Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 48: Chương 48: Một tấn bi kịch đáng thương




Tôi kích động đứng lên khỏi sô pha, trừng mắt tức giận nhìn Vân Á, cả người đều run lên.

Biểu hiện của cô ta thế này đã chứng minh suy đoán của tôi!

Vân Á nhất định biết chuyện gì đó, chỉ là cô ta đang cố che giấu.

Ban đầu tôi còn không tin mấy lời đồn cái gì mà bạn thân trở mặt với nhau, bạn thân cướp người yêu của nhau, thậm chí là ngoại tình, cặp bồ linh tinh.

Bởi vì tôi với An Bình là bạn tốt, bạn thân nhất, trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện như thế.

Ha! Tôi không ngờ mình lại đoán ra được sự thật, chắc chắn người phụ nữ ác độc này đã hại chết Mao Mao.

Còn cố tình trốn tránh không liên lạc với những người quen, không tiếp điện thoại của người quen Lâm Miêu Miêu, chỉ có kẻ xấu làm chuyện trái lương tâm mới có thể hành động như vậy!

Tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ! Hung thủ hại chết Mao Mao chính là Vân Á, vậy nên sắc quỷ mới có thể cảm nhận được tử khí ở đây. Nếu không làm chuyện trái lương tâm thì cô ta đang trốn cái gì chứ?

Hơn nữa tôi đã nói ra mọi chuyện như vậy, cô ta còn tiếp tục che giấu, thật sự quá ác độc!

“Không phải, tôi không làm gì cả…”

“Cô đừng ngụy biện nữa.”

Tôi phất tay, trừng mắt nhìn cô ta chăm chú, nói ra những lời dứt khoát sắc bén mà chính tôi cũng không ngờ.

“Cô hại chết Mao Mao đúng chứ. Chuyện nó cùng chồng cô ra ngoài du lịch, cô nghĩ tôi ngu ngốc mà tin sao?”

Vân Á nghe tôi nói như vậy, bóng đen tăm tối đang ngo ngoe rục rịch trong mắt cô ta không kiềm nén được nữa mà tràn ra ngoài! Bao phủ cả đôi mắt cô ta là bóng tối!

Nhìn thấy sự biến dổi dị thường của cô ta, tôi rùng mình giảm nhỏ tiếng dần, bước lùi ra sau.

Đôi mắt đen tối của Vân Á nhìn chằm chằm vào tôi, làn da trắng mịn bắt đầu hóa đen, từng đường gân xanh tím bắt đầu bao phủ toàn bộ thân thể cô ta.

Hơi thở màu đen tỏa ra trên người cô ta vùn vụt, đột nhiên cô ta nhìn tôi rồi toét miệng cười, nụ cười khủng bố như thuốc độc.

“Ha ha ha! Không ngờ Lâm Miêu Miêu còn có một người bạn như cô, không ngờ cô lại phát hiện ra tôi đấy.”

Sắc quỷ lập tức hiện thân, che chắn tôi ở sau lưng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.

“Cô ta bị ác quỷ nhập vào người.”

Cái gì?!

Trong chốc lát tôi không phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy biến hóa của Vân Á đã bị dọa choáng váng.

Đang yên đang lành, một người đúng trước mặt mình lại đột nhiên biến thành nửa người nửa quỷ, cứ như là yêu quái biến hình ngay trước mắt mình vậy.

Nghe những lời sắc quỷ nói xong tôi liền hiểu rõ tình huống bây giờ.

Vân Á bị ác quỷ nhập vào người?

“Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhập vào người Vân Á?”

Cô ta chậm rãi bước về phía tôi nhưng mắt lại nhìn chằm chằm sắc quỷ, cánh tay trắng nõn thon dài ban đầu bây giờ đã trải đầy gân đen xấu xí, cả làn da đều trở thành màu xám u ám.

“Không ngờ đấy, tôi vậy mà lại có thể gặp được ngài ở đây, Diêm Vương đại nhân trong truyền thuyết nhỉ!”

Trên mặt cô ta lộ ra biểu cảm say mê, đắm đuối nhìn sắc quỷ: “Ngài lớn lên thật là anh tuấn, tôi cầm lòng không đậu mà yêu ngài mất thôi.”

“Vân Á” giờ phút này bộ dạng xấu xí vô cùng,lại cố tình dùng vẻ ngoài của Vân Á ban đầu để nói chuyện.

Đại não hoạt động một chút tôi liền có được đáp án.

Mao Mao hẳn là bị ác quỷ nhập vào người Vân Á giết chết.

Chẳng qua theo như bình thường, ác quỷ không thể nhập vào người sống, tôi nhớ sắc quỷ từng cố ý dặn dò ta về chuyện này rồi, chí có hai trường hợp.

Một là ác quỷ kia quá cường đại, mạnh mẽ nhập vào người sống.

Hai là… Tôi nhìn Vân Á, nhíu chặt lông mày.

Hai là, Vân Á đã chết, khi linh hồn cô đang rời khỏi thân thể thì bị ác linh thừa dịp chen vào, hoàn toàn điều khiển thân thể, khống chế cô.

Trong lòng tôi vẫn hy vọng trường hợp thứ nhất sẽ xảy ra.

Trường hợp thứ hai, thật sự là quá thảm, tôi không hy vọng đây lại là một tấn bi kịch nữa!

“Vân Á” đang ghé lại ý đồ dựa vào người sắc quỷ, lại bị hắn hung hang giơ tay lên hất ra mấy mét, trực tiếp văng vào trên giàn hoa.

“Choang” một tiếng, bình sứ Thanh Hoa tinh xảo rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ vụn.

“Ha ha ha.” Cô ta run rẩy đứng dậy, vẻ mặt khinh thường nhìn chúng tôi, trong chốc lát khuôn mặt cô ta tràn đầy loại biểu cảm khiến tôi nổi da gà.

“Nổi giận làm gì, Vân Á của các người sẽ không trở về nữa, đừng chờ mong điều gì.”

Cô ta cười vô cùng thâm hiểm, mắt nhìn chằm chằm vào tôi tưởng chừng như muốn đào ra cái lỗ trên người tôi luôn. Lại ngồi dậy, cô ta sửa sang lại cái váy ngủ mỏng manh,che chắn không để bộ phận nào đó bị lộ ra.

Vuốt vuốt mái tóc lộn xộn, cô ta cười lạnh tiếp tục nói.

“Người phụ nữ ngu xuẩn đáng thương Vân Á, chẳng qua chỉ là đánh mất trinh tiết lại làm ra loại chuyện đó, thế thì không thể trách tôi dùng thân xác cô ta được.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi nắm chặt nắm tay, dũng cảm nhìn cô ta, muốn nhận được đáp áp!

“Cô muốn biết?”

Dường như cô ta cố ý úp úp mở mở, tay nghịch nghịch lọn tóc của Vân Á, nhưng không chịu nói.

Tôi cắn chặt răng, không chịu thua kém mà cùng cô ta giằng co. Cuối cùng cô ta đầu hàng trước, khóe miệng nhếch lên: “Được thôi, tôi có thể nói với cô, nhưng mà tôi muốn hắn.”

Ngón ta “Vân Á” chỉ về phía sắc quỷ, suýt chút nữa tôi giận tới mức cười ra tiếng, châm chọc trả lời: “Cô nằm mơ! Tôi không đồng ý! Hơn nữa chồng tôi cũng sẽ không đồng ý!”

“Ha ha, thì ra cô là vợ của Diêm Vương, thất lễ quá, là tôi nhìn lầm rồi.”

Cô ta khom lưng nhặt lấy mảnh vỡ của bình hoa trên mặt đấy, khoa tay múa chân vẽ xuống hai đường.

Sau một lúc lâu cô ta mới coi như chịu thua, ngồi trên mặt đất nhìn chúng tôi: “Coi như tôi xui xẻo, đụng phải tấm thép cứng, Diêm Vương đại nhân còn ở đây, tôi cũng không dám làm ra chiêu trò gì.”

Giọng điệu cô ta thực bình tĩnh, nghe không ra chút cảm xúc nào.

“Vân Á không hại chết Mao Mao, chính xác mà nói, người giết Mao Mao chính là cha ruột của nó.”

Đột nhiên cô ta nhìn tôi, đứng lên khỏi sàn nhà.

“Vân Á đáng thương, bị chồng của bạn thân cưỡng bức,mất đi thứ trinh tiết quý giá nhất của đời phụ nữ, chậc chậc chậc.”

“Vân Á” cố tình hất tóc đầy vẻ quyến rũ, tiếp tục kể chuyện. Trời mới biết tôi chỉ nghe đến chừng đó thì trong đầu đã ầm ầm xoay chuyển rồi!

Tin tức này quá lớn, tôi không kịp tiêu hóa hết, ngay lập tức lại đón cơn sóng mới.

“Haizz, cô ta vốn dĩ là một người phụ nữ lương thiện hồn nhiên, vậy mà tên đàn ông độc ác kia lại dám dùng danh nghĩ hẹn cô ấy ra ngoài, còn hạ thuốc rồi giở trò đồi bại, lúc ấy Mao Mao vẫn đang ở trong nhà Vân Á.”

“Cô ấy cũng có bạn trai, nhưng bởi vì vậy mà chia tay với bạn trai, tự nhốt chính mình trong nhà, cuối cùng lại không thể nghĩ thông suốt.”

“Vân Á” chỉ về phía một căn phòng bên cạnh phòng khách, tay làm động tác thắt cổ.

“Ngay tại đó, cô ấy chấm dứt sinh mệnh của mình.”

Đột nhiên giọng cô ta vang lên, đôi tay hướng lên trời, vẻ mặt điên cuồng nhìn chúng tôi, nước miếng bay tứ tung: “Cô có biết là, cũng may có ta Vân Á mới có thể sống lại!”

“Tôi thay thế cô ta, giết chết đứa con của gã đàn ông kia! Ha ha ha, tất cả đều do tôi làm! Người phụ nữ đáng thương trước khi thắt cổ còn lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho đứa trẻ kia. Buồn cười!”

Hai tay cô ta vặn lại đặt ở trước người, điên cuồng rít gào phát ra tiếng cười hỗn loạn, trong tiếng cười để lộ nỗi thê lương làm tim tôi run lên.

Mọi chuyện đều đã có lời giải đáp. Sự thật đã trồi lên mặt nước.

Mọi chuyện diễn biến như vậy khiến tôi líu lưỡi, tôi hoàn toàn không lường trước được mọi chuyện lại thế này.

“giờ thì cô biết chưa? Đây là sự thật, một gã đàn ông hủy hoại hai gia đình, cô chắc là muốn cảm ơn tôi đúng không, tôi đã thay Vân Á báo thù!”

“Câm miệng!”

Tôi run rẩy hét lên, cắt ngang lời cô ta.

“Căn bản cô không hề báo thù! Không hề!”

Tam quan của tôi đều bị cô ta làm cho rối loạn rồi, bởi vì nghe những lời cô ta vừa nói tôi lại thấy có chút hả giận.

Đây là loại tâm tình gì? Tôi bị làm sao vậy?

Tâm trí tôi hỗn loạn, hai tay ôm lấy đầu, cảm xúc lúc này vô cùng phức tạp, những suy nghĩ hỗn loạn sắp khiến tôi điên lên rồi!

Vân Á, chồng của Lâm Miêu Miêu, Mao Mao.

Mọi chuyện, sao lại trở thành thế này…

“Cô xem, đây là nhược điểm của con người.” sự bi ai trong giọng nói của “Vân Á” cuồn cuồn như sông chảy, “Cô thấy Vân Á có đáng thương không, tội ác của chồng Lâm Miêu Miêu là không thể tha thứ, cho nên cô xem, tôi mượn thân xác cô ấy, giết Mao Mao, cũng không có gì sai đúng không?”

“Không phải vậy!”

Tôi to tiếng hét lên: “Cô không cần cố tình tráo đổi mọi chuyện với tôi, Mao Mao vô tội, tội nhân không thể tha thứ là chồng Lâm Miêu Miêu, cả cô nữa!”

“Hoa Nhi”

Sắc quỷ thấy cảm xúc của tôi bắt đầu mất khống chế, lập tức ôm lấy tôi trấn an: “Ngoan, ngoan, bình tĩnh lại nào Hoa Nhi.”

“Vân Á đáng thương, Lâm Miêu Miêu đáng thương, tôi…”

Tôi kích động rơi nước mắt đầy mặt. Lâm Miêu Miêu qua đời hoàn toàn là do người chồng cặn bã của cô ấy, mà Vân Á cũng là vì hắn.

Ông trời ơi, đây thực sự là một tấn bi kịch!

Trời cao vì sao lại đối xử với các cô ấy như vậy? Vì sao vậy? Vì sao lại liên lụy đến cả Mao Mao vô tội.

Trong đầu tôi trống rỗng, vùi mặt vào lồng ngực sắc quỷ, không ngừng hút khí lạnh, cảm thấy tim mình cũng sắp ngừng đập rồi, máu toàn thân muốn ngừng vận chuyển.

Sắc quỷ chặt chẽ ôm lấy tôi, sắc bén nhìn về phía “Vân Á”.

“Muốn Bổn vương tự mình ra tay sao?”

Cô ta dừng lại điệu cười điên cuồng, xoa xoa khóe mắt, có chút sợ hãi lùi về phía sau, thành thật nói: “Tôi đi, sẽ đi ngay, Diêm Vương đại nhân đã nói, sao tôi dám không nghe. Tôi không có lá gan đó.”

Ngay khi ác quỷ sắp rời khỏi thân thể Vân Á, sắc quỷ bình tĩnh nói thêm một câu.

“Lâm Miêu Miêu đã chết, tất cả chuyện này, giao cho cô xuống Âm phủ giải thích cùng hai mẹ con họ.”

Mới nghe nửa câu đầu của hắn, ác quỷ đã ngây ngẩn cả người, vẻ khó tin xuất hiện trên mặt cô ta dù chỉ trong chốc lát.

Tôi vẫn đang vùi đầu trong lòng ngực sắc quỷ thì ác quỷ nhập vào người Vân Á đã tự giác thoát ra, sắc quỷ vung tay lên, một làn sương xám tối liền quấn lấy thân xác Vân Á.

Trong nháy mắt đó, ác quỷ liền biến mát.

Bên tai tôi chỉ còn vang vọng những lời của cô ta trước khi biến mất, lặp đi lặp lại trong không gian.

“Một tấn bi kịch, quá bi thương….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.