Chủ nhật, La Hạo cương quyết kéo Nghiêm Vĩnh Cận đến sân patin.
Nghiêm Vĩnh Cận biết trượt patin nhưng không có nhiều hứng thú với trò này, chưa kể còn chơi với con gái. Hắn châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế nhựa nhìn La Hạo và Trình Vĩ đang vừa trượt patin vừa cười cười nói nói với mấy cô nàng.
“Anh trai kia ơi.” Một cô bé trong nhóm bỗng trượt đến trước mặt Nghiêm Vĩnh Cận, vịn nửa người trên lan can, chu môi ngọt ngào gọi “Xuống đây chơi cùng đi!”
“Mọi người cứ chơi đi, anh ngồi bên cạnh xem thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận vứt thuốc lá, vặn nắp chai nước uống một hớp “Anh không thạo lắm.”
“Không sao đâu, ở đây có một bạn trượt giỏi cực, bọn em giúp anh!” Nói rồi cô kéo một thiếu nữ trông vô cùng thẹn thùng lại, cô bé đó thậm chí còn không dám nhìn hắn lấy một lần.
“Cùng chơi đê anh Nghiêm, đừng như thế chả vui gì cả, nha?” La Hạo hô lên.
“Anh họ Nghiêm à?” Cô bé bắt chuyện với hắn chớp chớp mắt “Anh tên gì?”
“Nghiêm Vĩnh Cận.”
“Tên hay ghê!” Cô bé nở nụ cười đáng yêu.
“Thế à.” Nghiêm Vĩnh Cận thật sự chẳng biết đáp sao cho phải. Tên hắn hay ấy hả? Quê chết người thì có!
“À, anh này, bạn này tên là Viên Miêu Miêu, nghe cũng rất hay đúng không?” Cô vẫn níu lấy tay cô bé nhút nhát, rất tự nhiên giúp hai người giới thiệu tên. Đáng tiếc Nghiêm Vĩnh Cận hoàn toàn chẳng tò mò cô ấy tên gì.
“Được rồi, đừng có không nể mặt con gái nhà người ta, ra đây chơi đê.” Trình Vĩ cũng trượt tới khuyên.
Đã nói đến vậy, hắn còn ì ra đó thì quá kỳ cục. Nghiêm Vĩnh Cận đành thay giày patin rồi đi tới gần mấy cô gái.
“Chào anh, em tên là Vương Khả!” Cô bé bắt chuyện không hề lúng túng chút nào, thoải mái khoác cánh tay Nghiêm Vĩnh Cận, còn gọi Viên Miêu Miêu cùng kéo hắn đi, cứ như thể hắn không biết trượt thật.
“Chậc chậc chậc, đúng là số sát gái.” La Hạo ghen tỵ nhìn.
Từ khi Nghiêm Vĩnh Cận bước vào sân, không chỉ hai cô gái ban đầu mà hầu như toàn bộ nhóm nữ sinh bọn họ rủ tới chơi đều chạy lại, chưa kể ngay cả mấy cô nàng lướt ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn hắn, hắn đẹp trai đến vậy hay sao?
“Làm sao, ông muốn được thế lắm hả?”
“Nói thừa, ai mà không muốn!”
Nhưng cái tên khiến bao nhiêu người ganh tỵ ấy lại cứ nhất quyết thờ ơ lạnh nhạt, không buồn đáp lại các cô gái ríu rít vây quanh.
Bất chấp thái độ đó của Nghiêm Vĩnh Cận, sau khi rời khỏi sân patin, nhóm nữ sinh kia vẫn vây quanh La Hạo và Trình Vĩ nhao nhao xin wechat của hắn, không ngừng khen “ngầu quá”, “đẹp trai hết sảy”, bọn họ nghe mà nhức cả đầu.
“Rốt cục ông làm sao đấy?” Trên đường về trường, La Hạo khó hiểu hỏi Nghiêm Vĩnh Cận “Ôi, cả cái cô Viên Miêu Miêu kia nữa, ông vừa theo bọn tôi đến cái là cô nàng để ý ông luôn.”
“Ông không thích kiểu ấy à?” Trình Vĩ nói “Vương Khả thì sao? Em đấy đáng yêu phết.”
“Ầy, đừng nói nữa, không thấy phiền hả?” Nghiêm Vĩnh Cận cau mày bước nhanh hơn.
Hai tên bạn phía sau nhìn nhau, La Hạo nhún vai một cái – bó tay toàn tập.
Đi chưa được bao xa, Nghiêm Vĩnh Cận bỗng thấy Bạch Chỉ đang đi cùng một người ở phía trước, còn vừa nói vừa cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng thoải mái đó của cậu, cậu như hóa thành một đóa hoa nở rộ, lộ ra nhụy hoa tỏa hương thơm ngát.
“Nhìn gì đấy?” La Hạo chạy tới bá cổ hắn.
“Bạch Chỉ đi cùng ai thế nhỉ?”
“Ai?” Trình Vĩ nhìn về phía xa, ngơ ngác “Có một mình Bạch Chỉ mà.”
“Ông đi đo mắt đi là vừa.” La Hạo cũng chẳng thấy gì, trịnh trọng khuyên nhủ Nghiêm Vĩnh Cận.
“Biến biến biến!” Nghiêm Vĩnh Cận liếc thêm lần nữa, đúng là Bạch Chỉ đang đi một mình.
Thời gian rảnh còn nhiều, ba người lại vào quán net chơi một lát, nhưng tâm trí của Nghiêm Vĩnh Cận hoàn toàn không nằm trong trò chơi, có kẻ tiếp cận cũng chẳng biết, bị bắn một phát nát đầu.
“Đệt!” Nghiêm Vĩnh Cận đập bàn.
“Chờ xem tôi này, anh Nghiêm, tôi sẽ báo thù cho ông!” La Hạo hô to chẳng khác nào Nghiêm Vĩnh Cận bị người ta giết trong đời thật, Nghiêm Vĩnh Cận và Trình Vĩ đều không nhịn được mắng một câu “đồ ngu”.
Hai người còn lại tiếp tục chơi, Nghiêm Vĩnh Cận buồn chán mở trình duyệt web, nghĩ tới những sự việc kỳ quái hắn đã gặp với Bạch Chỉ, vô thức nhập vào khung tìm kiếm.
Vừa tra cứu thử đã có một núi thông tin nhảy ra, Nghiêm Vĩnh Cận lướt qua vài cái, chẳng mấy chốc đã chán. Những câu chuyện trên mạng nửa thật nửa giả, có điều theo hắn thấy thì đa số là chuyện bịa, không thể đánh đồng với cái mình đã đụng phải.
“Làm gì thế anh Nghiêm, ông cũng bắt đầu thích đọc mấy mẩu chuyện này à?” La Hạo đột nhiên thò đầu sang ngó màn hình máy tính của hắn.
“Biến biến biến!” Nghiêm Vĩnh Cận đẩy cái đầu kia ra.
“Hu hu hu, càng ngày càng đối xử tàn tệ với người ta, người ta ghét rồi, không quan tâm đến ông nữa, hứ!”
Nghiêm Vĩnh Cận và Trình Vĩ suýt nôn mửa: “Con mẹ nó ông điên hả!”
“Hai ông đấy, chả vui gì.” Đường nhìn của La Hạo lại trở về với màn hình máy tính “Ối! Mau mau mau! Đằng trước có người! Bắn bắn!”
Trình Vĩ trái lại không kích động như La Hạo, vừa điều khiển nhân vật game vừa hỏi Nghiêm Vĩnh Cận: “Sao đấy, trông ông như có tâm sự ấy nhờ?”
“Cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua…” Nghiêm Vĩnh Cận úp úp mở mở đề cập “Ông có tin là trên đời có ma không?”
“Ông gặp ma à?”
Không hiểu sao Nghiêm Vĩnh Cận không muốn nói ra chuyện liên quan tới Bạch Chỉ: “Cũng… Cũng chả phải, thuận miệng hỏi tí thôi.”
“Ây da, nhắc đến ma quỷ…” La Hạo lại thò đầu sang “Không phải ngày xưa trường mình là lò hỏa táng à? Mấy năm trước còn có vài học sinh trong trường gặp chuyện nữa!”
“Sao ở đâu cũng thấy dấu răng ông thế?” Nghiêm Vĩnh Cận gạt tên La Hạo lắm miệng này ra “Chơi game của ông đê!”
“Anh Nghiêm ạ, tôi chết rồi.” La Hạo tủi thân mách “Vừa bị tẩn chết xong, không có ông lãnh đạo thì hai bọn tôi không cân được.”
“Thôi được, tôi đây đành cố mà làm.” Nghiêm Vĩnh Cận mở cửa sổ trò chơi “Lại lãnh đạo các ông thêm một ván nhé!”
“OK sếp!”
Ba người chơi tới sát giờ phải về ký túc xá mới rời khỏi tiệm net.
Về đến ký túc, Nghiêm Vĩnh Cận lấy điện thoại di động ra. Má ơi, trên wechat có thêm mấy lời mời kết bạn, nhìn toàn tên con gái, hẳn chính là mấy cô bé cùng đi trượt patin.
Phiền phức thật. Nghiêm Vĩnh Cận nhấn chấp nhận bừa rồi ném di động xuống giường.
Bạch Chỉ về phòng sớm hơn hắn, khi Nghiêm Vĩnh Cận bước vào, “học thần” đang ngồi cặm cụi trước bàn học, thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu lên. Bọn họ thường ngày cũng không hay chào hỏi, hắn coi như không thấy cậu, lướt vào nhà vệ sinh.
Khi ở quán net Nghiêm Vĩnh Cận phải nhịn quá lâu, giờ mới được xả hết lũ. Xong việc, hắn quay ra bồn rửa toan rửa tay, kết quả lại thấy lỗ thoát nước kẹt đầy tóc, nước không sao chảy được. Trong phòng này chỉ có Bạch Chỉ tóc dài, Nghiêm Vĩnh Cận cáu tiết lao ra ngoài mắng: “Con mẹ nó cậu bị rụng tóc sớm à! Cậu để tóc dài tôi chả quan tâm, nhưng mà dọn cho sạch tóc của cậu đi, mẹ nó gớm quá!”
“Cậu nói gì thế.” Bạch Chỉ cau mày đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh “Nào có tóc nào?”
“Đây không phải của cậu à?”
Mớ tóc kia chặn kín lỗ thoát nước, nước trong bồn càng lúc càng đầy, Bạch Chỉ vội đóng vòi lại.
“Tôi đi nói chuyện với thầy, gọi thợ sửa đến.”
“Gọi thợ cái gì, không phải cậu móc ra là xong à, tự cậu làm nó như này xong hóa ra chính cậu cũng thấy mình ghê hả?”
Bạch Chỉ bị Nghiêm Vĩnh Cận chọc cho bực bội: “Vấn đề là đây không phải tóc tôi. Nếu mắt cậu không làm sao thì xem đi, đây là tóc con gái thấy không?”
Nghiêm Vĩnh Cận thoáng sửng sốt. Tóc con gái? Đây là ký túc xá nam, sao lại có nữ vào được?
“Ra ngoài đã.”
Nghiêm Vĩnh Cận vừa bước ra, Bạch Chỉ đã đóng sập cửa phòng vệ sinh.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, trong đó bỗng vang vọng tiếng nước chảy trên mặt sàn.
“Cậu không tắt nước à?” Nghiêm Vĩnh Cận đã bò lên giường cũng không khỏi ló đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
“Tắt rồi.” Bạch Chỉ nhìn khe cửa nhỏ, nước đã rỉ ra ngoài.
Không biết Bạch Chỉ bình tĩnh thật hay chỉ giả bộ, còn nhét tai nghe ngồi làm bài rất tập trung, viết kín cả một tờ giấy nháp. Nhưng Nghiêm Vĩnh Cận không có tâm lý vững vàng như thế, giữa ngày tháng chín mà hắn đột nhiên cảm thấy rét run cầm cập.
“Cậu chắc chắn… Chắc chắn là không sao hả?” Nghiêm Vĩnh Cận chỉ vết nước loang càng lúc càng rộng, hỏi.
“Có sao thì thế nào?” Bạch Chỉ vẫn ngồi nguyên một chỗ làm bài “Cậu có giải quyết được không?”
Tôi biết cách xử lý thì cần quái gì hỏi cậu? Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi rủa thầm trong lòng.
Được, Bạch Chỉ kia có thể bình thản, mình cũng đường đường là một người đàn ông, có gì phải sợ! Cắn răng giậm chân một cái, hắn cầm di động lên bắt đầu lướt weibo, xem livestream, chơi say sưa đến dần quên luôn cả chuyện rò nước không sao giải thích được trong nhà vệ sinh. Tới khi hắn đứng dậy, âm thanh nước chảy cũng đã biến mất.
“Cậu không rửa mặt đắp mặt nạ à?”
“Không.”
“OK.” Nói rồi Nghiêm Vĩnh Cận đẩy cửa phòng vệ sinh ra, mở vòi nước hứng một vốc nước rửa mặt. Đang lúc lấy cốc súc miệng, hắn chợt phát hiện bản thân trong tấm gương vẫn duy trì tư thế đứng yên như cũ, không hề nhúc nhích.
“Con bà nó!” Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng xộc thẳng lên não, khi hắn phản ứng lại thì bản thân đã vọt ra ngoài rồi.
Bạch Chỉ không để ý tới Nghiêm Vĩnh Cận, nằm trên giường chẳng biết có ngủ thật hay không.
Nghiêm Vĩnh Cận trong cơn hoảng sợ cũng mặc kệ Bạch Chỉ đang thức hay ngủ, vội túm tay cậu lắc liên hồi: “Bạch Chỉ! Bạch Chỉ! Mẹ nó trong nhà vệ sinh có ma!”
“Biết rồi, đi ngủ đi, cậu rửa mặt xong rồi mà?” Bạch Chỉ mơ mơ màng màng đáp.
Xin hỏi trái tim kia đúc bằng gì vậy? Cái quả tim gì vậy?
“Con bà nó, cậu đừng có đùa nữa!”
“Tôi không đùa.” Bạch Chỉ vô tội nói “Cậu thấy tôi nói chuyện hài hước lắm à?”
Má nó vấn đề không phải là hài hước hay không!
“Cậu nghe tôi nói đã, trong nhà vệ sinh, mẹ nó ngay vừa xong, tôi đang cúi đầu rửa mặt nhưng tôi trong gương lại đứng yên không nhúc nhích!” Nghiêm Vĩnh Cận kích động chỉ vào cánh cửa kia.
Bạch Chỉ “à” một tiếng, nhìn hắn: “Sau đấy thì sao?”
Sau đấy? Cậu ta còn cần biết sau đấy! Cảnh tượng này xuất hiện trong đời thực chẳng lẽ không đáng sợ hả? Không đáng sợ hả! Cậu ta phản ứng như vậy khiến hắn có cảm giác như mình đang làm lố.
“Con mẹ nó hôm nay tôi không thể ngủ ở đây được.” Nghiêm Vĩnh Cận vừa nói vừa chạy đi mở cửa.
Bạch Chỉ lần nữa ngả xuống giường: “Nếu mở cửa xong lại thấy chính mình đang đứng ngoài ấy thì cậu phải sợ đến thế nào nhỉ?”
Bàn tay mới đặt lên tay nắm cửa của Nghiêm Vĩnh Cận lập tức rụt về.
Đêm hôm khuya khoắt đừng có kể chuyện ma được không? Đậu má hắn chịu làm sao nổi!
“Thế cậu bảo phải làm sao bây giờ!” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng Bạch Chỉ.
“Ngủ thôi.” Cậu nhắm mắt lại trả lời, thoạt trông còn tưởng Nghiêm Vĩnh Cận chỉ đang hỏi một câu vô vị như “Tối nay làm gì nhỉ?”.
Xin hỏi ai có thể ngủ được đây! À, Nghiêm Vĩnh Cận thiếu chút quên mất tên Bạch Chỉ này không chỉ ngủ được mà còn ngủ ngon nữa kìa!
“Cám ơn nha.” Nghiêm Vĩnh Cận gần như gằn ra từng chữ.
“Đừng khách sáo.” Bạch Chỉ cười với hắn rồi xoay lưng yên giấc.
Chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đặn. Không cần phải đoán, chắc chắn là Bạch Chỉ.
Nghiêm Vĩnh Cận phẫn nộ đến ngứa răng. Thật đấy hả, ông giời kia ngủ rõ say, còn hắn đây thì rõ khổ, hễ nhắm mắt lại cảm thấy có người ở bên giường nhìn mình. Tuy mở mắt thì yên tâm hơn, nhưng vấn đề là hắn không thể cứ trợn mắt thức mãi được? Mỗi khi cảm thấy mệt đến hai mí sắp dính lấy nhau, não bộ của hắn sẽ lập tức hạ lệnh “Mở mắt ra cái thằng ngu này!”. Điên rồi, thật sự sắp phát điên rồi.
Sáu giờ sáng, Bạch Chỉ đúng giờ thức dậy. Điều đáng ngạc nhiên là cái tên không bao giờ dậy trước giờ truy bài sáng lúc sáu rưỡi – Nghiêm Vĩnh Cận đã đang chậm chạp mặc quần áo rồi. Bạch Chỉ liếc hắn, thầm nghĩ nhóc con giỏi đấy, quầng thâm sắp lan từ mí mắt xuống tận cánh mũi luôn! Có điều kiểu trang điểm tông khói này cũng độc đáo ra phết.
Thật là một ngày tuyệt vời. Nhìn Bạch Chỉ sáng sủa phấn chấn, Nghiêm Vĩnh Cận không thể không thay cậu cảm thán trong lòng.