Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 2: Chương 2: Bí mật công khai




(Giải thích:

*Học thần = không học mà điểm vẫn cao.)

Chuyện Bạch Chỉ là gay không phải bí mật trong lớp của cậu, có thể nói mọi người đều biết.

Nguyên nhân cậu bị bại lộ rất đơn giản, cậu tỏ tình với Liễu Đông cùng lớp nhưng thất bại. Thật ra cũng không thể coi là thất bại, tối thiểu cậu vẫn hôn được cái miệng mình muốn hôn, giờ nghĩ lại thấy cũng mềm lắm.

Bạch Chỉ biết Liễu Đông là gay. Thứ nhất, đồng chí không thể nhận nhầm nhau, thứ hai, hai người từng thăm dò đối phương khá lâu, còn từng có khoảng thời gian ám muội rất vui vẻ nữa, đáng tiếc vào cái ngày mà họ thẳng thắn nói thật với nhau lại vô tình bị vài nam nữ sinh cùng lớp bắt gặp. Cho tới bây giờ, Bạch Chỉ vẫn nhớ khi cậu đang hôn Liễu Đông thì bỗng nghe thấy vài tiếng cười đùa huyên náo, ngay sau đó cửa bật mở, cốc trà sữa trong tay một nữ sinh rơi xuống đất “bộp” một tiếng, đập tan mối tình chưa kịp bắt đầu, cũng cản luôn bước chân Liễu Đông sắp tiến về phía cậu.

“Chào buổi sáng!” Một bàn tay vỗ lên vai Bạch Chỉ.

“Chào buổi sáng.” Nhìn thấy người vừa tới, gương mặt Bạch Chỉ lộ ra một nụ cười nhẹ.

Cậu trai cao lớn mắt to mày rậm này tên Tô Diệp, là bạn thân từ nhỏ của Bạch Chỉ, có điều sức khỏe của cậu ta trước giờ vẫn kém, sắc mặt trông không mấy khỏe mạnh.

“Ăn sáng không, tớ mời.” Bạch Chỉ nói.

“OK.” Tô Diệp vừa cười vừa khoác vai cậu.

Hai người đến nhà ăn học sinh. Giờ vẫn còn sớm, căn tin khá thưa người, Bạch Chỉ không cần xếp hàng cũng mua được luôn hai chiếc bánh cuộn thịt.

“Nhóc con ăn giỏi ghê!” Bác gái bán đồ ăn nói “Mà đang tuổi lớn, ăn nhiều là tốt, ăn nhiều vẫn hơn.”

Hình như hôm nay bánh kẹp nhiều nhân thật…

“Cậu ăn hết được không?” Bạch Chỉ vừa ăn sáng vừa hỏi Tô Diệp “Không được lãng phí lòng tốt của tớ đâu đấy.”

“Sao tớ lại không ăn hết? Cậu khinh tớ quá nhé.” Tô Diệp cầm bánh lên cắn một miếng to.

“Dạo này cậu không đi khám lại à?” Bạch Chỉ quan sát cậu ta “Trông sắc mặt cậu không ổn lắm, sắp thành giống tên tớ rồi – y hệt tờ giấy trắng.”

(*Giấy trắng = bạch chỉ, đồng âm khác nghĩa với tên Bạch Chỉ.)

“Yên tâm đi, tớ có thành ma cũng sẽ bám theo cậu.” Tô Diệp cười vỗ vỗ lưng Bạch Chỉ “Bọn mình phải làm anh em tốt cả đời đúng không? Thôi, học sinh xuất sắc mau vào truy bài đi!”

“Trưa nay cùng đi ăn nhé.” Bạch Chỉ nhồm nhoàm ăn nốt bánh cuộn thịt, ném gói ni lông vào thùng rác, vẫy vẫy tay với Tô Diệp rồi chạy vào khu lớp học.

Giờ truy bài rất dễ khiến người ta uể oải, Bạch Chỉ đọc bài xong, theo thói quen đi tới khu rửa tay trước nhà vệ sinh để rửa mặt.

Nước trên mặt không có cảm giác khoan khoái mát lạnh mà lại dính dính, còn tỏa ra một thứ mùi… Bạch Chỉ hạ tay xuống, ngón tay loang lổ máu đen, vòi nước đang mở ào ào, nhưng thứ dần dần tích tụ trong bồn cũng là máu tươi gai mắt. Bên tai cậu bắt đầu vang lên tiếng khóc trẻ con xé gan xé ruột, vọng tới từ buồng vệ sinh phía trong.

“Mẹ nó đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ?” Lưng Bạch Chỉ bỗng bị vỗ mạnh một cái, cậu ngoái nhìn, là Nghiêm Vĩnh Cận. Khi cậu quay đầu lại thì bồn rửa mặt đã không còn máu, thử cẩn thận lắng nghe, tiếng khóc của trẻ sơ sinh cũng đã biến mất.

“Cậu tìm được gối chưa?” Bạch Chỉ chỉnh lọn tóc xù bên tai, cười với Nghiêm Vĩnh Cận “Tối nay gối gì đây? Có muốn chen cùng một giường với tôi không?”

Nhắc tới chiếc gối, Nghiêm Vĩnh Cận lại giận phát điên. Hắn tiến tới một bước túm cổ áo Bạch Chỉ, cậu đột nhiên hô to: “Liễu Đông, giúp tớ gọi thầy cô với, ở đây có người sắp đánh nhau?”

Người được gọi tên là một nam sinh trắng nõn, trên mặt nổi vài “mầm tình” nho nhỏ, vóc dáng thấp hơn Nghiêm Vĩnh Cận và Bạch Chỉ một khúc, ước chừng khoảng 1m73. Đây chính là người mà Bạch Chỉ thích, không, phải là đã từng thích.

Liễu Đông bị gọi tên thoáng sửng sốt, lập tức chạy ra khỏi khu rửa tay.

“Cậu đoán cậu ta có kéo thầy cô đến đây không?” Bạch Chỉ cười nói với Nghiêm Vĩnh Cận.

Thật ra nụ cười này treo trên mặt Bạch Chỉ nom rất đẹp, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận chỉ thấy rất chướng mắt, nửa như khiêu khích nửa như trào phúng.

Hắn giáng xuống một đấm, Bạch Chỉ lại linh hoạt né được. Đừng nhìn cậu gầy mà lầm, sức cậu còn khỏe hơn cả Nghiêm Vĩnh Cận, có thể tóm cổ tay hắn dễ như ăn cháo.

“Cậu mà như thế nữa là tôi giở trò lưu manh đấy.” Bạch Chỉ cong khóe môi “Cậu quên tôi là thằng gay chết giẫm trong miệng các cậu à?”

“Đ**!” Nghiêm Vĩnh Cận đột ngột giật tay về như sợ bị lây vi rút, đương nhiên Bạch Chỉ cũng có ý buông ra, vậy là hắn lại thành ra sức quá đà, phải lùi vài bước.

“Sau này chúng ta còn nhiều thời gian để chung sống lắm.” Bạch Chỉ vỗ vai Nghiêm Vĩnh Cận một cái, đi ra ngoài. Mới đi một đoạn ngắn, cậu bỗng quay đầu hỏi: “À, quên hỏi, cậu tên gì?”

“Mả cha, tôi là Nghiêm Vĩnh Cận!” Nghiêm Vĩnh Cận nghiến răng quát lớn.

“Thế cậu nhớ cho kỹ, ông nội cậu đây tên Bạch Chỉ, là tên một vị thuốc đông y nhé.” Bạch Chỉ phất tay.

Phong thái ung dung, Nghiêm Vĩnh Cận thật muốn bóp chết tên này.

Bạch Chỉ vào lớp. Liễu Đông ngồi ở chỗ của mình, trông có vẻ lo sợ bất an, thấy cậu xuất hiện lành lặn không sứt mẻ, cậu ta thầm thở phào một hơi.

“Cậu muốn chỉ lo thân mình thôi hả?” Bạch Chỉ cố ý dừng chân bên cạnh cậu ta, khóe miệng nhẹ cười.

Liễu Đông im lặng, nhưng ánh mắt lại tránh đi nơi khác.

“Không thành vấn đề, tớ sẽ giúp cậu.” Bạch Chỉ bước lên bục giảng, hai tay chống bàn giáo viên hắng giọng một tiếng, hệt như bộ dạng lúc được thầy cô chỉ định lên diễn thuyết trước mặt mọi người, nhả từng chữ rành mạch: “Các bạn, tớ muốn giải thích với mọi người một chút. Hôm ấy thật ra là tớ cưỡng hôn Liễu Đông, các cậu hiểu cưỡng hôn là gì không? Tức là cậu không muốn nhưng tớ ép buộc cậu, như thế thì hiểu chưa? Thế nên trước giờ gay chết giẫm mà các cậu nói chỉ có một mình tớ, đừng vu vạ lây cho người vô tội, cám ơn.”

Nói rồi cậu xuống khỏi bục giảng, trở về bàn mình, mở đề đại số ra làm. Tất cả học sinh trong lớp đều trợn mắt há miệng, người còn bình tĩnh chỉ có mình cậu.

Bạch Chỉ là người thế nào? Là “học thần” hàng thật giá thật. Cậu đứng đầu khối về các môn văn hóa, cũng nhất khối luôn cả môn chuyên ngành, ôm đủ loại giải thưởng đến mỏi tay. Năm đó khi thi vào cấp ba, điểm thi của cậu đứng số một cả tỉnh, giờ trường học cũng chỉ chờ cậu thi đại học đạt điểm cao nhất tỉnh luôn thôi. Trong mắt người như thế, mấy lời nói xấu mắng chửi đều chẳng khác nào cơn gió thoảng qua, huống hồ đối với Bạch Chỉ thì lời họ nói chính là sự thật. Cậu thích con trai, nhưng thế thì liên quan gì tới họ? Có thời gian rảnh rỗi ngồi lê đôi mách chẳng bằng học thuộc thêm vài bài văn, làm mấy đề đại số, vẽ mấy bức ký họa.

Buổi trưa tan học, Bạch Chỉ có hẹn với Tô Diệp nên ra khỏi lớp sớm một chút. Vừa bước qua cửa, Liễu Đông đã chạy theo sau cậu: “Bạch Chỉ, cậu qua đây, tớ có chuyện muốn nói.”

Bạch Chỉ đi theo cậu ta tới hành lang phía tây. Nơi đó rất vắng người qua lại, hơn nữa đang là giờ tan học, hầu hết học sinh đã rời lớp nên góc này càng không một bóng người.

“Có chuyện gì không? Tớ đang bận lắm.”

“Cậu đừng như thế được không?” Liễu Đông cau mày “Hôm nay cậu nói thế ở lớp làm gì? Cậu hiểu tớ mà, không phải tớ sợ, tớ chỉ không muốn bị mọi người biết thôi.”

“À, nhưng bây giờ mọi người đều biết tớ là gay rồi.”

“Cũng có phải tại tớ đâu!” Liễu Đông đã hơi nóng nảy.

Bạch Chỉ bỗng thắc mắc, lúc đó mình thích cái gì ở con người này vậy?

“Đúng thế, chẳng phải tại cậu, cũng chẳng phải tại tớ.” Bạch Chỉ không muốn nhiều lời nữa “Không có chuyện gì khác thì tớ đi trước.”

“Này, cậu chờ chút!” Liễu Đông giơ tay định kéo cậu lại. Trong chớp mắt, Bạch Chỉ chợt thấy sau lưng cậu ta có một nam sinh khoác bộ đồng phục dính máu đang mỉm cười với mình, làm động tác như muốn đẩy Liễu Đông.

Bạch Chỉ vội gạt Liễu Đông ra. Cậu ta không dưng bị đẩy ngã, cực kỳ tức giận toan chất vấn Bạch Chỉ xem cậu muốn làm gì, nào ngờ cậu lại ngã ra khỏi lan can cầu thang ngay trước mắt cậu ta.

Sự việc xảy ra khiến Liễu Đông tức thì ngây dại, hai mắt trợn trừng, đầu óc trống rỗng. Khi cậu ta rốt cuộc hoàn hồn, định chạy tới kéo Bạch Chỉ, một bóng người khác đã lao lên trước một bước tóm lấy cổ áo đồng phục cậu, Bạch Chỉ cũng nương theo đà giảm xóc này mà bắt được lan can. Đồng phục cậu bị Nghiêm Vĩnh Cận kéo rách một lỗ lớn, lộ ra lớp áo trong trắng bóc.

“Chơi trò gì đấy? Tự tử à?” Nghiêm Vĩnh Cận thở hổn hển.

Lúc này Liễu Đông mới chạy tới giúp kéo Bạch Chỉ lên.

“Không phải tôi đẩy, tự cậu ấy…” Liễu Đông cuống cuồng giải thích.

“Chờ tôi chết rồi cậu dùng lời thoại này sau đi.” Bạch Chỉ tựa vào tay vịn cầu thang, nhắm mắt hít thở một lát rồi mới chậm rãi đứng dậy.

“Ha… Cậu có biết phép lịch sự là gì không hả?” Nghiêm Vĩnh Cận giữ tay cậu lại “Mẹ nó tôi vừa cứu cậu đấy!”

“À, cám ơn cậu nhé.” Sắc mặt Bạch Chỉ trông không tốt chút nào. Da cậu vốn trắng, bây giờ lại càng thêm tái nhợt “Tôi hỏi cậu một câu được không, giờ nghỉ trưa mọi người tan học hết rồi, cậu ở đây làm gì?”

“Tôi…” Nghiêm Vĩnh Cận bị cậu gặng hỏi mà á khẩu. Đúng, là vì hắn không yên tâm, hắn muốn xem xem Bạch Chỉ với Liễu Đông đến đây làm gì. La Hạo, Trình Vĩ ở cùng phòng với mấy học sinh lớp Mỹ thuật 4, được nghe họ thêm mắm dặm muối kể chuyện hai người kia, La Hạo lại là cái loa phường, cứ thế bô bô nói tuốt mọi chuyện cho hắn như kể chuyện lạ thế giới vậy. Hắn cũng chẳng biết mình nghĩ gì, chỉ là vừa rồi thấy Bạch Chỉ đi cùng Liễu Đông đi về phía này, ma xui quỷ khiến thế nào lại bám theo. Thế nhưng… Thế nhưng hắn cũng cứu cậu một mạng thật mà! Chuyện đó không hề giả đúng không?

“Chả có trò vui gì đâu, giải tán đi.” Bạch Chỉ nói rồi tự xuống cầu thang trước.

Cách trả lời của cậu khiến Nghiêm Vĩnh Cận nổi cáu, hắn nhất quyết phải đòi chút báo đáp, cứ theo sau cậu không rời: “Không cảm ơn thì thôi, mời tôi bữa cơm cũng được chứ nhỉ?”

“Cậu kéo rách đồng phục của tôi, bàn xem phải làm sao với nó đi đã.”

“Ầy, cái thằng này… Tôi hỏi cậu, tính mạng quan trọng hay một cái áo đồng phục rách quan trọng?”

Bạch Chỉ nhìn hắn: “Thế tôi hỏi cậu, bây giờ tôi còn sống hay đã chết?”

Nghiêm Vĩnh Cận bị hỏi mà ngơ ngác: “Cậu? Đương nhiên là đang sống… Làm sao?”

“Nếu tôi sống thì cái vấn đề của cậu không tồn tại.” Bạch Chỉ trỏ vào lỗ thủng lớn trên áo “Nghĩ cách trả đồng phục cho tôi trước đi.”

“Cậu trả gối cho tôi!”

“Gối à…” Bạch Chỉ cười híp mắt nhìn hắn “Trong thùng rác ấy, tự đi mà nhặt!”

“Tôi bảo cậu này, cậu nói chuyện cho tử tế đi được không?”

Bạch Chỉ mặc kệ hắn, đưa thẻ cơm cho cô bán cơm sau ô cửa: “Cô ơi, cho cháu một suất cơm.”

“Cháu cũng một suất!” Nghiêm Vĩnh Cận gọi vắt qua vai Bạch Chỉ “Quẹt thẻ của cậu ấy luôn cô ơi.”

“Có đây!”

Mua cơm xong, Nghiêm Vĩnh Cận còn cố ý ngồi trước mặt Bạch Chỉ chọc tức cậu. Hắn mang cái mặt sung sướng mà ăn ngấu nghiến, miệng không ngừng khen: “Thơm thế! Thơm thật! Ây dô, tiêu tiền của người khác phê vãi!”

“Ngon không?” Bạch Chỉ cười hỏi.

“Ngon lắm.”

“Ngon thì ăn nhiều lên.” cậu nói rồi đổ phần ăn dang dở trong đĩa mình vào cơm của Nghiêm Vĩnh Cận, tươi cười nói “Ăn từ từ nhé, tôi về ký túc đây.”

Ra khỏi nhà ăn, nụ cười trên mặt Bạch Chỉ dần tắt. Cậu như biến thành một núi băng lạnh giá, không thể nhìn ra chút cảm xúc loài người nào.

Cậu lấy điện thoại di động ra, màn hình hiển thị tin nhắn weibo của Tô Diệp: [Học sinh xuất sắc ơi, việc học quan trọng đến mấy thì cũng phải đi ăn chứ, tớ chờ nửa ngày chả thấy cậu đâu, đành ăn trước rồi, thơm ghê. Tớ còn chụp một bức ảnh căn tin đây này.]

Đồ ấu trĩ. Khóe miệng Bạch Chỉ lần nữa hiện nét cười, nụ cười hàm chứa vẻ cưng chiều, cũng ẩn giấu một chút bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.