Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 5: Chương 5: Một ngày của học thần




Ăn sáng, đi học, làm bài tập hoặc học thuộc bài vào giờ giải lao, đây chính là một buổi sáng của Bạch Chỉ. Cậu không bao giờ thức khuya, không bao giờ lơ đãng trong tiết học, khiến người ta cảm thấy cậu chẳng khác nào một cỗ máy, có điều đối với cậu thì lợi dụng giờ học để ngủ hoặc chơi điện thoại là một sự lãng phí.

Còn đối với Nghiêm Vĩnh Cận, không dùng cả buổi sáng để ngủ mới là lãng phí. Ở trong lớp hắn sẽ ngủ đến không biết trời trăng, bữa sáng cũng chẳng ăn, ngay cả khi tan học cũng phải nhờ đến Trình Vĩ và La Hạo đánh thức.

“Sao thế anh Nghiêm, tối qua ông không ngủ à?” La Hạo cắn một miếng bánh nướng, mờ ám hỏi.

Cũng không phải hắn không chịu ngủ. Trong tình huống đó làm gì có ai ngủ được chứ? Dĩ nhiên ngoại trừ cái vị thần tiên tên Bạch Chỉ.

“Có phải ông gặp chuyện gì không?” Trình Vĩ huých huých tay hắn “Nếu không nói tức là ông không coi bọn tôi là anh em nhé.”

“Được rồi, tôi thì có chuyện gì.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng không hiểu tại sao, chỉ là hắn không muốn kể về những sự việc kia với họ. Mặc dù nói ra cũng không thể khẳng định rằng hắn và Bạch Chỉ có quan hệ gì, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận lại cảm thấy Bạch Chỉ chắc chắn vẫn có điều giấu hắn, nói theo cách nào đó thì đây còn là bí mật giữa hai người, hắn không thể tiết lộ cho ai khác.

“Có phải là…” La Hạo nháy nháy mắt với Nghiêm Vĩnh Cận, nở nụ cười gian.

“Có phải cái giề! Trông cái mặt chóa của ông kìa!”

“Ối ối anh Nghiêm đừng hiểu lầm! Ý tôi là Viên Miêu Miêu với Vương Khả đều thích ông, ông không biết chọn ai nên cả đêm không ngủ thôi.” La Hạo cuống quýt giải thích.

“Ông im đi được không.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng biết nói gì với tên này “Chả lẽ tôi chỉ nghĩ được đến mỗi chuyện ấy à?”

“Thế ông còn nghĩ được gì?” La Hạo cúi đầu húp vài miếng mì “Dù sao cũng không thể là việc học hành chứ?”

“Đúng, là vì việc học đấy. Tôi quyết định rửa tay gác kiếm, từ giờ cố học cho giỏi, ngày ngày phấn đấu, thế được không?”

“Ông thay đổi rồi, anh Nghiêm.” La Hạo ai oán nhìn hắn “Đã hứa sẽ cùng anh em lăn lộn trong phòng thi số 7, thế mà ông nỡ bỏ rơi hai bọn tôi.”

“Biến luôn đê!” Ai hứa hẹn gì với cậu ta! Ngồi trong phòng thi số 7 thì đáng tự hào lắm hả?

Ba người ăn xong bữa trưa rồi tiếp tục vừa đấu khẩu ầm ĩ vừa quay về ký túc xá. Nghiêm Vĩnh Cận không hỏi thầy quản lý ký túc, chắc chắn Bạch Chỉ đã lấy chìa khóa từ sớm rồi, tốc độ ăn của cậu lúc nào cũng nhanh hơn bọn họ, tốc độ về phòng lại càng miễn bàn. Chậc, đúng là học sinh ưu tú có khác, tận dụng đến từng phút từng giây.

Vừa đẩy cửa phòng ký túc, hắn thấy ngay Bạch Chỉ đang vẽ tranh.

“Buổi chiều là phải đến phòng mỹ thuật mà.” Nghiêm Vĩnh Cận không sao hiểu nổi “Cậu không cần phải chăm chỉ thế chứ?”

Bạch Chỉ vừa vẽ vừa thuận miệng nói: “Cậu muốn biết nguyên nhân không?”

Nghiêm Vĩnh Cận thoáng kinh ngạc, cái tên Bạch Chỉ này không phải người thích kể lể, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy. Hắn vội vàng hỏi: “Tại sao thế?”

“Bởi vì nhà tôi cực kỳ nghèo.” Thanh âm Bạch Chỉ nhẹ như gió thoảng “Bố mẹ tôi khó khăn lắm mới cho tôi ăn học được đến giờ, thế nên tôi phải cố gắng gấp bội, nhất định phải thi lên đại học thì mới có thể báo đáp bố mẹ, cải thiện cuộc sống.”

Má ơi, nếu không phải cậu đang dùng iPhone X thì Nghiêm Vĩnh Cận suýt tin câu chuyện hoang đường này rồi.

“Thật luôn đấy Bạch Chỉ, giải Oscar cũng phải nợ cậu một cái tượng người màu vàng tí hon. Miệng cậu có nhả ra được câu nào đàng hoàng tí không?” Nghiêm Vĩnh Cận không còn gì để nói. Con người này quả là không cách nào giao tiếp bình thường nổi, thảo nào trước giờ cậu cứ lút cút một mình, đáng đời lắm.

“Cậu hỏi tôi mà.” Đường nhìn của Bạch Chỉ chưa từng rời khỏi bức tranh.

“Trời đất ạ, chúng ta nói chuyện tử tế được không? Cậu xem xem, là bạn cùng phòng với nhau, tôi quan tâm cậu một chút không phải lẽ thường tình à? Tôi muốn kết bạn với cậu, muốn hiểu rõ ràng về chuyện của cậu, như thế có gì không bình thường à?” Nghiêm Vĩnh Cận nói nghe rất mạch lạc bài bản.

Bạch Chỉ chẳng buồn nhấc mi mắt: “Nhưng mà tôi không muốn kết bạn với người ngồi ở phòng thi số 7.”

Được, hóa ra hắn nói phí lời.

“Xong, không có tình bạn giữa học sinh cá biệt với học sinh giỏi rồi.” Nghiêm Vĩnh Cận vỗ đùi, cố ý thở dài thườn thượt.

“Câu này đúng.” Bạch Chỉ ngẩng đầu, cười tươi roi rói “Mẹ tôi bảo không được chơi với mấy người đần độn, bệnh ngu có thể lây.”

“Tôi con mẹ nó…” Nghiêm Vĩnh Cận bị chọc giận. Sao hắn lại muốn bắt chuyện với Bạch Chỉ vậy chứ? Chơi di động không vui hay là đệm lăn không êm? Đờ mờ không dưng đi rước bực vào người!

Nghiêm Vĩnh Cận im lặng leo lên giường, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất, đến khi tỉnh dậy thì cũng chẳng muốn đến phòng mỹ thuật nữa – nằm ườn ra sướng quá mà! Nhìn sang Bạch Chỉ, hắn biết cậu có thói quen ngủ trưa, có điều bây giờ cậu cũng đã sửa soạn xong rồi, đang chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Ấy ấy Bạch Chỉ, chờ tôi tí, cùng đi đi!” Nghiêm Vĩnh Cận hấp tấp lao vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tuy không được “cứng” như Bạch Chỉ nhưng hắn cũng có thể coi là gan dạ, hình ảnh cái bóng trong gương không chuyển động theo mình đêm trước cũng không thể ngăn hắn tiếp tục rửa mặt trước bồn rửa này hôm nay.

Hai người cùng nhau ra cửa, gửi chìa khóa. Có lẽ bởi bề ngoài của Bạch Chỉ quá “mềm”, Nghiêm Vĩnh Cận vẫn cho rằng cậu không cao lắm, hôm nay đứng cạnh mới biết người ta còn cao hơn mình chút đỉnh! Hắn hơi không phục, cố ý vòng tay khoác lên cổ cậu.

“Cậu muốn hôn tôi à?” Bạch Chỉ nghiêng đầu cười với Nghiêm Vĩnh Cận, chớp mắt áp sát vào. Khuôn mặt xinh đẹp bất ngờ phóng to khiến Nghiêm Vĩnh Cận như ngừng thở, hắn cuống quýt buông cậu ra rồi nhảy vọt ngay về phía sau.

Tên đầu sỏ nhếch miệng cười, rõ ràng là đang đùa hắn. Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi cáu tiết: “Mẹ nó cậu điên à!”

“Đúng rồi, mà nếu có bệnh thì cậu có chữa được tí nào không?” Bạch Chỉ làm động tác đẩy thân dưới vào Nghiêm Vĩnh Cận. Động tác bỉ ổi như thế, vậy mà khi cậu làm thì lại có phần gợi cảm không sao giải thích được? Nghiêm Vĩnh Cận vô thức nuốt nước bọt, không yên lòng mắng một câu: “Tâm thần!”

“Tâm thần cũng không cần chữa bằng cách ấy đâu, nhóc gà tơ ạ.” Bạch Chỉ nhếch mép. Nụ cười này không hàm chứa cảm xúc gì, có điều Nghiêm Vĩnh Cận vẫn cảm thấy rất quyến rũ, nhịp tim tăng nhanh gấp bội.

“Con mẹ nó cậu bảo ai là gà tơ!”

“Cậu chứ ai.”

Nghiêm Vĩnh Cận đỏ mặt: “Con mẹ nó cậu mới tơ!”

Bạch Chỉ cười: “Tôi thì lại chả phải.”

Bạch Chỉ không phải? Ai đã qua đêm với cậu? Là con trai hay con gái? Cậu là trên hay là dưới?

Hàng loạt câu hỏi ùn ùn kéo tới. Khoảnh khắc ấy, hắn chợt ngây ngẩn mà nhìn cậu.

Trong con mắt phàm tục của hắn, cậu đích thực rất thanh tú tao nhã, thoạt trông gương mặt đó có thiên hướng nữ tính nhưng thực ra cũng rất khôi ngô, là loại hình môi hồng răng trắng theo đúng nghĩa đen. Có điều sau khi cậu nói mấy lời nọ, bây giờ hắn chỉ thấy toàn thân cậu đều đầy khiêu gợi, nhất là cặp mắt đào hoa sóng sánh xuân tình. Khi cậu không cười thì nom lạnh như băng, bộ dạng rất khó gần, nhưng hễ cậu cười lên – dù là nụ cười ngoài lớp mặt nạ – cũng sẽ khiến người ta nghẹt thở.

Thật là đẹp.

“Được rồi, đừng có ngu người ra nữa.” Hai người đã lên hết cầu thang tự lúc nào, Bạch Chỉ chỉ chỉ vào phòng mỹ thuật của lớp Mỹ thuật 2 “Gặp sau nhé.”

“Ông quen lớp 4 lúc nào đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận vừa vào lớp, một bạn học lập tức tò mò hỏi “Lại còn là Bạch Chỉ đứng nhất khối nữa kìa, trâu nhờ.”

“Đấy là vì tôi định cố gắng học hành để vào phòng thi số 1 ngồi chơi tí ấy mà!” Nghiêm Vĩnh Cận vừa dựng giá vẽ vừa nói đùa.

“Ông với Bạch Chỉ chung phòng ký túc hả?”

“Chính xác.”

Tiếp đó lại có vài học sinh nối đuôi đến hỏi chuyện về Bạch Chỉ, xem ra bất kể là ai cũng đều rất hiếu kỳ về cậu học sinh đứng đầu khối này.

Hôm nay phải vẽ tranh màu, Nghiêm Vĩnh Cận vốn chẳng có chút hứng thú nào với hội họa, trộn màu tới lui vẫn cứ thấy hệt như cục bánh nướng. Thật muốn xem thử tranh của Bạch Chỉ vẽ sẽ ra sao.

“Thầy ơi, em đau bụng, em muốn đi vệ sinh.” Nghiêm Vĩnh Cận đứng dậy nói.

Thầy giáo chuyên ngành đang giúp một học sinh khác chỉnh sửa tranh vẽ, ném cho hắn một cái liếc nhẹ bẫng, cằn nhằn: “Tôi chẳng tin, ở lớp học văn hóa cậu cũng thế này à? Chưa học nổi một tiết mà hết đi nặng lại đến đi nhẹ?”

“Trên lớp văn hóa nó chỉ nằm bò ra bàn ngủ thôi ạ!” Cũng không biết ai bỗng đáp một câu, cả lớp tức thì cười phá lên.

Vẻ mặt thầy giáo treo mấy chữ “trẻ con khó bảo”, phất tay cho Nghiêm Vĩnh Cận ra ngoài.

Nghiêm Vĩnh Cận không định đến nhà vệ sinh mà chạy tới lớp Mỹ thuật 4 gần đó, vừa lúc thấy cửa trước cửa sau phòng học đều đang mở, hắn lặng lẽ liếc vào trong.

Cũng giống như bọn họ, lớp 4 đang vẽ tranh màu.

Không cần cố gắng tìm kiếm, Nghiêm Vĩnh Cận chỉ liếc mắt đã thấy Bạch Chỉ. Cậu ngồi ở vị trí gần tĩnh vật nhất nhưng lại rất ích kỷ không hạ thấp ghế xuống, vóc người cao như vậy còn ngồi thẳng tắp chắc chắn sẽ phần nào khiến người ngồi phía sau khó có thể vẽ được, thế nên không có ai ngồi phía sau cậu cả. Hơn nữa không biết do vô tình hay cố ý mà bên cạnh cậu cũng không một bóng người, thậm chí có thể nói rằng mẫu tĩnh vật này chỉ được lác đác vài học sinh chọn vẽ, ai nấy đều ngồi cách cậu rất xa, dường như tất cả đều đang cố gắng duy trì khoảng cách với cậu.

Nghiêm Vĩnh Cận lục túi móc ra một cục tẩy, bẻ một mẩu ném về phía đầu Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ vô thức quay đầu nhìn, nét mặt còn chưa kịp điều chỉnh, đó là gương mặt lạnh nhạt thờ ơ khiến Nghiêm Vĩnh Cận cũng cảm thấy xa lạ. Nhưng chỉ một giây sau cậu đã giơ ngón tay giữa ra với hắn, quả đúng là cái tên độc miệng lớn gan mà hắn biết.

Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu Bạch Chỉ ra ngoài, tiếc rằng Bạch Chỉ vẫn tiếp tục vẽ, căn bản không quan tâm tới hắn. Nghiêm Vĩnh Cận chán chường, không thể làm gì khác hơn là lượn qua nhà vệ sinh một chuyến rồi quay lại khổ não vẽ nốt.

Gần tới 6:10, tuy buổi học chiều vẫn chưa kết thúc nhưng đã dần dần có học sinh đi rửa bảng pha màu. Thật ra lý do cũng bởi mỗi lớp đều chỉ có một bồn rửa, nếu chờ đến giờ tan học mới dọn dẹp sẽ phải đi ăn tối muộn.

Bạch Chỉ chính là người duy nhất không bao giờ vội vàng rời khỏi lớp. Cậu luôn là người ở lại cuối cùng vào mỗi buổi học, chờ cho các học sinh khác hầu như đã về hết mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhưng hôm nay, khi cậu chuẩn bị rửa bảng pha màu bỗng thấy một nữ sinh buông xõa tóc đang đứng trước bồn rửa.

Lúc này học sinh trong lớp đều đã tan học, chỉ còn lại một mình cậu. Cô gái đó quá yên lặng, cậu chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, quan trọng nhất là bóng lưng của cô ta rất lạ lẫm, bộ đồng phục kia cũng không phải đồ của học sinh khóa này.

Hình như cô ta đang cọ rửa thứ gì, ban đầu chỉ chậm rãi chà xát, nhưng có lẽ vật nọ vô cùng khó gột rửa, động tác của cô ta dần trở nên nóng vội, càng lúc càng mạnh tay hơn, chốc lát sau, từ phía cô ta bỗng vang lên tiếng khóc thút thít suy sụp: “Cọ không sạch… Cọ không sạch…”

Bạch Chỉ làm bộ không nghe thấy, xách thùng nước và bảng pha màu đi về phía cửa. Có điều ngay khi cậu chưa kịp đề phòng, nữ sinh kia đột ngột quay phắt đầu lại, gốc cổ vẫn hướng về phía trước, nguyên cần cổ bị xoắn thành chiếc bánh quẩy, đầu khớp xương gãy lìa kêu răng rắc. Khuôn mặt cô ta đã phù thũng đến không thể phân biệt được vị trí mắt mũi nữa, chỉ có thể thấy cái miệng đen ngòm đang há to gào khóc, từ trong hố đen đó không ngừng phát ra tiếng nức nở: “Đồng phục dính máu, cọ không sạch… Cọ không sạch…”

Bạch Chỉ đã quá quen với những chuyện này, cậu định đến nhà vệ sinh ngoài hành lang rửa đồ rồi xuống dưới ăn tối, nhưng dù có cố xoay vặn thế nào cũng không thể mở được cửa. Qua bóng phản chiếu trên ô thủy tinh, cậu thấy nữ sinh kia đang đứng sau lưng mình, tay cầm một bộ đồng phục học sinh dính máu. Cái đầu cô ta lung lay tưởng chừng sắp rụng, từ lỗ đen như mực vang lên tiếng rên khóc: “Em ơi… Em ơi… Đồng phục… Cọ không sạch…”

Bạch Chỉ nhắm chặt hai mắt. Cậu hít sâu một hơi, xoay mình tung một cước: “Thế thì cô đi ngâm javen rồi hãy giặt!”

Cú đá này không nhẹ, nữ sinh lập tức lùi lại mấy bước, cánh cửa đóng chặt cũng bật mở, cậu lập tức lao ra ngoài.

“Cậu làm sao thế Bạch Chỉ?” Tô Diệp đứng ngoài hành lang kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ chạy ra khỏi lớp “Bị cọp dí à?”

“Còn ghê hơn cọp kìa.” Bạch Chỉ điều chỉnh nhịp thở một chút, chẳng mấy chốc đã có thể nói chuyện với giọng điệu bình thường.

“Học sinh xuất sắc còn chưa đi ăn cơm hả? Học quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng lắm nhé!”

“Đang định đi.” Bạch Chỉ bước vào khu rửa tay “Cậu thì sao, ăn chưa?”

“Ăn xong lâu rồi. Xem cái gì đây nào!” Tô Diệp không theo cậu vào nhà vệ sinh. Cậu ta đứng ngoài cửa, giơ chiếc túi ni lông trong tay lên, trong đó là một hộp cơm màu trắng của căn tin “Tinh tinh~! Bữa tối tình yêu của Tô Diệp!”

“Dở hơi, chém gió như kiểu mình cũng làm ra được đồ ngon thế ấy nhờ?” Bạch Chỉ không nhịn được cười.

“Ui, cũng không thể nói thế được! Tuy cơm này không phải tự tớ làm, nhưng đây là đồ tớ tự tay mua mang đến cho cậu. Cậu nghĩ mà xem, tớ phải chiến đấu với bao nhiêu là người, phải tranh món cậu thích nhất với họ rồi còn cố ý chạy đến phòng mỹ thuật ở tận tầng năm đưa đến trước mặt cậu. Có thấy cảm động không?” Tô Diệp đùa bỡn nhìn Bạch Chỉ.

Nụ cười của Bạch Chỉ càng rộng hơn: “Cảm động cảm động, sắp khóc rồi.”

Nhìn gương mặt rạng rỡ của người đối diện, khóe môi Tô Diệp cũng cong cong: “Sao cậu khóc với cười chả khác gì nhau thế hả!”

Đợi Bạch Chỉ rửa xong bảng pha màu, hai người quay lại phòng mỹ thuật. Bạch Chỉ dùng một chiếc ghế cao làm bàn ăn, Tô Diệp ngồi đối diện cậu, một người ăn một người nhìn. Bạch Chỉ không khỏi đùa: “Thơm lắm! Muốn ăn không? Lại đây anh đút cho chú!”

“A~” Tô Diệp làm bộ há miệng.

Bạch Chỉ xắn một miếng thịt gà đưa tới, ngay khi miếng thịt sắp vào miệng Tô Diệp, cậu đột nhiên chuyển hướng đút nó vào miệng mình, cười hả hê: “Cho cậu tức chết.”

“Sao cậu lại thế hả Tiểu Bạch!” Tô Diệp thò tay túm lấy bím tóc nhỏ Bạch Chỉ buộc lên để tiện vẽ tranh. Bạch Chỉ cũng không tránh, chỉ mỉm cười với cậu ta, làn môi mỏng hé ra một góc tuyệt đẹp khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi má nhẹ in hai lúm đồng tiền… Quả thật là kiệt tác của tạo hóa.

Mà Tô Diệp hy vọng… Hình ảnh này sẽ mãi mãi thuộc về cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.