Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 3: Chương 3: Chung sống hòa bình là chuyện không tưởng




Tối đó, Nghiêm Vĩnh Cận đang phiền muộn không biết phải làm sao với cái gối của mình, Bạch Chỉ bỗng ném một chiếc gối mới sang cho hắn.

“Ý gì đấy anh bạn?” Nghiêm Vĩnh Cận phất phất chiếc gối trong tay.

Bạch Chỉ ngồi trên giường, gọng kính lớn nằm cân xứng trên sống mũi, đúng phong cách phục cổ đang được ưa chuộng nhất hiện giờ, mái tóc chạm vai được buộc lên. Nghiêm Vĩnh Cận nhìn cậu, không khỏi nảy sinh ảo giác đang chung phòng với một cô gái.

Bạch Chỉ vẫn cắm cúi ngồi làm đề đại số, đáp: “Tặng cậu.”

“Hả?” Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa phân tích ra vấn đề.

“Làm sao, cậu không thích gối mà thích tôi lấy thân báo đáp à?” Bạch Chỉ ngẩng đầu, gạt mấy sợi tóc rũ bên tai, nở nụ cười với Nghiêm Vĩnh Cận “Cũng được, tuy cậu không phải kiểu tôi thích nhưng thỉnh thoảng đổi món cũng không tồi.”

Cậu đang nhắc tới việc Nghiêm Vĩnh Cận cứu cậu sáng nay, nhưng khi đó cậu còn nói rằng người chưa chết thì không được đòi đền đáp gì gì kia mà? Thậm chí còn đổ đồ ăn thừa vào đĩa của hắn nữa, bây giờ lại hành động cái kiểu khó hiểu thế là sao?

“Không phải… Cậu đúng là…” Nghiêm Vĩnh Cận thật sự chẳng tìm ra từ nào để hình dung Bạch Chỉ nữa.

“Tức là thế này.” Bạch Chỉ gỡ kính xuống, nói rất chân thành “Từ giờ cậu đừng tiếp tục gây sự với tôi, tôi cũng sẽ để cậu yên, chúng ta chung sống hòa bình được không? Tuy tôi là gay nhưng mà tất nhiên không phải cứ là con trai thì tôi sẽ thích, người như cậu tôi chả có tí hứng nào đâu, tôi có thể thề.”

Nghiêm Vĩnh Cận có hơi bực bội. Như hắn, như hắn làm sao? Hắn tự thấy bề ngoài mình cũng được đấy chứ, cao mét tám, có mắt có mũi, tuy không đẹp như Bạch Chỉ nhưng bác gái bán cơm ngày nào chẳng khen hắn đẹp trai ngời ngời. Chẳng qua da hơi đen tí thôi, thế là khỏe mạnh còn gì!

“OK.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng là một người thẳng thắn “Tôi không tốt tính lắm, cậu đừng chọc vào tôi là được.”

“Tôi không rảnh.” Bạch Chỉ lần nữa đeo kính lên, có vẻ định kết thúc đề tài này. Có điều Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng biết mình đụng phải cái dây thần kinh nào mà đột nhiên nổi lòng hiếu kỳ với chuyện của Bạch Chỉ, hắn rón rén tiến tới bên vào giường cậu, hỏi: “Này, cậu tiết lộ cho tôi một tí được không, cậu với ai đấy cùng lớp… Liễu gì gì ấy, rốt cuộc là đã có chuyện gì?”

Bạch Chỉ quay đầu đi: “Cậu muốn biết hả?”

Nghiêm Vĩnh Cận gật đầu lia lịa: “Ừ ừ ừ!”

Bạch Chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức áp tai lại gần cậu. Khác với những đứa con trai bình thường khác, trên người Bạch Chỉ có mùi hương rất trong trẻo, có lẽ là mùi kem đánh răng, cũng có thể là mùi bột giặt. Cậu ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng cất lời, luồng khí thở ra kích thích toàn bộ lông tơ trên tai hắn đều dựng đứng, nếu phải mô tả cái cảm giác này… Đó chính là từng khớp xương của Nghiêm Vĩnh Cận đều mềm ra.

Đáng tiếc, lời Bạch Chỉ nói với hắn là: “Mắc mớ gì tới cậu.”

“Tôi… Tôi con mẹ nó…” Nghiêm Vĩnh Cận cáu không nói nên lời.

Chuyện Liễu Đông đúng là việc riêng của Bạch Chỉ, nhưng một giây trước cậu vừa mới nói muốn chung sống hòa bình cơ mà, đây là cách chung sống hòa bình của cậu hả?

“Cho cậu.” Nghiêm Vĩnh Cận ném một chiếc áo đồng phục lên đầu Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ lôi nó xuống, mái tóc chạm vai hơi rối, thoạt trông như một thiếu nữ mơ màng.

Không biết tại sao hắn lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ đáng sợ như vậy nữa.

“À, quên bảo cậu.” Bạch Chỉ nói “Tôi xin cô một bộ rồi.”

Nghiêm Vĩnh Cận suýt hộc máu, hắn rút lại ý nghĩ vừa rồi! Rút ngay lập tức! Thế này mà đòi thiếu nữ gì, cậu ta chính là một con rắn độc!

Sau đó, Bạch Chỉ quả nhiên nói được làm được, chung sống hòa bình. Thú thực thì cuộc sống như thế không tồi chút nào, Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí còn cảm thấy rất hưởng thụ.

Bạch Chỉ không giống những học sinh xuất sắc bình thường, cậu không bao giờ yêu cầu người khác phải thế này hay thế kia, dù Nghiêm Vĩnh Cận có tranh cãi ầm ĩ khi chơi game cậu cũng không ngăn cản, cứ như một người không tồn tại. Mỗi ngày ở ký túc xá cậu đều vẽ tranh, học thuộc văn, làm bài tập… Tóm lại lúc nào cũng đang làm việc của mình, tự động bỏ qua người xung quanh. Nghiêm Vĩnh Cận giờ cũng đã cảm thấy Bạch Chỉ cực kỳ tốt, nhược điểm duy nhất chỉ là cậu thích con trai.

“Anh Nghiêm, ông nói xem.” Nghiêm Vĩnh Cận đang cùng ăn cơm chiều với hai tên bạn. La Hạo hút một miếng mì, đột ngột hỏi: “Ông không bị cậu ta ảnh hưởng chứ?”

“Ảnh hưởng gì? Tôi cũng được vào thi ở phòng số 1 ấy hả?”

Trong trường Trung học phổ thông Số 3 thành phố, phòng thi được chia theo thành tích, Bạch Chỉ là hạng một cứng của trường, đương nhiên số báo danh 01 trong phòng thi số 1 luôn luôn là cậu, từ khi vào trường tới nay Nghiêm Vĩnh Cận vẫn chưa từng thấy chiếc ghế đó đổi người. Mà chỗ ngồi của Bạch Chỉ trong lớp học cũng chưa bao giờ đổi – luôn là chính giữa hàng thứ hai, nếu không phải vì cậu cao ráo thì có lẽ các thầy cô sẽ rất nhiệt tình đẩy cậu lên hàng thứ nhất.

Trình Vĩ thiếu chút phun mì: “Đừng có mà chọc cười tôi! Cậu á? Phòng số 1 á?”

“Làm sao, tôi không có tiềm năng ấy chắc?” Nghiêm Vĩnh Cận giơ đũa chỉ hai tên bạn “Ít nhiều gì cũng hơn hai ông nhé?”

“Chó chê mèo lắm lông! Cùng một giuộc cả!”

“Giỏi nha, biết dùng thành ngữ kìa!”

“Được rồi được rồi, anh Nghiêm, đang hỏi ông đàng hoàng đấy.” La Hạo hiếm khi nghiêm túc như vậy “Ông không bị cậu ta bẻ cong chứ?”

“Rốt cuộc ông muốn nói gì, bớt mẹ mấy câu vòng vo tam quốc đê, không thấy phiền hả?” Đôi mày kiếm của Nghiêm Vĩnh Cận nhíu một cái, hai người đối diện lập tức nhận ra – thùng thuốc nổ này lại bị châm ngòi rồi.

“Ý tôi là chắc ông sẽ không thích con trai, biến thành biến thái theo nó chứ?”

Nghiêm Vĩnh Cận đờ ra một giây, chớp mắt cho La Hạo một đấm: “Con mẹ nó ông mới biến thái!”

“Tôi cũng chỉ nghe mấy đứa khác nói thôi mà.” Cú đấm của Nghiêm Vĩnh Cận không hề nhẹ, La Hạo hơi dỗi “Ông nghĩ xem, trong ký túc có mỗi hai người, các ông khó tránh khỏi muốn nói chuyện vài ba câu, nó lại còn trông như thế, lâu ngày…”

“Lâu ngày cũng không bao giờ nhé!” Nghiêm Vĩnh Cận ném đũa qua một bên “Mẹ nó đúng là nuốt không trôi, đếch ăn nữa!”

“Ông tức cái gì!” Trình Vĩ không nhịn được lên tiếng “Vốn dĩ thằng Hạo nó lo cho ông thôi, ở chung phòng với biến thái thế, ai mà chả thấy gớm? Hay là… Ông nói thẳng với mẹ ông xin đổi phòng. Tôi thấy lúc ba bọn mình ở chung phòng vui mà.”

Lại còn vui mà, cũng bởi ba đứa ở chung một phòng nên mẹ hắn mới liên lạc với giáo viên chủ nhiệm! Học kỳ 2 lớp 10, hắn rơi thẳng xuống phòng thi số 7 – phòng cuối cùng, thành tích thuộc hàng top từ dưới đếm lên của trường, thứ hạng trong lớp thì càng miễn bàn hơn, mẹ hắn cho hắn đổi về phòng cũ mới là lạ!

“Vụ đấy thì thôi khỏi tính, chắc chắn không được.” Nghiêm Vĩnh Cận lại đập La Hạo thêm một phát, có điều cú đánh này không dồn bao nhiêu sức lực “Ông toàn nghĩ cái gì đâu thế hả? Tôi bảo rồi đấy, vứt hết mấy cái đen tối trong đầu đi biết chưa? Tôi tuyệt đối không thích con trai được đâu rõ chưa?”

“Nhưng… Nhưng cậu cũng chẳng có crush nào mà…” La Hạo cáu giận nói.

Đó là sự thật. Theo lý thuyết, với chiều cao và mặt tiền của Nghiêm Vĩnh Cận đáng ra không thể không có bạn cùng trường nào theo đuổi. Vả lại trường này là trường cấp ba chuyên nghệ thuật, vơ đại cũng được một mớ nữ sinh xinh đẹp chói lòa, chẳng lẽ không có ai lọt vào mắt hắn, ấy thế mà hắn thật sự vẫn đơn côi lẻ bóng từ năm học trước sang năm học này.

Nghiêm Vĩnh Cận nói cứng: “Không phải là… Không phải là vẫn chưa thích thôi à…”

“Thôi. Cuối tuần này bọn mình đi trượt patin đi!” La Hạo hưng phấn rủ “Tôi quen nhiều em xinh xắn lắm! Đợi đấy tôi hẹn cho…”

Nói rồi cậu ta bắt đầu cắm cúi nhắn tin trên điện thoại.

Nghiêm Vĩnh Cận không tỏ ra hứng thú bao nhiêu. Chơi với con gái hả, không kích thích gì hết… Còn chẳng bằng ra quán net chơi game.

Tối đó khi rời khỏi phòng vẽ tranh, La Hạo chạy tới thầm thì với Nghiêm Vĩnh Cận, bóng gió nhắc “Trưa cuối tuần nhớ về nhà thay quần áo rồi đến đây cho sớm, đại ca dẫn chú đi hưởng thụ cuộc sống” khiến Nghiêm Vĩnh Cận chỉ muốn quăng luôn cậu ta vào thùng rác cho yên tĩnh chốc lát. Khó khăn lắm mới về được ký túc xá, lỗ tai rốt cuộc được thanh tịnh, hắn ngả luôn lên giường nằm ngay đơ, trong đầu vẫn định lát nữa đứng lên rửa mặt, kết quả lại mơ mơ màng màng, quần áo còn chưa cởi mà cứ thế ngủ mất.

Một giờ sáng, không biết tại sao Nghiêm Vĩnh Cận bỗng choàng tỉnh. Hắn vừa trở mình chợt thấy Bạch Chỉ đang đứng trước giường, dọa hắn giật thót.

Rèm cửa sổ chưa khép, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Chỉ ám màu xanh trắng, cũng không biết là do ánh trăng hay vì da cậu vốn trắng quá độ.

“Khuya lắm rồi, cậu không ngủ còn đứng đây làm gì?” Nghiêm Vĩnh Cận thở ra một hơi, vùi đầu vào gối.

Bạch Chỉ không trả lời cũng không nhúc nhích, chỉ đứng như vậy. Có lẽ do hiệu ứng ánh sáng, nụ cười trên gương mặt cậu có vẻ rất âm u. Nghiêm Vĩnh Cận có cảm giấc rất quái lạ, Bạch Chỉ trước mắt hắn… không phải Bạch Chỉ bình thường.

“Bạch Chỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận dò xét gọi một tiếng.

“Ừm?” Bạch Chỉ nhẹ nghiêng đầu, chầm chậm đáp.

“Cậu là Bạch Chỉ phải không?” Tóc gáy Nghiêm Vĩnh Cận đồng loạt dựng đứng.

Người đối diện không nói một lời, đột nhiên cười lên khanh khách. Tuy cậu rất đẹp, đôi khi cũng khiến người ta có ảo giác cậu là con gái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm tưởng như cậu chính là một cô gái thật! Trong lúc hắn ngạc nhiên chưa kịp đề phòng, cậu thình lình vươn tay bắt lấy cổ tay hắn, những ngón tay đó cứng rắn tựa gọng kìm, lạnh toát như băng.

“Cậu bị làm sao đấy hả, Bạch Chỉ, cậu điên rồi!” Nghiêm Vĩnh Cận hơi hoảng, trong đầu hắn chợt văng ra câu nói của Bạch Chỉ: “Quả nhiên ma quỷ sợ người xấu”. Hắn cũng chẳng cân nhắc nổi có phải não mình chập mạch rồi không hay vì sao mình lại nghĩ đến chuyện này, há miệng mắng: “Mẹ nhà nó cậu động rồ à! Quá nửa đêm rồi còn không ngủ, thích chết đúng không! Cút ngay đi cho ông!”

Bạch Chỉ vẫn cười âm trầm, chỉ là đôi chân cậu bỗng chuyển hướng bước về phía cửa, nhưng còn chưa tới nơi, rõ ràng đang đi trên đất bằng mà cậu lại tự vấp một cái. Ngay sau cú ngã đó, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, cứ như người vừa rồi không phải cậu vậy.

Nghiêm Vĩnh Cận nhìn cổ tay bị Bạch Chỉ nắm hằn vết xanh tím, thấy rõ dấu từng ngón tay.

“Đậu má, chắc chắn cậu đang trả đũa tôi.” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi cảm thán, nhớ tới biểu cảm và hành động vừa rồi của Bạch Chỉ, bất chợt nói “Cậu bị ma nhập à?”

Bạch Chỉ bước đến, kéo cổ tay hắn xem xét: “Tại tôi hả?”

“Hỏi thừa!”

“À.”

“À là ý gì!” Nghiêm Vĩnh Cận hơi cáu.

“Thế cậu nghĩ tôi nên nói gì?” Bạch Chỉ vô cùng bình tĩnh “Chẳng qua là bóp tay cậu tí thôi, cậu có phải cô nương thời nhà Thanh đâu mà đòi ngó một cái thì phải chịu trách nhiệm.”

“Mẹ nó dù sao cậu cũng phải giải thích cho tôi chứ!” Nghiêm Vĩnh Cận nghiến răng túm cổ áo Bạch Chỉ, cậu bị lôi đến phải kiễng chân lên.

“Giải thích cái gì?” Bạch Chỉ ngây thơ vô tội hỏi lại “Cậu nghĩ tôi có khống chế được chuyện mộng du không?”

“Cậu lúc nãy hoàn toàn không phải mộng du!”

“Thế xin hỏi bác sĩ Nghiêm là cháu mắc bệnh gì ạ?” Bạch Chỉ không khỏi cảm thấy khôi hài “Ma nhập chắc?”

“Rốt cuộc có chuyện gì thì cậu tự biết rõ nhất.” Mắt Nghiêm Vĩnh Cận sắp bắn ra tia lửa.

“Không phải đã bảo là sẽ không làm phiền nhau à?” Bạch Chỉ vỗ vỗ cái tay Nghiêm Vĩnh Cận đang nắm áo mình “Cậu đang làm gì đây?” Cậu làm bộ như vừa hiểu ra “À đúng, cậu nói là tôi bị ma nhập vào người. Được, thế cậu đi bảo thầy là Bạch Chỉ bị ma nhập rồi nên em muốn đổi ký túc xá đi, xem xem thầy phân xử cho cậu thế nào.”

“Tôi…” Nghiêm Vĩnh Cận quả thật bị chặn họng. Nếu hắn trình bày với thầy như thế, có gì đảm bảo thầy sẽ không nhìn hắn như nhìn đồ thần kinh? Nếu không phải vì bản thân từng trải qua những chuyện quái dị này, Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng tin trên đời thật sự có ma quỷ.

“Không có việc gì nữa thì buông tôi ra, khuya lắm rồi đấy.” Bạch Chỉ biếng nhác nói.

Nghiêm Vĩnh Cận bất đắc dĩ buông cậu ra.

Nhìn bóng lưng Bạch Chỉ nằm trên giường, Nghiêm Vĩnh Cận thầm nghĩ… Cậu ta chắc chắn có giấu bí mật nào đó mà mình không biết.

Yên tâm, không phải vội, rồi sẽ có cách làm rõ tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.