"Mẹ, cô giáo của chúng con thật ngốc,
con hỏi cô vì sao một cộng một lại bằng hai, cô đã trả lời không được vậy mà
còn nói con nghịch ngợm, phạt con đứng hành lang nữa chứ." Tiểu Tề
cau mày, cùng vẻ mặt giống cha cậu vậy.
"Ồ, vậy Tiểu Tề của chúng ta có đứng
hành lang hay không?" Tôi
cười hỏi.
"Đương nhiên là không rồi," Cậu bé
nhìn tôi, giống như đang nói "Con có ngốc như vậy
sao".
Tôi cười, "Vậy
Tiểu Tề chạy đi đâu?"
"Con đương nhiên là đi chơi bóng rổ
rồi. Hừ, cô giáo giảng bài còn không bằng bản thân con tự học nữa, con không
muốn đến lớp của cô ấy nữa đâu, mẹ, con muốn tới trường học mà ông nội nói lần
trước, được không mẹ?" Cậu bé
vẫy tay tôi năn nỉ.
Lần trước cha nuôi nói có một học viện tên Thánh Ân,
bên trong đó tất cả đều là thiên tài giống như Tiểu Tề vậy. Cha còn nói nếu
Tiểu Tề thích, thì có thể đến đó học. Phong cách học tập bên đó có vẻ thoáng
hơn, cũng sẽ không ép các cậu bé làm những chuyện mà mình không thích.
Tôi đối với con trai muốn học trường gì đều không sao cả,
chỉ cần con trai thích là được. Nhưng mà Thuộc Đình kiên quyết không đồng ý cho
con trai đến Thánh Ân, anh nói: "Con trai của anh sẽ lớn
lên giống những đứa trẻ bình thường khác, không cần phải học qua nhiều thứ. Anh
hi vọng cậu bé ở mỗi thời điểm nào cũng được chơi đùa. Giống anh vậy, cũng
không cần đến cái học viện đặc thù gì đó, cũng không phải đã đậu cao vào B
sao?"
Khi đó cha nuôi ở một bên rống lên, "Cháu
yêu của ta là kim cương mới không cần giống ngươi. Hừ, không có tiền đồ, lại
không có mắt nhìn." Những lời này làm Thuộc
Đình tức giận đến không ăn cơm, ở trên giường hờn dỗi. Lúc tôi đi gọi anh, anh
rất ai oán nhìn tôi, "Quan Tâm, mặt của anh
tất cả đều mất hết rồi, vậy mà em còn không muốn gả cho anh. Chẳng lẽ đến bây
giờ em còn chưa tin anh yêu em sao?" Trong
năm năm qua, chỉ cần có được bất kì một cơ hội nào thì anh đều cầu hôn tôi.
Không phải là không tin tưởng, chỉ là tôi muốn hưởng
thụ niềm vui khi anh theo đuổi tôi mà thôi. Mới chỉ có năm năm thôi mà, tôi
chẳng phải còn theo đuôi anh tới tận mười tám năm sao.
Phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt như Thiên Sứ
của con trai, tôi hung hăng hôn cậu một cái, "Con
trai à, chuyện này mẹ không có ý kiến được, con phải đến hỏi cái người ngồi
trong phòng khách kia kìa."
"Mẹ, ông ấy cũng không phải là người
nhà của chúng ta, con là cái gì mà phải nghe ông ấy?" Cậu con
trai cũng ngoan ngoãn hôn tôi một cái, thay đổi sự ủ rũ ban đầu, cố lấy ý chí
chiến đấu sãi từng bước tiến vào phòng khách.
Tôi ở phòng bếp làm cơm tối cho hai người đàn ông mà
tôi yêu, lắng nghe đoạn đối thoại ở phía trước đúng như dự đoán.
"Này, ông già, tôi muốn đi Thánh Ân
học." Đây là giọng nói của con
trai.
"Không được!" Đây là
người làm cha rống giận,"Con sao lại bảo ta là ông già, ta có
già như vậy sao? Còn có, không được phép không biết lớn nhỏ như vậy, ta là cha
con đấy."