Tên truyện thứ 12: Đem tất cả cuộc đời này gom lại, chỉ có anh.
Mặt lạnh cảnh sát công x Nhược, về sau khiếm khuyết thụ.
Công là cảnh sát nằm vùng, gặp thụ khi thực hiện nhiệm vụ, nảy sinh kha khá vấn đề rồi quyết định cứu thụ về, còn cứu về có ăn ăn ăn không thì mời đọc sẽ rõ ^.^
Có ngọt, có ngược, có H full hd không che.
Bối cảnh Việt Nam (2017-2019)
- ------
Nhân vật chính:
Công Nam x Thiên An
- ------
Nhân vật phụ:
Khìn cháy: Trùm buôn ma túy.
Note: là truyện thì đương nhiên nhiều phần là ảo, vui lòng không liên hệ thực tế.
- -----------
Truyện 12 chương 1: Tuổi thơ
Vĩnh Phúc,
Năm 2012.
Mẹ của nó nghĩ rằng, đặt cho nó cái tên Thiên An, là mong với muốn, một đời này của nó, trời ban cho bình an,
Nào có đâu?.
Thiên An mười một tuổi, người gầy như củi, đứng run rẩy thắp nén nhang lên mộ mẹ nó, cỏ đắp sơ sài, trên mặt vài giọt nước mắt tình thân nghẹn ngào nấc cụt, quẹt đi thành một vệt.
Kẻ bên cạnh vứt điếu thuốc xuống dưới chân, di di:
- Xong chưa?
- Đi thôi.
Đứa nhỏ mười một tuổi cúi đầu, kéo trên lưng chiếc cặp sách rách tơi, lững thững bước về con đường mòn, leo lên ghế bên cạnh ghế lái của chiếc xe tải nhỏ, đôi mắt nhìn ngoái lại về nơi nấm mồ heo hút, xa đó, chính là chiếc lều bạt nhỏ chôn vùi đi thứ gọi là tuổi thơ.
Kẻ lái xe lắc đầu một cái, dúi vào trong tay nó hai cái bánh Chocopie:
- Ăn đi,
- Từ giờ theo tao,
- Nào lớn rồi lại về thắp nhang cho mẹ mày.
Thiên An nhìn vào hai chiếc bánh trong tay, ngón tay gầy còm cẩn thận xé bỏ lớp vỏ ngoài. Những chiếc bánh này hàng ngày nó thèm đến mức có thể chảy dãi ra.
Thế nhưng mẹ nó chết rồi,
Hôm nay, nó lại không thấy ngon nữa.
Nó vừa ăn vừa khóc, nó mếu máo nuốt luôn cả những giọt nước mắt vừa rơi xuống môi.
Quả thật,
Mẹ nó sẽ không bao giờ có thể về với nó nữa,
============
Từ khi sinh ra, nó ở với ông bà ngoại.
Nó chẳng biết bố nó là ai, thế nhưng lúc ấy dù cho không có bố nhưng những đứa trẻ con hàng xóm vẫn cho nó chơi cùng. Ông bà ngoại nó vẫn cung kiêng nó trên vai, đi ra cái chợ làng con con, buộc một con cua càng thật to đeo vào dây dứa cho nó dắt đi chơi.
Ông bà nó quá nghèo, lại mãi rồi sinh ra được có một mụn con là mẹ nó,
Mẹ nó đi làm trên tận Hà Nội, chẳng ai biết mẹ nó làm nghề gì, nhưng vì thế mà ông nó có tiền mua thuốc lào xịn, bà nó có tiền mua thuốc bắc uống đỡ ho, lại xây được hẳn một vách tường nhà cứng cáp che mưa che gió.
- ---------
Tam Đảo mờ sương,
Ảo diệu như một chiều mộng đẹp thơ thẩn, từng giàn su su trĩu quả vươn đọt ngọt tay người hái,
Xanh mơn mởn một sườn đồi, lại đầy ắp một đĩa su su xào tỏi thơm ngát, trong từng chùm hơi lạnh của mùa đông.
Nó, vĩnh viễn cũng không thể quên ngày hôm ấy.
Cái ngày mà mẹ nó tóc bị cắt trụi một nửa đầu, trên người đầy thứ mùi hôi thối bị một kẻ được gọi là “ vợ lớn” cùng một lũ côn đồ bêu rếu khắp xóm làng.
Ngọn khói trên gác bếp nhà ai heo hút rồi.
Người ta bảo, mẹ nó là cave.
Người ta còn bảo, mẹ nó bị HIV, lây cho chồng của người “ vợ lớn “ kia, khiến gia đình họ tan cửa nát nhà.
Bà ngoại cậu chửi rủa rít lên từng hồi khó thở,
Ông ngoại cậu dùng chiếc gậy trên gác bếp, quật tả tơi vào người mẹ cậu không một chút thương tình.
Mẹ cậu trừng đôi mắt trắng dã vương đầy máu nơi môi miệng, chỉ tay về phía ông bà:
- Nếu ông bà nghèo khổ như vậy thì đừng có sinh ra tôi mới đúng!
- Tiền đâu?
- Bà!
- Bà một tháng uống năm bảy lần thuốc!. Ông cờ bạc rượu chè không thiếu một cái gì?!
- Tiền đâu?
- Tôi hỏi ông bà tiền đâu?
- Đời tôi khốn nạn! còn gặp phải một thằng khiến chửa hoang không nhận,
- Tôi hỏi ông bà một đứa như tôi không làm cave thì làm cái gì?!
- Ông bà chỉ nghĩ cho ông bà!
- Có bao giờ nghĩ cho tôi không?!
- ---------
Từ hôm ấy,
Không có ai chơi cùng cậu nữa.
Mẹ cậu có tiền.
Nhưng thuê người ta xây nhà, người ta lại bảo mẹ cậu có con HIV nên không đội thợ xây nào chịu nhận.
Mẹ cậu có tiền,
Mẹ cậu đi chợ không một hàng quán nào bán cho, họ xua đuổi mẹ cậu như một thứ bệnh tật kinh tởm nhất đã từng gặp phải.
Mẹ cậu có tiền,
Nhưng, cậu chỉ vừa bập bẹ từng con chữ, cũng buộc phải thôi học. Bởi lẽ phụ huynh khác nói rằng, họ không chấp nhận cho con mình học chung với một đứa con của cave.
- ----------
Rồi,
Mẹ cậu dắt cậu tới nơi này, không một ai quen biết,
Vách sườn đồi heo hút, một vạt lều tạm bợ.
Cậu không rõ lắm, nhưng bệnh tình của mẹ cậu hình như càng ngày càng trở nặng hơn, những cơn đau đớn khiến bà co thắt người lại, cần phải hít một thứ bột màu trắng để bớt đau.
Cứ như thế, đôi khi có vài người tới, mẹ cậu liền đuổi cậu ra ngoài, sau đó họ rời đi, để lại thức ăn và một số đồ dùng, may mắn còn có cả quần áo mới.
Một lần trời mưa, cậu về sớm,
Thấy mẹ cậu cùng người hôm nay đưa cậu đi – Khìn cháy - đang ngồi chia một túi lớn bột ra thành những phần nhỏ,
Vừa thấy bóng cậu về, Khìn cháy liền đanh mặt lại, thế nhưng mẹ cậu hôm ấy lại không đuổi cậu như mọi lần.
Mà lại lẳng lặng vẫy tay để cậu vào.
Chia xong xuôi chỗ bột ấy, bà lấy một cái hộp sắt cũ giấu dưới gậm giường, đưa cho người kia.
Ánh mắt day dứt của bà, cậu vẫn còn nhớ rõ, chính là ánh mắt xấu hổ đến không muốn đối diện với thực tại của cái ngày bà bị mang đi bêu mặt đó.
- Anh Khìn,
- Đây là tất cả những gì em góp được mấy năm qua buôn “ hàng“.
- Đời em khốn nạn,
- Đợi đến lúc em chết, anh đưa nó đi, chăm nó hộ em.
- Lúc nó lớn thì giao cho nó,
Người tên Khìn kia ngập ngừng:
- Sao không đưa nó về ông bà nó?
Người đàn bà lắc đầu:
- Ông bà nó không nhận, sợ nó bị Ết ( AIDS)
- Anh yên tâm đi, em giữ kỹ cho nó, bình thường mẹ con không ở gần quá một mét.
- Em là sau này mới bị, nó chắc chắn không có bệnh.
Khìn cháy do dự nhìn về phía cậu bé nhỏ cũng đang sợ sệt hướng ánh mắt về phía này, rồi quay sang chỗ mẹ cậu:
- Mày không sợ tao lấy hết của nó à? Tao cũng là dân nghiện trốn trại đấy?!
- Nghiện cũng có người này người khác, với lại, tiền anh mang ra bao tải chở không hết, chỗ vàng này có bao nhiêu?. Em biết trước giờ anh đối xử với “ anh chị em “ không tệ, coi như thương hại đời em mà mở một đường sống cho nó, chứ bây giờ em chết rồi, tính nó lại nhát cáy, không chết đói ven đường thì cũng không sống cho ra con người nổi.
- -------
Khìn cháy nhìn sang bên ghế phụ,
Thằng bé đã thiếp đi vì mệt mỏi từ bao giờ, rũ người ngủ say.
Lắc đầu.
Thế mà chẳng đầy hai tháng sau, mẹ nó chết thật.
Là không chịu nổi những cơn đau thối thịt thối da, tự tử.
Đám ma,
Không một ai tới.
Không có lấy một vòng hoa đưa tiễn.
Manh ván khó kiếm, ngọn nhang lụi tàn, hàng xóm không một lời thăm hỏi, y tế không ai dám bước qua cánh cửa khám nghiệm tử thi, công an không một biên bản ghi chép.
Cuối cùng, những kẻ bần cùng dưới đáy nhất xã hội, những kẻ nghiện ngập kéo từng cơn ngáp dài lại là những kẻ chung tay đào mồ chôn xác kia.
Khi Khìn cháy tới,
Thằng bé cả người lấm lem đói xỉu bên nấm mồ hoang.
Nó tin rồi.
Nó tin là, mẹ nó sẽ mãi mãi không về với nónữa.
Trên khóe mắt, một giọt nước lại vừa trào ra.
- --------
Mẹ nó, hẳn là cũng đã là bất đắc dĩ đến đường cùng, mới đành lòng giao lại đứa con dứt ruột cho một kẻ chỉ mới quen mới biết vài ba năm, lại còn là một kẻ buôn ma túy.
Mong đợi gì đây?
Cho nó được sống thôi sao?.
Khìn cháy cười một cái chua chát.
Đời người rút cuộc, còn lại cũng chỉ là nắm tro tàn.