạo sự tin tưởng cho hắn ta, tôi xoay người ôm lấy
cổ Thuộc Đình, dùng sức hôn anh. Bởi vì đưa lưng về phía người kia, cho nên tôi
dùng ánh mắt nói với Thuộc Đình: "Nếu
như muốn cứu Tiểu Bình của anh, cũng chỉ có biện pháp này." Anh rốt
cục cũng nồng nhiệt hôn trả lại tôi.
Năm tháng, đôi môi vừa tiếp xúc, giống như quyết tâm
chia lìa của bản thân thật sự khó khăn. Tại thời điểm nguy hiểm này, tôi còn
say sưa trong nụ hôn của anh, thẳng đến anh bứt ra, đem tôi ôm vào trong ngực.
"Đúng vậy, tôi yêu nhưng thật ra là
vị hôn thê từ nhỏ này, cô gái trong tay ông ở trong lòng tôi không có phân
lượng gì cả. Tôi sở dĩ cùng ông bàn bạc điều kiện, chính là không muốn liên lụy
đến một sinh mệnh vô tội thôi." Anh cúi
đầu nhìn tôi, trong mắt có thâm tình chân thành, nhìn đến bản thân còn cảm
động.
Tôi cười cười với người đàn ông kia, "Nếu
ông còn chưa tin..., tôi còn cho ông một cái chứng cớ nữa."Trong
lúc Thuộc Đình còn kinh ngạc, tôi vỗ vỗ bụng,"Có
thấy không? Trong bụng tôi đã có đứa con của anh ấy."
Những lời này không khác gì một quả bom vậy, nổ tung
thế giới của Thuộc Đình, cũng nổ tung lòng Tiểu Bình, càng làm người đàn ông
kia trở nên bối rối và bực bội, "Cô nói cho tôi biết việc
này thì có lợi ích gì? Tôi không tin tôi bắt được người con gái này, các người
dám không đưa cho tôi tiền."