Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 100: Chương 100: Vui vẻ đơn giản




Lữ Duy Duy gặm khoai tây chiên, trong lỗ tai đút tai nghe, giống như hết sức nhàn nhã nghe nhạc.

Tiếng chuông cửa đinh tai nhức óc, giả vờ như tất cả đều không nghe được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa một cái, biểu lộ vẻ mặt đắc chí cười hả hê.

Chung quanh mấy nhà hàng xóm cũng rối rít nhô đầu ra xem thử, tức giận nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, ánh mắt hết sức chán ghét.

Bị mọi người nhìn soi mói, Lục Tề Phong cũng đành phải dừng tay.

Cô gái đáng chết, thật đúng là hư mà, gõ cửa nửa tiếng mà dám không mở cửa cho anh. Anh mới rời đi một ngày, thậm chí khóa cửa cũng đổi, cứ như vậy ghét mình vậy sao?

Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, buồn bực vứt vào thùng rác.

“Lữ Duy Duy, em tốt nhất không nên ra khỏi cửa, nếu không nhất định anh sẽ tính sổ món nợ này với em”

Bị mọi người chú ý, Lục Tề Phong tức giận rời đi.

Nghe được ngoài cửa không có động tĩnh, Lữ Duy Duy nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, chỉ chốc lát nhìn thấy bóng dáng của Lục Tề Phong xuất hiện, nhìn anh lên xe nổ máy xe rời đi, trước đó trong lòng căng thẳng bây giờ thân thể lại mềm nhũn ra, cô nằm dài ở trên ghế sa lon, tâm tình buồn bực.

Giống như tim của mình càng ngày càng không chịu mình khống chế. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào?

Lữ Duy Duy đầu tựa vào gối, phiền não hầm hừ, muốn lấp đầy trong lòng mình những cảm giác trống trải.

Từ thời điểm nào mà tên đàn ông đáng chết đó lại có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy?

Xem ra, ở trong nhà nhiều đầu óc mình trở nên ngu ngốc hơn, cần phải đi ra ngoài hít thở một bầu không khí hoàn toàn mới, tới một nơi thật tốt để có thể buông lỏng bản thân mình, như vậy trong đầu mới không chứa đầy hình ảnh tên đàn ông đáng chết kia.

Quyết định xong, Lữ Duy Duy từ trên ghế salon nhảy lên, từ trong tủ quần áo chọn mấy bộ quần áo đơn giản, bỏ vào balo nhanh chóng đeo vào trên người, trang điểm một chút, tiện tay cầm lấy túi xách thời thượng, đi ra cửa.

Cách cửa chính nhà trọ không xa, một chiếc xe con màu đen quỷ dị xuất hiện tại khúc quanh ven đường, giống như là đang đợi người nào đó.

Lữ Duy Duy trong miệng nhai kẹo, đứng ở đầu đường đón xe, không chú ý tới có gì khác thường. Khi Lữ Duy Duy ngồi lên một chiếc xe taxi, chiếc xe taxi mới rời khỏi, chiếc xe kia liền đuổi theo sau.

Lữ Duy Duy đi tới trung tâm chợ náo nhiệt nhất phố, đầu đường vô cùng ồn ào và phong phú, cô quyết tâm vứt bỏ buồn bực xông về phía cửa hàng thức ăn ven đường.

Trà sữa tinh khiết và thơm, bánh trứng trơn mềm, những thứ đồ ăn vặt này có vị cô thích nhất.

Những ngày qua bị cái tên đàn ông thúi kia nghiền ép đều quên đi hưởng thụ này.

Người đẹp no rồi, no bụng ăn nói dịu dàng, tâm tình càng thêm trở nên thoải mái, Lữ Duy Duy mua hộp bắp hoa triêu đi tới quán Video Games City.

Sau lưng, một người đàn ông đeo kính đen lén lút đi theo phía sau cô, thấy cô vào tiệm chơi game lập tức móc điện thoại gọi.

“Cô gái kia vào quán game, quá nhiều người bây giờ xử lý không tốt”

“. . . . . .”

“Được, hiểu”

Cúp điện thoại, đeo mắt kính vào, đi theo Lữ Duy Duy.

Bên trong Video Games City âm thanh huyên náo, vừa thấy ồn ào, tâm tình thích náo nhiệt của Lữ Duy Duy bắt đầu dâng lên, cô bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước máy chơi, đổi đầy một túi tiền của trò chơi, mặt hưng phấn đi tới trò khiêu vũ.

Tiết tấu sống động, điệu múa uyển chuyển trong nháy mắt hấp dẫn vô số con mắt, rất nhiều người không chơi trò chơi này ánh mắt cũng trở nên đặc biệt nhìn cô khiêu vũ.

Cách đó không xa, một người đàn ông chói sáng như ánh mặt trời yên lặng nhìn chăm chú vào cô, không có đến gần.

Không ngờ, Đài Bắc còn có một cô gái thẳng thắn dễ thương như vậy. Trong mắt của người đàn ông kia lộ ra một tia hứng thú.

Người đàn ông hết sức vui thích thưởng thức kỹ thuật nhảy đẹp của cô, vừa dùng ánh mắt của mình tiếp tục chơi đua xe, ý định của anh chính là đoạt được vô địch, làm cho người ta không thể không nói, đúng là cao thủ!

Mồ hôi như mưa, Lữ Duy Duy đột nhiên cảm thấy miệng hết sức khát, cô sờ sờ trong túi tiền của trò chơi, dường như vẫn còn rất nhiều. Từ khiêu vũ trên máy bay xuống, cô chuẩn bị đi trước mua nước giải khát, sau đó đang tiếp tục chiến đấu.

“Khát nước?” Một giọng nam dễ nghe vang lên, một chai cola đưa tới trước mặt cô.

Lữ Duy Duy kinh ngạc quay đầu, một người đàn ông đẹp trai như ánh mặt trời đang lộ ra nụ cười thân thiện nhìn cô, ngón tay thon dài nắm thật chặt lon cola, trắng đen vào giờ khắc này tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

“Tay của anh thật trắng nha!” Lữ Duy Duy có chút động kinh bật thốt lên.

Khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ mặt khó xử, chỉ là thoáng chốc rồi thôi.

“Cô thích uống cola không?“. Âm thanh của anh hết sức dễ nghe, vô cùng có từ tính, lúc này Lữ Duy Duy mới lấy lại tinh thần.

“Cám ơn anh, không cần, tự tôi đi mua được rồi“. Lấy lại tinh thần Lữ Duy Duy có hơi nghi ngờ liếc anh ta một cái.

Người đàn ông này mình không biết nha? Thế nào lại nói chuyện cùng anh ta? Hay là anh ta có ý đồ bất chính?

Người đàn ông hiểu được tâm tư từ trong đáy mắt của cô, anh hiểu ý cười cười.

“Xin chào, tôi tên là Tề Thiên Lỗi, rất hân hạnh được biết cô. Tôi chỉ là vì muốn cảm ơn cô đã cho tôi xem kỹ thuật nhảy đẹp như vậy, chai nước này chưa có khui, cô có thể kiểm tra”

Người ta thường nói phụ nữ thích nghe lời khen, Lữ Duy Duy cũng không ngoại lệ. Được người khác khen luôn làm cho cô hài lòng, đặc biệt là được trai đẹp khích lệ.

Lữ Duy Duy sảng lãng cười cười, cô rất thích kiểu nói thẳng thắn như vậy, rất rõ ràng.

“Cảm ơn tôi, một chai nước uống hình như không đủ thành ý“. Lữ Duy Duy tùy ý nói đùa, không nghĩ quá nhiều.

“Vậy tôi lại thêm vào mời cô bữa ăn tối như thế nào?“. Tề Thiên Lỗi hết sức hiểu ý liền nắm lấy cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.