"Tôi mới không thừa nhận ông cái loại
đại sắc quỷ này là cha tôi đâu. Hừ." Tiếng
hừ lạnh của con trai đặc biệt lớn, tôi có thể tưởng tượng đến bộ dạng cậu nhóc
thở lỗ mũi đối với Thuộc Đình, "Trên hộ khẩu nhà của
chúng tôi không có tên Thuộc Đình. Xin ông cũng nên thức thời, không cần đến
nhà chúng tôi, cũng đừng mong cướp lấy người mẹ xinh đẹp của tôi."
"Này, cậu nhóc, có phải hay không xem
thường cha đây? Con xem con có bộ dạng đẹp trai như cha không? Không có thì
cũng đừng nên có theo cha đây mà cướp vợ của cha!" Thuộc
Đình ở trước mặt con trai làm động tác xắn tay áo, "Xem
đi, cậu nhóc, đây mới là đàn ông!"
"Ông già tự phụ. Mẹ tôi còn chưa có
đồng ý gả cho ông đâu, không cần gọi vợ ơi vợ ơi thân thiết như vậy." Giọng
của con trai càng ngọt ngào đáng yêu,"Tương lai mẹ sẽ là
cô dâu gả cho tôi."
Ông trời, tôi ở phòng bếp thiếu chút nữa là cắt trúng
tay, khi nào con trai lại có ý nghĩ này? Tôi không muốn gây hiểu nhầm cho cậu
bé.
Phòng khách lại truyền tới tiếng hét lớn, "Cậu
nhóc hư, dám cùng cha cướp vợ? Có phải quá hỗn rồi hay không?" Bàn tay
Thuộc Đình siết chặt tiếng "Ba ba" vang
lên, "Lại đây, cậu nhóc, cha
sẽ dạy con biết cái gì là hiếu thuận!"
"Ha ha. . . . . ." Cha con
ở phòng khách tạo thành một đoàn điên cuồng.
Tôi đi đến cánh cửa cạnh phòng khách muốn gọi bọn họ
vào ăn cơm, không ngờ lại nghe thấy con trai nói:
"Cha ơi, cha nói mẹ có thể hay không
gả cho cha?" Con trai nằm trên người
Thuộc Đình, cắn người anh một ngụm, nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, ai bảo con nói như vậy?
Muốn kết hôn với mẹ con?" Thuộc
Đình xoa tóc con trai, cũng cắn người cậu một ngụm, ôm cậu càng chặt thêm.
"Là do ông nội cùng ông ngoại đó. Các
ông đều nói cha thật kém, cha yêu mẹ nhiều như vậy, để cho con đây phải thương
xót mà giúp cha một chút." Con
trai thơm mạnh lên má anh.
"Ha ha, con trai, là cha vô dụng.
Tương lai con nhất định không được bắt chước cha đâu đấy."
"Này, con trai, Thuộc Đình, ăn cơm
nào." Tôi lui về trong phòng ăn
gọi. Để cho đoạn đối thoại vừa rồi là bí mật của cha con họ đi. Dù sao đêm nay
tôi cũng có việc muốn thông báo. Thuộc Đình ôm con trai đi vào, cùng con trai
chơi đùa khiến cho đầu tóc cũng mất trật tự.
Anh cúi người xuống hôn tôi, "Bà
xã, tay nghề của em càng ngày càng giỏi, thơm quá!"
Tôi một bên xới cơm cho con trai, một bên làm bộ như
lơ đãng hỏi anh: "Thuộc Đình, ngày mai anh
có bận không?"
"Không bận không bận, bà xã, em muốn
sai bảo anh sao?" Anh háo hức mong đợi.
"Đúng vậy đúng vậy, bà xã, em muốn
sai bảo anh sao?" Con trai cũng bắt chước
giọng điệu của anh.
"Không có gì, nếu anh có thời
gian..., vậy chúng ta đến Tòa án đi." Tôi ném
bom.
"Oh, em có vụ kiện sao? Anh giúp em
tìm luật. . . ." Anh nhảy dựng lên, "Bà
xã, em lặp lại một lần nữa đi —— là đi tòa án?! Anh không nghe lầm chứ?" Anh cầm
lấy tay tôi.
Tôi cười.
"Ông trời ơi! Bà xã, em rốt cục quyết
định gả cho anh sao? Rảnh chứ rảnh chứ, wow ha ha ha ha. . . . . ." Anh hóa
điên rồi.
"Con muốn làm phù rể nhí! Con muốn
làm phù rể nhí!" Con trai cũng rất phấn
khích.
"Mẹ —— Tâm Tâm ngày mai muốn đi tòa
án! Không, còn có con nữa! Không phải, là con, cô ấy, kết hôn! Đúng, kết hôn.
. . . . ." Thuộc Đình vọt vào trong
phòng gọi điện thoại, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
Năm năm qua Thuộc Đình luôn thực hiện lời hứa của anh,
như một người nông dân cần cù, tỉ mỉ tưới nước cho bông hoa tình yêu của chúng
tôi. Tôi đã nhìn thấy hạt giống này nảy mầm, vươn cành, mọc lá, nhìn nó nở hoa.
Nghe thấy anh ở trước mặt la lên, tôi ngồi xuống ăn
cơm.
Màu sắc của tình yêu đầu tiên chính là hương vị hạnh
phúc, hạnh phúc bây giờ đang ở trong tay tôi, nụ cười của tôi rốt cục cũng đã
nở rộ thành một đóa hoa tình yêu tuyệt đẹp.