Truyện 12, chương 2: Cánh rừng
Năm năm sau, Hà Giang. 2017
Một tụ điểm lẩn sâu trong khu rừng của Khìn cháy được xây dựng kín kẽ, bên trong bên ngoài đều canh gác cẩn mật.
Khìn cháy đem về một đứa trẻ, cái này ai cũng biết, đứa con hoang đó ngày xưa gầy gò đen nhẻm, nay lại có chút trắng ra, bắt mắt người nhìn.
Chuyện chẳng có gì, mấy đứa trẻ mồ côi nhặt khắp tứ phương mang về đây cũng chả ít, đơn giản vì bọn chúng chưa đủ mười tám tuổi, trẻ con lại ít bị để ý, rất dễ dàng để luồn lách tuồn hàng vào khắp các buôn làng.
Thậm chí mấy đứa trẻ mười năm mười sáu tuổi đem theo hàng vượt biên là điều bình thường.
Cũng xem ra vẻ ngoài Khìn cháy cũng chẳng để ý gì tới nó, không mấy khi hỏi tới, nên mức đối xử đương nhiên cũng chẳng khác gì nuôi cơm những đứa khác, vẫn là bộ dạng quần áo xoàng xĩnh, tay chân vô số vết cắt cứa do cỏ dại gai dại quẹt vào những lần vượt đồi lội suối. Ăn bờ ngủ bụi, nay tỉnh này mai lại lắc lư lên xe đi tỉnh khác.
Thế nhưng, có một câu chuyện nhắc lại đến bây giờ còn khiến cho mấy tên đàn em sởn hết gai ốc, xem ra có đùa cũng không dám đùa quá trớn với tên nhóc lẻo khẻo kia nữa.
- -------
Cách đây một thời gian, trong một lần Thiên An mới đi “ giao hàng” về còn dư một nắm đá không gặp được người nhận, liền bị một tên xăm trổ có chút vai vế trong đường dây này bóp lấy cằm, ép uống liền 3 viên cảnh cáo.
Thiên An giãy dụa thế nào cũng không thoát, cuối cùng bị say đá, hoang tưởng rồi bị kích thích mà tự trèo lên cây, ngã xuống gãy ba cái sương xườn.
Cả đám ở dưới cười như điên dại.
Kẻ xăm trổ kia lại càng nổi hứng, đưa bàn chân mang đôi giày đinh hầm hố ấn thẳng xuống lưng, khiến đoạn xương gãy gần như đâm thủng màng ngực.
Trên má chính là những cú tát nảy máu bật khỏi kẽ răng.
Thiên An gầy, rất gầy, trên gương mặt xạm đi vì nắng gió đó, đôi mắt bị đá “ cắn” đến mức không biết đau, vô hồn ngẩng lên, mờ mịt.
Tiếng cười bên tai vụt tắt.
Trên lưng cũng không còn chút cảm giác nặng nề nào của bàn chân thô bạo đạp xuống.
Cả người nhẹ bẫng,
Khìn cháy khép đôi mắt sắc như dã thú, chỉ tay về phía kẻ đang ra sức tát tới kia:
- Chặt tay.
Hai từ.
Nặng như một núi đá vừa đổ sụp xuống,
Tên xăm trổ sợ hãi đến lắp bắp.
Khắp một vạt nhà xây tạm, những kẻ ngổn ngang đứng ngồi, đều như chết sững.
Mấy kẻ đi theo cố ra sức hỏi lại muốn xin thay cho tên kia:
- Anh Khìn, cái này... hơi nặng thì phải?
Khìn cháy không cười, không nói,
Hơi thở quá thản nhiên đến rợn sống lưng người, tự tay rút mã tấu từng bước tiến lại gần kẻ xăm trổ kia.
Cánh tay bị ép đặt trên một mỏm đá chìa.
Kẻ xăm trổ đã van xin đến khan nước bọt.
Mã tấu vung lên,
Tiếng thét nhuộm góc trời.
Một cánh tay rơi xuống đất, máu thấm đỏ gốc rừng già,
Lá khô phủi bay trên cánh tay vừa rời khỏi thân còn giãy dụa bọt máu,
Một cánh tay đổi ba cái sươn xườn không lành lặn.
Khìn cháy lau vệt máu bắn trên mặt, lạnh nhạt:
- Đưa cả hai đi.
Răn người, răn đến mạng cũng chỉ còn lại một hơi thở.
Nhưng quẳng lại một cọc tiền để vuốt lấy cái đuôi trung thành sau này, Khìn cháy vì thế mà mới chỉ sau năm năm, từ một kẻ chỉ là mắt xích, đã có thể mở hẳn ra một đường dây ma túy lớn nhất nhì khu vực Hà Giang này.
Cũng từ ấy, đủ thứ đoán già đoán non xem, Thiên An có phải là con ruột của Khìn cháy hay không.
Nhưng, lại chẳng có một chút nào đối đãi đặc biệt hơn sau đó, chẳng qua thì nằm viện đến khỏi xong ba cái sương xườn một câu hỏi thăm cũng không có.
Chuyện này, liền im đi.
======
Cha con?
Khìn cháy muốn hay không cũng đã từng nghe qua, chỉ có điều đương nhiên không phải.
Tuy nhiên, lời hứa không phải là thứ dễ nuốt trôi.
Ngày đứng trước nấm mộ tiêu điều của mẹ nó, nắm lấy tay nó dắt đi, nào đã dễ quên đến thế?. Chẳng qua nơi rừng rú bạt ngàn này, đôi tay đã nhuốm bột trắng, tính mạng mỗi ngày đều treo trên sợi tóc, kẻ càng được để ý lại càng dễ toi đời, nên cứ mặc kệ nó tự sinh tự diệt như thế, âu cũng là một cách để quan tâm đi?
Chỉ có điều ánh mắt vô hồn ngày hôm ấy, làm sao lại gợi nhớ đến ánh mắt năm năm trước nó nhìn mình run rẩy, vậy nên mới ra tay cảnh cáo đám đàn em, rồi tính toán giùm nó một chút.
Thế mà chưa kịp gọi nó tới, thằng bé khi vừa chớm khỏi đã lén lút bên ngoài phòng,
- ----
Khìn cháy đốt một điếu thuốc, chân gác ngược lên bàn,
Còn nhớ như in ngày hôm ấy.
Một thằng nhóc bẽn lẽn đứng ngoài cửa, cực kỳ không phù hợp với thái độ nên có của một kẻ trong nghề, thập thò nhìn vào trong.
Khìn cháy hất hàm:
- Vào đi.
Thiên An lách người qua cửa bước tới bên trong, đôi mắt có chút sợ sệt mãi một lúc lâu mới cúi đầu nói được một từ cảm ơn.
Khìn cháy ngẩng mặt lên:
- Ở đây bao nhiêu lâu rồi?
Thiên An nhỏ giọng:
- Dạ, năm năm.
Khìn cháy quả thực không tưởng tượng được, suốt ngần ấy năm, cuộc sống ngoài kia đã dạy nó cái gì?, nhìn đi nhìn lại một vóc dáng gầy thó, bộ quần áo thùng thình lại thêm sắc mặt trắng nhách thật khó tin nổi đây cũng được tính như một “ đàn em” sao?
Khìn cháy hơi suy nghĩ một chút,
Khoảng năm phút sau mới hỏi lại:
- Có biết chữ không?
- Dạ có.
Khìn cháy xoay khớp cổ, hất hàm sang bên cạnh nơi một đàn em đang đứng:
- Xuống phòng
- Gọi thằng Nam cận lên đây.
Kẻ đàn em bước ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau dẫn theo một người tuy cũng cao lớn nhưng lại nhìn chỉnh tề hơn hẳn mấy người mà Thiên An thường gặp.
Người này có lẽ là Nam cận đi?
Kẻ vừa vào, nhìn thấy Khìn cháy cũng đã cúi chào.
- Đại ca gọi em?
- Ừ.
Khìn cháy chỉ tay về phía Thiên An:
- Từ mai để thằng nhóc kia đi theo mày,
- Nó biết chữ đấy, người Kinh, cũng không ngu như mấy thằng dân tộc, mày sắp xếp cho nó một chỗ trong phòng Sắt.
Người tên Nam cận nhìn về phía Thiên An,
Cậu bé có một đôi mắt nâu khá đậm, mở tròn nhìn về phía này, cũng như đang không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Khìn cháy hiếm khi mở lời:
- Hôm trước tao chặt đứt tay thằng Xăm, thằng nhóc này thả ra ngoài khẳng định không sống nổi quá ba ngày.
- Cứ thế đi.
Thiên An trong lòng có chút vui nhỏ,
Gần năm năm qua đây là lần đầu tiên có người vì lo nó sẽ chết mà sắp xếp cho nó, vội vàng cúi gục đầu cảm ơn,
Dù cho chỉ là một đứa mới mười sáu tuổi, nhưng quãng thời gian qua đương nhiên cho cậu biết, kể cả tên Xăm không trực tiếp ra tay, cũng có thể dễ dàng như bỡn mà lấy mạng cậu, thế nhưng bên phòng ghi chép gì đó kia là nơi không mời không được vào, không có lệnh không được ra. Toàn bộ đường dây này hoạt động thế nào đều nằm ở đó cả, tên Xăm đó có gan trời cũng còn chưa dám làm bậy.
Bóng lưng rộng, chiếc kính che một phần gương mặt, khó nhìn ra cảm xúc, Nam cận đương nhiên không phản đối, Thiên An thở phào bước theo sau. Trên đường vẫn không một lời nói dư thừa nào thốt ra khỏi miệng.
Nam cận dẫn cậu đi vòng vèo qua rất nhiều lối tạo dựng bởi những hang đá ẩn sâu trong núi, Nơi thì như chưa có người chạm tay qua, nơi lại như đã từng đổ vỡ rất nhiều lần,
Thế nhưng đến một cánh cửa dày tích hợp bằng vân tay và mống mắt, Thiên An gần như há miệng ra không khép vào lại được. Một lúc lâu sau khi Nam cận đưa tay và gương mặt của mình lên để nhận dạng, Thiên An vẫn đứng như tờ, khiến câu đầu tiên trên gương mặt nhàn nhạt kia cuối cùng cũng phải thốt ra:
- Vào đi.
Thiên An bị giọng nói trầm ấm khó tin này đánh cho một cái giật mình, vội vàng bước vào trong.
Máy tính cậu đã thấy qua,
Chính là những chiếc máy tính có cái đuôi rất to đặt trong quán internet mà mấy đứa trạc tuổi cậu vẫn tới đó để bấm nút chơi game,
Nhưng... những màn hình rộng nhấp nháy khắp gian phòng này là gì đây?!
Cũng được gọi là vi tính sao?
Cũng có những cái phím chữ, nhưng khác nhau nhiều quá!
- Oa....
- Những cái này...
Nam cận hắng giọng một cái cắt ngang nét mặt của Thiên An, chỉ vào một gian phòng:
- Hiện tại chỗ này chỉ có mình tôi
- Cậu vào đó, tự sắp xếp đi.
Thiên An nhìn xuống quần áo không chút sạch sẽ của mình, đôi dép tổ ong trạt bùn đất, mái tóc lòa xòa không khỏi xấu hổ bất giác mà lùi chân lại, khẽ nhìn.
Trong phòng này, nền nhà lát đá sáng lóa, lại bị từng vết chân của cậu bước vào in thành từng vết bẩn lớn.
Thiên An mím môi cúi người gỡ đôi dép ra khỏi chân, rón rén bước vào trong phòng, tìm nhà tắm.
Tiếng nước xối xả bật lên,
Nam cận mặt không hề có chút biểu tình nào, chỉ là tay khẽ đẩy lên gọng kính hằn nơi sống mũi.
Tín hiệu được truyền đi.