Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh

Chương 32: Chương 32: Anh yêu em (H)




Gia Khôi sắp bị tiểu đường mà chết.

Hai kẻ kia ngày ngày giờ giờ sát rạt bên nhau, trêu ngươi cậu đến trợn mắt.

Ba ngày rồi.

Đi tắm, đi ăn, đi ngủ.

Không một phút nào rời nhau, quái lạ hơn nữa là chẳng thò cả đầu ra ngoài cửa phòng.

Nửa đêm, khói thuốc khô cổ, Gia Khôi bước ra phòng khách lấy ly nước.

Lướt qua cánh cửa phòng kia mà lại dừng bước chân, nghĩ nghĩ một chút.

Gia Khôi áp tai lên cánh cửa phòng,

Đấy!

Y như rằng. Những âm thanh xấu hổ kia men theo vách cửa mà dò ra ngoài.

Gia Khôi lấy tay đỡ trán.

Hay là thôi không làm người tốt nữa?

Cứ làm hẳn người xấu đi cho rồi?

Hay là thôi không có nhận anh em gì sất nữa?

Cứ đòi tiền tên già đầu kia rồi tống cả hai ra ngoài cửa?

- --------

Trong phòng,

Thiên An ngượng nghịu muốn đẩy mái tóc kia ra khỏi ngực mình.

Thế nhưng chút sức ấy làm như có như không, khiến nơi đầu v* hồng rực càng bị mút thêm sưng thêm tấy.

- Ưm...

- A...

- Anh Nam...

Công Nam một bên tay ve vãn nơi đầu v* nhỏ, hàm răng bên này tựa như nghiến lấy, khiến thứ dưới háng nó cũng không ngoan mà rục rịch.

Ưm...

Đừng.. cắn nữa...

Sẽ.. sẽ đứt mất,

Công Nam đảo đầu lưỡi, tiếc nuối liếm qua vài lượt rồi mới rời khỏi khuôn ngực kia, tuốt chiếc áo phông trườn khỏi cổ nó,:

- Thiên An, có biết hôm nay là ngày gì không?

Nó biết chứ, đương nhiên là nó biết, chính là sinh nhật anh.

Nó đưa tay giữ lại đôi tay Công Nam đang mơn trớn sâu dưới cạp quần nó, ấp ứng:

- Nhưng... nhưng mà mới chỉ qua mười hai giờ một chút thôi?!

- Em... em chưa...

Công Nam rất nhanh cởi xong cả quần của mình, cạ côn th*t đã ngẩng cao kia nên giữa háng nó, áp xuống, cắn cắn lấy tai nó:

- Quà của anh đâu?

- .....

Nó khẽ xoay mặt đi, lại bị anh nắm cằm nó trở lại, ép nó đối với khuôn mặt đang tràn đầy dục vọng kia, hơi thở nóng rực phả ra ngay trên môi nó:

- Nếu em không tự bóc. Vậy, anh sẽ bóc giùm em.

- .....

Câu nói chưa dứt, bàn tay đặc chủng đã mạnh mẽ kéo cả đôi quần trong lẫn ngoài của nó ném xuống cuối giường,

- Ưm...

Môi nó bị hôn ngấu nghiến, hơi thở khó khăn tràn lên vành tai sóng đỏ, hai hạt đậu trên ngực lại thêm một lần bị nhay nghiến, xúc cảm từ đầu v* truyền đến vô cùng mĩ mãn, thích đến mức nó ngâm nga trong cổ họng.

Bàn tay kia dời xuống thân, tóm lấy côn th*t hồng nhỏ đang giật dậy, đưa tay sóc tới hai ba nhịp.

Nó ưỡn nảy cả eo,

- Thiên An, em cũng cương rồi?!

- ....!!!

Xấu hổ quá, nó muốn rúc vào chăn, nó không muốn nhìn,

Lại bị anh bắt được mà kéo ra, ánh mắt chân tình say đắm nhìn nó, vuốt ve:

- Thiên An, anh yêu em.

- Anh muốn có em. Anh không chờ được nữa.

Nó tan chảy rồi, nó bay bổng với một lời như thế, nó cảm giác như mình sắp òa ra vỡ nát,

Nó hạnh phúc, nó vui sướng ôm nhào lấy anh.

Nó để mặc anh hôn lên chiếc rốn sâu của nó, đốt lên trên người nó hơi lửa dục vọng bằng những dấu hôn trải dài, mỗi một nơi đôi môi vừa cất lên lời yêu đó đi qua, đều như rải rác sự nóng bỏng và nâng niu, nó rên đầy trong cổ họng, bật ra nuốt vào từng chút khoái cảm đê mê

Đôi chân thon nhẹ tách, đùi non một dài hồng ngân,

Anh vuốt ve, âu yếm, tỉ tê rất chậm rãi.

Nó suýt thì chết chìm mất rồi!. dương v*t nó nhỏ sánh trơn bóng đầu khấc, khát khao đón chờ, đôi mắt nó mơ màng khẽ díp lại tận hưởng.

Cho đến khi hai ngón tay kia đã banh rộng hậu huyệt nó sang hai bên, thọc mở ra vào, chút đau đớn mới kéo nó lại thực tại.

Nó a lên một tiếng.

Anh lập tức cúi xuống, đưa khuôn miệng mình bọc lấy dương v*t trước bụng nó, liếm láp, khôn khéo mút mát, hút sâu, lực hút từ trên môi anh vừa đủ nặng để nó cảm giác như đầu nấm đều bung nở ra, nhưng lại bật nhả đúng lúc,

dương v*t nhỏ được an ủi đến sung sướng, khiến nơi hậu huyệt kia không khỏi mềm ra, Anh nhồi thêm ngón thứ ba vào,

- Ân... Ưm...

Vách thịt bị căng rộng khiến nó khó chịu, anh ngưng động, vuốt ve mép thịt xung quanh hậu huyệt, ngón tay khéo léo gẩy nhẹ hai túi ngọc phía dưới, phối hợp với động tác mút mát không ngừng lên xuống trên dương v*t nhỏ của nó.

Miệng huyệt bớt căng thẳng hơn, mấp máy cuốn lấy từng khớp ngón tay,

Bàn tay nó cấu dưới ga giường nhăn thành một nhúm, nó lắc đầu giãy ra.

- Em.. sắp.... sắp...

- Đừng...

Từ hai hòn ngọc nhạt màu đã muốn co xoăn lại, đến mỗi đường gân mạch da nơi đầu nấm đều được lưỡi kia bao bọc tỉ mỉ, nơi hậu huyệt hai ba ngón tay khẽ trêu chọc, lần tìm.

- Ahhhhhhhhh!!!!

Nó nảy người lên, không tự chủ mà cong eo, bắt chước động tác đưa đẩy ngập khuôn miệng anh,

Công Nam đáy mắt tràn đầy ý cười,

Đưa miệng rời khỏi.

Nó hoảng hốt quá, nó ưỡn eo lên thêm một chút, lại thấy cả côn th*t như vậy mà hẫng ra ngoài, khuôn miệng nóng ấm không còn bao bọc lấy, chút gió lạnh bên ngoài như ùa vào.

Nó nức nở lên.

- AAAA!!!!

Anh đi vào rồi!

côn th*t nóng đến dọa nó lùi cả về phía sau.

Nó thét đến khàn cổ, nó quên mất luôn rằng ngoài kia thậm chí là phòng khác cũng đều có thể nghe được.

Anh áp xuống, khuôn mặt đã vã chút mồ hôi hôn tràn lên môi nó:

- Nhỏ giọng một chút,

Nó ấm ức:

- Nhưng.. nhưng... của anh to quá.

- Em... đau...

- Đau lắm...

Công Nam thương xót:

- Không sao, không sao, chịu khó một chút.

Nó gật đầu. Cắn chặt môi.

- A....

Công Nam vừa đưa đẩy rất nhẹ, cố gắng kìm chế từng con nơ rôn chạy khỏi não muốn làm liều.

Anh không muốn làm nó sợ, càng không muốn ký ức của lần đầu tiên kia trở về, thế nên hết sức nhẹ nhàng, vừa cố gắng hôn lấy nó, mơn trớn nó, đưa đẩy thật nhẹ, mỗi một lần rút ra,dịch ruột tràn theo,miết lên từng mép thịt như muốn đốt cháy anh, mỗi một tấc da, mỗi một đường gân nổi lên căng cứng, rát ngứa như ngàn ngàn con kiến cắn chích, sướng đến tê dại, cũng là khổ đến tê dại.

Công Nam nghiến răng, vách tràng non nớt cứ siết, cứ siết, anh liên tục phải hít từng ngụm hơi dài để khống chế bản năng chiếm hữu điên cuồng,chỉ sợ sẽ phá nát nơi hậu huyệt non mềm kia mất...Chỉ đành dồn lực xuống bàn tay chai sạn sóc liên tục cậu em nhỏ vì đau mà hơi rủ kia của nó.

Nó vừa sướng, vừa đau, không biết phải làm thế nào cho phải, bật ra:

- Không cho anh sờ!!!

- Bỏ tay... ư.. đừng.. không cho...

- A...

- Ưm....

Khi côn th*t đã có chút quen thuộc, hậu huyệt kia không còn quá ép chặt đến khó chịu nữa, anh bỗng nhiên nhấc hẳn eo nó lên khỏi giường, khiến đầu nó ngưỡng hẳn về phía sau, chạm xuống ga, chiếc eo thon uốn thành một đường cong tuyệt đẹp, đầu v* nhỏ nhìn từ trên xuống sưng trướng thành vòng, mời gọi đến điên người.

Không thể nhịn nổi, máu mũi anh sắp chảy ra mất....

Anh nhắm điểm chết người kia của nó, dồn sức,

Thúc.

A....

Thúc,

Hự...

Hự...A...

Không...

Chết... chết em mất...

Khoan...

Hự... a....

Mắt nó mở lớn ra, đôi tay cào lên đùi anh thành một đường sâu rớm đỏ.

Từng cú thúc dồn đem theo sức lực từ chiếc eo cứng rắn kia dập đến khiến nó không thể nào kìm cho nổi,

Chết.. chết... thích chết em rồi...

A.....!!!!

Nó bắn phụt ra sau mấy chục nhịp đỉnh điên cuồng, tinh dịch trải đầy trên ngực anh,

Nó há miệng thở dốc, bên miệng nó, chút nước bọt nhỏ không kịp nuốt, nương theo khóe môi tràn ra...

A....

Anh kéo người nó dậy, để nó đối diện với mình,

Nó gục đầu bên tai anh, mắng nhỏ:

- Anh.... Đã nói là nhẹ nhàng....

Anh không trả lời nó được nữa, côn th*t kia của anh trướng đến sắp nứt ra,

Anh lập tức dồn lên những cú thúc sâu từ dưới lên, khiến đôi cánh mông của nó tưởng như sắp tách ra làm đôi, đập xuống đùi anh những tiếng va chạm đầy dâm dục.

- A...

- Sắp...

- Sắp không được rồi.

Đáng ghét!

Nó muốn mắng anh!

Tại sao anh...

Hự... A.

Anh... cứ nghiền vào một điểm đó của nó...Nó...

Nó không chịu được, nó hét bật lên theo từng cú hất từ dưới lên kia, lắc lư rên rỉ.

- A....

- Thích quá....

- Thích...

- Nữa... Mạnh một chút.. Ư...

Nó bắn thêm một lần. Tay nó cào ra thêm hai đường trên lưng anh.

Trên ngực anh, ngực nó, tinh dịch vẽ lên những màu trắng nhờ nhợt, phủ lên vành tim hai người.

Anh không nỡ dày vò nó thêm, cũng nhanh chóng xuất theo.

Nơi hậu huyệt nóng giật từng đường gân co rút, anh thở đứt thành từng hơi nhỏ, rền rĩ hôn lên môi nó, dải trắng nhờ phun đầy dưới huyệt, bám lên đùi anh thành mảng trắng lớn, hai cánh mông nó một màu đỏ rực vì đôi bàn tay to lớn bóp lấy dồn đẩy biết bao nhiêu lần.

Thiên An...

...Thiên An...

Yêu em...

Nó, ngủ gục trên vai anh từ khi nào cũng chẳng biết.

Nhưng nó biết, anh yêu nó.

Anh thực sự yêu nó. Giống như là, nó đã yêu anh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.