Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 99: Chương 99: Có chút lừa mình dối người




Một căn hộ tại Đài Bắc.

Lữ Duy Duy vùi trên ghế salon xem bóng, buồn bực cực độ nhìn Lục Tề Phong.

“Này, anh mà không có chỗ ở sao? Tại sao vẫn phải ở nhà tôi mà không chịu đi chứ?”

Lục Tề Phong lưu manh cười, “Anh có chỗ ở a, nhưng nơi đó không có em nha! Nếu như em nguyện ý, có thể đến ở chỗ anh, giường nhà anh lớn hơn so với nhà em, ngủ dậy cũng thoải mái hơn một chút”.

“Người này khẩn trương rời khỏi nhà tôi đi, tùy tiện tìm người phụ nữ khác mà ở cùng với anh được chứ?”. Vẻ mặt Lữ Duy Duy nghiêm chỉnh, hận không cho anh ta cái tát.

Chiếm đoạt nhà của cô, còn buộc cô làm ấm giường cho anh ta, lại còn dám ngại đông ngại tây.

“Đều tại em, làm hư anh rồi, người phụ nữ khác chăm sóc anh cũng kém hơn em”. Lục Tề Phong lấy lòng nói xong, nói gì cũng nói được.

“Chớ đi theo tôi, Lục thiếu gia! Lục lão gia! Nhân vật quan trọng toàn phục vụ anh, tìm Phỉ Dung tốt lắm đấy! Làm phiền anh di chuyển cái mông, xê ra”. Lữ Duy Duy hết sức căm tức hướng anh hầm hừ.

Một tuần nay, cô thật đã trải qua cuộc sống không phải người.

Buổi tối thì phải đối phó với anh đòi hỏi vô tận, ban ngày còn phải một ngày ba bữa chăm sóc dạ dày của anh, con bà nó, đời trước cô thiếu anh cái gì sao?

Dám đem cô – một thanh xuân mỹ nhân sức sống bắn ra bốn phia, biến thành bà già có chồng mệt mỏi rã rời rồi.

“Duy Duy, em thật cam lòng để anh đi sao?”. Lục Tề Phong hướng cô liếc mắt đưa tình, gương mặt trêu chọc.

“Đúng, tôi thật sự bỏ, tôi chấp nhận, tôi không nghi ngờ chút nào đâu. Mời, cầu xin anh, nhanh lên một chút rời khỏi nhà tôi? OK?”. Lữ Duy Duy bất đắc dĩ muốn chết, hại cô sắp không nhịn nổi nữa.

“Được lắm, thật là quá làm cho anh đau lòng đi! Vậy hôm nay anh không trở lại, chiều nay làm xong canh chờ anh sao?”. Lục Tề Phong nói xong ngồi dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế salon, đi ra cửa.

“Anh nhanh cút đi, ngày mai cũng không cần, quỷ mới có thể làm xong canh mà chờ anh đấy”.

Lục Tề Phong đưa lưng về phía cô phất tay, cũng không quay đầu lại đi tới cửa chính, dường như anh không lưu luyến chút nào.

Lữ Duy Duy theo dõi bóng lưng của anh, không biết làm sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát.

Đi tới cửa Lục Tề Phong đột nhiên quay đầu lại, thu hết một ít mất mát của Lữ Duy Duy vào trong mắt, trong đáy mắt anh lộ ra tia sáng giảo hoạt.

Lữ Duy Duy giống như bị bắt trộm vậy, hết sức chột dạ, cô lập tức hướng mắt về phía anh rống, “Còn không mau đi một chút, mè nheo cái gì, tôi mệt mỏi lắm rồi, nhanh đi tôi còn nghỉ ngơi”.

Nghe được lời nói của Lữ Duy Duy, nụ cười bên khóe miệng Lục Tề Phong càng thêm rõ ràng.

“Duy Duy, thật xin lỗi, mấy buổi tối này quả thật đã làm cho em mệt, hôm nay em nên nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh sẽ trở về, đừng quá nghĩ tới anh nhé!”

Lục Tề Phong nói xong tặng Lữ Duy Duy một nụ hôn gió, nhanh chóng tránh qua chiếc dép bị Lữ Duy Duy ném biến mất ở ngoài cửa.

Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười cởi mở, Lữ Duy Duy tức giận đem chính mình nằm vào ghế salon - vị trí lúc trước anh nằm qua, ôm gối thấy có hương thơm của anh, đáy mắt cô dâng lên một tia mê hoặc nồng nặc.

Lục Tề Phong vừa bước ra khỏi nhà trọ, một chiếc Maybach chính xác dừng ở bên cạnh anh.

“Thiếu gia!”. Trên xe có một người đàn ông trung niên mặc áo đen, một mực cung kính hướng anh gật đầu một cái.

“Lâm Thúc, tôi rất ghét ông xuất hiện im lặng như vậy. Về sau ở chỗ này, không được ở đây”.

Ở đây nhìn thấy ông, khiến Lục Tề Phong phiền não, anh không hy vọng bởi vì chính mình mà liên lụy Lữ Duy Duy, bởi vì cô cũng không biết thân phận thật sự của mình, anh cũng không muốn cuộc sống đơn giản của cô có chút phiền toái không cần thiết.

“Thiếu gia, lão gia hi vọng ngài có thể trở về một chuyến, thương lượng một chút về chuyện đại sự của ngài”.

Tinh thần của Lâm thúc không vì thái độ của anh mà có bất kỳ thay đổi nào, vẫn như cũ một bộ dạng nhẹ nhàng.

“Ông trở về nói cho ông ấy biết, chuyện của tôi ngoại trừ mẹ tôi ra, ai cũng không có quyền xen vào”. Lục Tề Phong hận hận nói xong, sải bước rời đi.

Đi không xa, anh vừa nghĩ tới gì đó lại quay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm thúc, “Hơn nữa tôi cảnh cáo các người, không cho đi quấy rầy cô ấy”.

“Thiếu gia, lão gia nói rồi, tuần lễ này không trở về, ngài nhất định sẽ hối hận”. Đáy mắt Lâm Thúc không sợ hãi chút nào, chỉ có vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tính khí của thiếu gia cũng bướng bỉnh giống lão gia, không biết thời điểm nào rồi, cha con lại như kẻ thù thì biết bao giờ mới bình tĩnh ôn hòa ngồi xuống nói chuyện đây.

“Đừng đến uy hiếp tôi, nếu như chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, tôi cũng sẽ làm cho ông ấy hối hận”.

Đáy mắt của Lục Tề Phong hung ác, đã sớm không còn tia ôn hòa như trước.

Có lẽ, khi anh nhìn thấy Lữ Duy Duy, anh mới có thể chân chính thả lỏng mình. Chỉ có cô ấy là khuôn mặt thẳng thắn tươi cười, mới xóa bỏ được trái tim tràn đầy hận ý của anh.

Nhìn bóng lưng Lục Tề Phong rời đi, Lâm thúc lại nhìn lên căn hộ kia, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Chỉ sợ trận này oán càng sâu rồi.

Lữ Duy Duy núp ở rèm cửa sổ phía sau, nhìn Lục Tề Phong cùng chiếc xe xa xỉ kia, chân mày nhíu chặt lại.

Bọn họ gây gổ sao? Người trong xe là ai? Mà thân phận thực của anh là gì?

Mặc dù bình thường cô cực kỳ mạnh mẽ, không chấp những việc nhỏ, nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy thân phận thật sự của anh quyết không phải như cô thấy. Trên người anh có một loại khí chất cao quý bẩm sinh.

Rất có thể, anh với cô là 2 cá thể khác biệt không cùng một thế giới, cho nên, cuối cùng sẽ phải chia ly sao?

Lữ Duy Duy nghĩ tới đây, thoải mái nhún vai, trong lòng thầm than: Thật may cô cũng không thật lòng với anh.

Nhưng lúc này không hiểu sao trong mắt lại nổi lên tầng hơi nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.