Thiên An ngẩng lên.
Nó không thể tin cho nổi.
Hay là, tất cả những chuyện vừa rồi, chỉ là ảo giác thôi?!
Rằng, nó đã chết từ đêm qua rồi, nên mới có thể mở mắt, mới có thể nhìn thấy ánh sáng, mới có thể nhìn thấy anh.
Người, mà nó yêu.
Công Nam trước gương mặt sững sờ kia, tim đau đến nghẹn lời, ôm chầm nó vào trong lòng.
<Thiên An.
Anh rất nhớ em>
- ------
Hốc mắt nó đỏ ửng, nhưng tuyến lệ đã không hoạt động nữa rồi, chẳng còn một giọt nước mắt nào rơi xuống nữa.
Cổ họng nghẹn đắng đến mãi nó cũng không thể nói lên thành một lời nào.
Chỉ có thể để mặc cho thân hình kia bao bọc lấy nó, như thế.
Cuối cùng Gia Khôi cũng không chịu được mà hắng giọng:
- Này, đã ôm hơn 30 phút rồi đấy.
- Xuống kia rồi ôm tiếp, nhá?
Công Nam hôn hết lên tóc, lên má, lên tai nó, rồi nhấc bổng cả người nó lên, bế xuống từng bậc thang.
Nó không giãy, nó ôm chặt lấy cổ anh, áp hết cả khuôn mặt mình lên ngực áo đầy bụi bặm kia, nghẹn nấc ra.
- Em cũng rất nhớ anh.
Đến lúc này anh mới sửng sốt phát hiện ra, hình như....
- Thiên An!, Mắt em....mắt em...nhìn thấy rồi?!!!
Cả Gia Khôi cũng bị câu nói ấy khiến cho giật nảy người.
Nó vậy nhưng lại rúc vào lòng anh sâu hơn:
- Ừm.
- ???!?!!!!!!
Công Nam khó tin hướng về phía Gia Khôi ra điều muốn hỏi,
Gia Khôi nhún vai tỏ rõ ý không biết.
Ngay từ khi anh đem nó từ nơi mỏm đá kia về,
Rõ ràng các bác sĩ khi chuẩn đoán đều đã nói, mạch máu trong vùng mắt đều đã bị tổn thương và tắc nghẽn nghiêm trọng, hầu hết đã hỏng,. Xác xuất có thể lấy lại thị lực chính là bằng không!
Vậy đây tính là gì?!
Là bù đắp cho suốt những quãng thời gian khốn khổ kia sao?!
Hay là trong sự tuyệt vọng cuối cùng, lại có thể thấy được ánh sáng tìm đến?
========
Nhà Gia Khôi,
Trên chiếc giường lớn có hai kẻ, một kẻ nửa nằm nửa tựa trên giường, một kẻ ngồi bên cạnh.
Gia Khôi nhu nhu hai bên huyệt thái dương,
Nhìn sang Công Nam, rồi lại nhìn sang Thiên An.
Thế nhưng hai người ấy hoàn toàn coi anh là không khí.
Đây là cái cảnh tượng gì thế này?!
Vừa xuống cầu thang xong liền bắt xuất viện ngay. Đã thế vừa về tới nhà thì cả hai không ai nói một lời cứ ngồi nhìn nhau như thế.
Gia Khôi mấy lần muốn mở miệng hỏi cho rõ, nhưng cuối cùng không biết chen vào đâu cho phải, lắc đầu, đứng dậy.
Lúc này Công Nam mới chịu lên tiếng:
- Cảm ơn cậu đã cứu em ấy.
Gia Khôi nhướng mày:
- Em ấy kể với anh là tôi cứu em ấy khi nào mà tôi không biết nhỉ?
Công Nam cưng nựng vuốt lên má nó một cái, nó nhoẻn cười.
- Không kể.
- Chỉ cần nhìn sẽ hiểu.
Gia Khôi bật cười khốn khổ:
- Nhìn sẽ hiểu?!
- Bộ hai người nói chuyện với nhau bằng sóng điện từ đấy à?
- Hay bắn bluetooth?
- Rõ ràng từ khi ở bệnh viện về đến bây giờ tôi chưa nghe hai người nói với nhau câu nào mà?!
Công Nam lại hướng ra phía cậu:
- Em ấy đói rồi.
Thiên An cũng gật đầu bổ sung:
- Anh ấy cũng vậy.
- ???!!!!
Gia Khôi nhìn sang Thiên An một cái, lại nhìn sang Công Nam một cái nữa,
Duma!!!!
Rút cuộc là sao?!
Là sao?!
- --------
Gia Khôi không khoái cảnh này lắm.
Nói chung thì... thì à mà thôi.
Nghe nói, những người yêu thương nhau thật lòng thật dạ, có thể chỉ vì ánh mắt nhau mà hiểu hết tâm gan ý tứ.
Thôi, cũng xem như một lần được mở rộng tầm mắt.
Kéo người đi mua cơm tiệm.
- ---------
Trong phòng.
Cánh cửa vừa khép, anh đã bắt lấy cằm nó,hôn xuống.
Từ một nụ hôn nhẹ phớt hờ trên môi, lập tức trở thành những cái siết trên eo kia khảm sâu vào lòng, tách lấy đôi môi còn xanh xao của nó, luồn chiếc lưỡi ấm áp của chính mình vào bắt đùa lấy từng chút nơi khoang miệng kia,
Nó đón lấy anh, chìm sâu vào nụ hôn ấy, nó mút lấy bờ môi khô nứt kia mân mê theo từng đường môi ngọt, quấn quít đến dán sát lại.
Anh cụng lên trán nó, bốn ánh mắt thâm tình co kéo nhìn nhau.
- Em nghe tin trên ti vi rồi?
Nó gật đầu.
Anh hơi nhíu mày:
- Vậy nên liền nghĩ bậy?
- Không tin tưởng anh đến thế?
Nó mím môi, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.
Một thân anh bụi bặm, râu tóc dài lởm chởm, đôi vành mắt thâm lại cáu đỏ.
Gương mặt hốc hác. Gầy tới mức xót xa.
Cần nói sao?. Nếu như giờ này anh thực sự sắp đính hôn, có thể sẽ trong bộ dạng đó mà đi gặp nó sao?!
Hẳn nhiên là không!
Hẳn nhiên những ngày qua với anh cũng chẳng dễ chịu gì.
Hẳn nhiên là, anh đã đi tìm nó.
Đúng vậy, anh đã đi tìm nó. Nó run run như muốn xin lỗi. Anh làm sao đành lòng đây?! Quàng ôm nó vào lòng, mơn lên khóe môi nó:
- Không được phép có lần sau.
- Cũng không được phép không tin tưởng anh.
Nó gật đầu.
Nó run bật lên, nó muốn khóc, nhào vào lòng anh một lần nữa.
Anh siết nó chặt thêm, vành mắt đỏ hoe hôn tràn lên tóc nó.
- Thiên An. Xin lỗi em.
- Từ giờ trở đi. Bất kể dù là ai muốn tổn thương em.
- Đều không thể.
========
Lời ít, hiểu nhiều.
Ánh mắt đắm say chìm trong đó bao nhiêu tâm tư suốt bảy ngày qua,
Anh nâng niu nó từng chút, bế nó trên tay tiến tới bàn cơm,
Gia Khôi hắng giọng cũng như không nghe thấy, cẩn thận tỉ mỉ đút cho nó từng muỗng.
Nó ngượng ngùng đón lấy chiếc đũa trên bàn:
- Em có thể tự ăn được.
Anh lắc đầu:
- Là anh muốn đút, không liên quan đến việc em có thể tự ăn được hay không.
- Ngoan, há miệng, ăn nhiều một chút.
Nó nuốt xuống một ngụm, nó đỏ tràn vành mắt.
Nó đưa tay chạm lên mặt anh, rồi bất ngờ bật khóc.
Nó bảo
Nó tưởng đây là mơ!
Nó sợ đây chỉ là mơ thôi!. Sợ khi chớp mắt thêm một lần nữa, anh sẽ không còn bên cạnh nó nữa.
Gia Khôi nghẹn giọng, gõ xuống bàn:
- Đủ rồi, đủ rồi!
- Tôi không có nhu cầu xem phim Hàn Quốc tại bàn ăn.
Vừa dứt câu, lại thấy thế nào mà Công Nam như vừa lừ tới cậu vậy.
Xời.
Sợ sao?!
Gia Khôi hếch một bên miệng lên khiêu khích.
Tên nhóc này vẫn là do cậu mua về còn chưa có trả hết nợ đâu!
Thực chất, trong lòng không khỏi giấu nổi có chút nhớ nhung ghen tị.
- ------
Đêm hôm đó.
Gia Khôi chấp nhận kéo một chiếc chăn mỏng, qua phòng bên cạnh cô đơn gối chiếc, nhường lại căn phòng ấm áp với chiếc nệm dày kia cho đôi tình nhân dính nhau như sáp.
Cười nhỏ một tiếng trong lòng.
Cái cảnh tên Công Nam kia chăm sóc Thiên An của hắn,
Cũng có chút giống, như khi xưa tên chuối lai Alex chăm cậu vậy.
Gương mặt đầy vẻ lo lắng, lại đầy vẻ yêu chiều cưng nịnh.
Đó là điều mà một tên điếm như cậu, không nên nhận được.
Thân thể dơ bẩn, nếu như biết được cậu bị ốm. Việc đầu tiên lũ khách hàng kia làm sẽ là lôi cậu ném đến bệnh viện.
Chứ đương nhiên không phải là từng thìa cháo thổi cho bớt nóng, dằn trên môi.
Thứ cháo mà duy nhất suốt bấy nhiêu năm, cậu được ăn, vị của nó quá ngon, quá ngọt, đến nỗi mà cậu không thể nào cho rằng, nó là của mình.
Đã, mấy tháng rồi.
Hắn bay qua Pháp tiếp tục việc học, nhưng cứ mỗi tháng lại đều đều trở lại Việt Nam, đi khắp các quán bar tìm cậu.
Cậu, đã từng thấy bước chân hắn đứng chờ dưới những cơn mưa dai dẳng của Sài Gòn.
Cũng đã từng thấy những bước chân uể oải buồn rầu của hắn khi không thể tìm được cậu.
Nhưng mà, thế giới của hai người vốn dĩ khác xa nhau nhiều lắm lắm.
Hắn, một tên con lai, bố mẹ đều là những tinh anh của tri thức, bậc cao của xã hội. Hắn có tương lai rực rỡ của hắn, cậu có quá khứ đầy ủ dột và đau buồn của cậu.
Sẽ thế nào nếu như cậu nói bằng thứ tiếng Việt rành rọt cho hắn nghe rằng.
Alex. Tôi thật sự còn không đếm được, đã nằm dưới thân bao nhiêu thằng đàn ông?. Từ những gã có vợ con hờ đến những tên bụng bia đem cậu làm quà tặng “ giao lưu “ trên bàn tiệc.
Gia Khôi bật cười lên, nước mắt rơi xuống má,
Cậu đốt một điếu thuốc.
Chí ít, bây giờ cũng có thể gọi là tự do.
Kẻ làm nghề nào thì phải biết luật của nghề ấy, thuốc lá, rượu. Biết thì phải biết, nhưng cũng chưa từng bao giờ cậu nghĩ rằng, một đêm này, hơi thuốc kia làm bạn quẩn quanh, cũng đã nửa bao rồi.
Alex.
Anh làm sao giống kẻ bên kia được chứ?. Hai người họ là trong sống chết tìm về bên nhau.
Còn tôi và anh, mãi mãi chỉ có thể là kẻ qua đường.