Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 49: Chương 49: Thiện ác có nhân quả




“Qúa đáng thương… quá đáng thương……”

Ác quỷ nhập vào thân thể Vân Á không ngừng thốt lên những lời than ấy, rồi dần dần biến mất trước mắt tôi.

Phòng khách ban đầu vốn còn có chút ánh đèn mỏng manh, cuối cùng theo sự biến mất của ác quỷ, ánh sáng cũng vụt tắt đi.

“Tôi không làm sai…”

Đây là câu nói cuối cùng trước khi ác quỷ biến mất.

Tôi được sắc quỷ ôm chặt trong lòng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, không ngờ rằng xung quanh mình lại xuất hiện loại chuyện này.

Tôi trăm đoán vạn suy, nhưng chưa từng nghĩ tới cái kết cục này, một kết cục đầy bi kịch!

Một tên đàn ông cặn bã, hại chết hai người phụ nữ trẻ tuổi, thậm chí còn hại một đứa trẻ nữa.

Tại sao lại tồn tại tên đàn ông cặn bã như thế? Tôi đột nhiên cảm thấy, cuộc sống hiện tại của mình thực sự là còn khá hơn rất nhiều người.

Không có ai lừa gạt tôi, không có những người xấu xa độc ác xung quanh, bốn phía đều là những người tốt bụng chân thành.

Từ sau khi có thể nhìn thấy quỷ, liền gặp được càng nhiều người mà ở học có sự xuất hiện của quỷ hồn.

Bọn họ có lẽ cũng không muốn đến Âm phủ, cũng không thể kể khổ với ai, lại khát khao mong mỏi có người có thể giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, chấp niệm.

Những chấp niệm này đã khiến tinh thần tôi sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Chúng làm tôi cảm thấy có chút hoài niệm, có chút ấm áp, cũng có chút tức giận hoặc tiếc hận thở dài.

Khi về đến nhà tôi mới bình ổn lại cảm xúc của mình.

“Hoa Nhi, bình tĩnh chưa?”

Tôi ngẩng đầu nhìn sắc quỷ, hơi mất hồn mà gật gật đầu, khóe miệng cứng đờ gắng gượng cong lên:

“Vừa rồi tôi mất mặt quá.”

Dường như sắc quỷ nhìn ra lý do vì sao tôi buồn rầu, vì sao mặt mày tôi ủ rũ liền ôm tôi vào lòng lần nữa, bàn tay to đặt sau lưng tôi vỗ nhẹ nhẹ trấn an.

“Hoa Nhi, Dương gian của em có một câu rất đúng.”

“Thiện ác tất có hồi báo, theo lời nhân loại, đời ai làm chuyện xấu thì sẽ không được chết tử tế. Điều đó chắc chắn sẽ đúng, em có thoải mái hơn chút nào chưa?”

Tôi ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực hắn, có chút không tin nổi.

“Thật ư? Hắn thật sự sẽ gặp báo ứng chứ?”

“Tôi có bao giờ lừa em đâu? Cho nên, Hoa Nhi đừng buồn nữa.” Hắn vuốt ve đầu tóc tôi, nhẹ nhành an ủi, “giống như trước đây em từng nói với cụ già kia, tất cả đều là số mệnh.”

Tôi nghe vậy không biết nên khóc hay cười, bỗng dưng hối hận bản thân đã từng nói lời đó.

“Sắc quỷ.”

Tôi yên lặng mà mở miệng, sắc quỷ liền đáp lời: “Hử?”

“Ngày nào đó xuống Âm phủ, tôi muốn đi gặp mẹ con Lâm Miêu Miêu một lần, còn có Vân Á nữa, được không?”

Sắc quỷ gật đầu đồng ý nói: “Chắc chắn rồi, đến lúc đó tôi dẫn em đi.”

Sau đó chúng tôi đều ở nhà, tôi nằm trên sô pha xem TV, cầm di động lướt Weibo, sắc quỷ chạy tới cửa hàng đồ mai táng, bàn bạc việc xuất phát ngày mai với ông An.

Tôi dựa vào sô pha, mắt nhắm lại, trong tâm trí diễn lại mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay, tiếng cười điên cuồng mà thống khổ của Vân Á tự như máy ghi âm, phát đi phát lại không ngừng trong đầu tôi.

Tôi lập tức cong lưng lại, hai tay ôm chặt đầu mình, muốn ngăn những ma âm này ảnh hưởng đến mình.

Bỗng nhiên, không biết có phải là ảo giác không mà tôi lại cảm thấy sự chấn động ở bụng mình!

Động tĩnh rất nhỏ, nói chấn động cũng không đúng, chính xác mà nói thì là rung động một chút. Rung động rất nhỏ rất nhỏ. Tôi ngây ngẩn cả người, chờ đợi động tĩnh tiếp theo nhưng mà không có nữa.

Tôi ôm bụng của mình, nín thở, nhớ lại cảm nhận của bụng nhỏ luc này, có chút không kịp phản ứng được.

Hả? Là ảo giác thôi ư…

Tôi thở dài, thả tay ra ngồi dựa vào đệm, toàn thân xụi lơ hẳn. Vừa rồi tôi còn có một chút vui sướng, nghĩ rằng tiểu gia hỏa đang đạp, ai ngờ vậy mà chỉ là ảo giác.

Sắc quỷ lại không ở nhà, An Bình thì chỉ là một cô gái nho, tôi gửi tin nhắn Wechat mà cô ấy cũng chưa trả lời.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi định đi ngủ một lát.

TV còn đang phát bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đâu, trong tiếng đối thoại của diễn viên, tôi liền dần dần ngủ mất.

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, bụng đói ục ục kêu lên, phòng khách tối om không hề bật đèn, TV còn mở đang phát thời sự buổi tối.

Sắc quỷ vẫn chưa trở về.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa một cái, cửa đang đóng chặt, ngoài cửa truyền tới hương đồ ăn thơm lừng.

Nghĩ đến việc ngày mai sắc quỷ sẽ phải tạm xa mình, hắn nói sẽ phải rời đi khoảng hai tuần, trong lòng tôi có chút không nỡ xa hắn.

Tôi xoay người, định vào phòng bếp nấu chút đồ ăn, những chuyện ban ngày làm tôi hơi kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi.

Cho tới 10 giờ tối, sắc quỷ vẫn chưa về.

Tôi vòng tay ôm lấy đầu gối, ngồi trên giường nhìn di động đến xuất thần.

Sao hắn đi lâu như vậy, có việc gì cần bàn bạc lâu vậy sao? Tâm tình buồn phiền, tôi liền nhắn tin cho An Bình.

An Bình không trả lời tin nhắn mà gọi lại cho tôi.

“Ngài Diêm Vương chưa trở lại ư? Vô lý, ông nội đã ăn cơm chiều về rồi, giờ đang tắm rửa chuẩn bị đi ngủ đấy, mọi chuyện đã sớm được bàn bạc xong rồi.”

Trong lòng bỗng dưng hoang mang, tôi không biết nên nói cái gì bây giờ, tay cầm di động cũng trở nên run rẩy, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Vậy thì, có khi hắn trở về Âm phử xử xứ công việc cũng nên, nên giờ này mới chưa trở lại.”

An Bình an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ sớm đi, hôm nay cậu gặp nhiều chuyện quá, tớ nghe ông nội kể rồi, vất vả cho cậu quá.”

Chúng tôi tâm sự một lúc, đến khi ông nội An Bình gọi cậu ấy đi tắm rửa mới cúp máy, trước khi cúp máy, An Bình còn gửi cho tôi một cái hôn gió, quả thật khiến tôi hơi vui vẻ lên rồi.

Đêm đã khuya, thời gian trôi đi tích tắc nhưng tôi vẫn chưa ngủ được.

Hay là…Ra ngoài đi dạo một chút.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn công viên của tiểu khu ở dưới, ánh đèn đường màu trắng sáng lên, thậm chí tôi còn nhìn thấy hai ba đôi nam nữ đang dắt nhau đi trong đêm tối.

Cầm chía khóa ra cửa, tôi bước xuống lầu, cái váy đơn bạc rất thích hợp mặc trong đêm hè nóng bức. Bên ngoài hơi buồn tẻ một chút nhưng vẫn có gió, điều này làm tôi dễ chịu hơn.

Để giải sầu, tôi nhấc chân định đi vòng quanh công viên nhỏ một vòng.

Khi chưa đến trung tâm công viên, bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nữ vô cùng dồn dập, có chút mờ mịt, tôi có thể nghe ra đây là tiếng của quỷ.

“Diêm Vương, ngài không thể ở bên ta một lúc sao?”

Nghe được xưng hô của cô gái, tâm tình tôi liền chùng xuống, nhẹ tay nhẹ chân bước tới gần nơi phát ra âm thanh.

Sắc quỷ mang mặt nạ, an tĩnh đứng quay lưng về phía tôi, mà ở trước mặt hắn là một thiếu nữ đầu tóc bạc trắng.

Mái tóc trắng rất dài, duỗi xuống rơi trên mặt đất, cô gái mặc trang phục cổ đại, tôi cũng không tên gọi của kiểu trang phục này, nhưng mà nhìn qua cũng thấy được hình thức của nó thật phồn hoa. Gương mặt cô gái rất trắng, hai má hai áng đỏ hồng, đôi môi xinh xắn như trái anh đào, nhưng mắt lại xám xịt, không giấu được biểu cảm nhu nhược đáng thương của cô ta.

Trên đầu cô đội một cái mũ quan màu trắng, mấy chuỗi trang trí bằng bạc lấp lánh rũ xuống, đong đưa trên vầng trán trơn bóng của cô gái, sau đầu cắm hai cái trâm bằng xương trắng tinh để búi tóc.

Tôi đứng sau cây đại thụ, lặng yên theo dõi cảnh tượng này, còn nín thở để tránh không phát ra tiếng động, sợ bị bọn họ phát hiện! Sắc quỷ không trả lời cô ta.

Nhưng những chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến lòng tôi vỡ vụn!

Chỉ thấy cô gái mặc hoa phục kia nhào vào lòng sắc quỷ, lưu luyến thì thầm: “Diêm Vương đại nhân, thiếp không cho chàng đi, không cho… Chàng rõ ràng đã biết tâm ý của em, vì sao không đáp lại?”

Tôi run rẩy trong lòng, tuy rằng tôi rất tin tưởng sắc quỷ sẽ không phản bội tôi, nhưng mà sao tôi lại đau lòng như vậy?

Trái tim co rút đau đớn từng đợt, quả thực tim tôi sắp vỡ tan rồi!

Tâm tình buồn phiền cả một ngày thật vất vả để bình phục, nay lại bị kích thích ra. Tôi nín thở, mặt đỏ lên không rõ là vì tức giận hay là vì thiếu Oxy. Tôi rất sợ nếu mình khống chế không tốt, thì sẽ bị bọn họ phát hiện ra.

Đẩy cô ta ra, đẩy cô ta ra đi….

Nội tâm tôi không ngừng kêu gào, nhưng cố tình sắc quỷ lại không hề đẩy nàng ra, hắn đứng yên không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô gái hoa phục.

Thiếp yêu chàng, đại nhân, yêu chàng cả ngàn năm rồi, nhưng tại sao trong mắt chàng không hề có em?!”

Cô ta kích động nói ra tình cảm của mình, chậm rãi buông tay, nhô cái đầu nhỏ xinh ra khỏi ngực sắc quỷ, nhìn hắn đầy chăm chú và thâm tình.

“Đại nhân, hôm nay chàng đã bồi thiếp lâu như vậy rồi, hay là đêm nay chàng ở lại bên cạnh em đi…”

Tôi nhìn tay nàng vuốt ve trên ngực sắc quỷ, nhón mũi chân, nhắm mặt lại.

Có trời mới biết bây giờ tâm trạng cua tôi đang thế nào, đạo não ầm ầm chuyển động từng đợt, cơ thể run lên không kiềm chế được, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

An Bình nói ông nội đã sớm về nhà, sắc quỷ tới giờ cũng chưa về, tôi chỉ đi ra ngoài dạo một chút, vậy mà lại bắt gặp hắn hẹn hò cùng người phụ nữ khác.

Không, chính xác là nữ quỷ!

Tôi che tay lên ngực, một tay khác che lên bụng nhỏ, cơ thể từ từ ngồi xổm xuống.

Đau quá…. Đau quá đi mất…..

Không chỉ đau trong lòng, cái bụng cũng hơi hơi đau. Tôi không nhìn thấy cái vòng Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay đang lập lòe phát ra ánh sáng màu đỏ, trước mắt lúc thì mơ hồ lúc thì rõ ràng, đầu óc trở nên nặng nề hẳn.

“Sa Gia, ngươi vượt giới hạn.”

Giọng nói của sắc quỷ bay vào trong tai tôi, tôi rất muốn bỏ đi ngay bây giờ, không muốn tiếp tục nhìn bọn họ nữa, cũng không muốn biết bọn họ sẽ làm gì.

Hô hấp dần trở nên khó khăn, bụng đau đớn ngày càng kịch liệt, loại cảm giác đau đớn này không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được, cảm giác như linh hồn tôi cũng sắp bị xé nát luôn.

Sắc quỷ mở miệng nói chuyện, nhưng tôi không còn nghe rõ hắn đang nói gì nữa, tôi cuộn tròn trên mặt đất, tái nhợt cả khuôn mặt.

“Sa Gia, nếu không phải phụ vương của ngươi có ơn cứu mạng Bổn vương thì Bổn vương cũng sẽ không gặp ngươi, hiện tại Bổn vương cùng các người không ai nợ ai.”

Hắn lùi về sau mấy bước, trong lòng đã bắt đầu sốt ruột.

“Không, Diêm Vương đại nhân, thiếp muốn gả cho chàng, muốn ở bên chàng, dù chỉ là vợ lẽ thiếp cũng cam lòng!”

Sắc quỷ lạnh lùng nhìn cô ta: “Bổn vương cả đời này chỉ có một người vợ là Hoa Nhi, duy nhất cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.