Rạng sáng,
Nhìn lồng ngực đầy dấu hôn kia đang ấp lên người anh say ngủ,
Công Nam hôn nhẹ lên trán nó, đỡ người rời khỏi.
Nó lập tức choàng lấy anh, trên khuôn mặt còn chút phảng phất lo sợ.
Anh lại không đành lòng, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nó nhịp dịu dàng,
Suốt ba đêm này, kể từ khi gặp lại nó.
Việc duy nhất nó muốn làm, là ôm anh, nhìn anh, và cười với anh.
Tâm trạng nó vô cùng bất ổn, liên tục giật mình, một đôi khi còn hoảng hốt bật dậy, nức nở khóc.
Nó sợ.
Nó sợ chỉ là một giấc mơ thôi.
Thế nên anh cũng chỉ đành với tay lên chiếc điện thoại kia, nhắn tin lại cho Hữu Thọ một dòng.
Trên đời này với anh bây giờ, không còn việc gì quan trọng hơn việc dỗ dành trấn an nó nữa, bởi lẽ quãng thời gian qua đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Làm sao một đứa trẻ chỉ mới hơn mười bảy tuổi, đã phải trải qua cả những điều thương tâm liệt phế đến như vậy?
Anh không quên được, cũng sẽ không bao giờ quên đi, rằng, nó vì anh, vì yêu anh, mà đã chịu tổn thương đến mức nào rồi?!
Như một con thú hoang bày bán ngoài kia, để người ta đánh giá từng phần cơ thể ư?
Hổ cụt tám nhát chỉ cắt ngang thân đứt rời vẹo vọ,
Tên Cường vẩu kia anh cũng hận rằng vì còn để làm nhân chứng sau này, nếu không cũng đã một tay băm nát.
Thiên An của anh, cậu bé nhỏ của anh, những ngày nằm dưới từng lốp xe tải nghẹt mùi xăng khét truy lùng tìm kiếm, hay một ngày trời nấp đi không ăn không uống.
Anh, đều nhớ đến em.
Mỗi một giây trôi qua chìm trong suy nghĩ rằng, em giờ này đang đau đớn dằn vặt chờ anh đến cứu, càng đau thương, anh lại càng phải dằn bản thân mình cương quyết hơn nữa, cứng rắn hơn nữa.
Ôm em trong tay bình an một đêm này, là điều mà chính anh cũng nghĩ rằng mình đang mơ!.
Người nhà sao?!
Đính hôn sao?
Những thứ màu mè trát bên ngoài đẹp đẽ là thế, lại thối nát và giả dối đến cùng cực.
Chỉ có em, chỉ có em yêu anh bằng chính con tim không phủ chút nào so đo tính toán. Yêu anh đến mức mỗi một vết thương trên người em, lại chỉ do anh mà ra.
Nắm lấy cổ tay thon gầy, những vết bầm tím tuy đã hết, nhưng những vết trầy xước hằn thành những vệt sẹo mờ này, bóp từng hơi thở của anh trở lên si dại.
Thiên An.
Chú mèo nhỏ của anh, tất cả những gì em đã trải qua, anh sẽ thay em đòi lại – từng thứ một.
Bất cứ kẻ nào đã từng tổn thương em, anh cũng sẽ thay em trả lại cho chúng – tất cả.
- ---------
Đầu bên này điện thoại, Hà Nội.
Hữu Thọ thật sự có xúc cảm muốn tông phi qua màn hình cái điện thoại đấm chết tên khốn kia!
Tự dưng vì hắn mà anh bị kéo vào một đống những rắc rối không đáng có, còn bị tạm thời ngưng hết quyền hạn của đặc cảnh.
Đã thế còn phải cày như trâu như bò, kết quả thì hắn vừa tìm được Thiên An, lại ném ngay vào mặt anh một tảng bơ bự chảng,
Để anh loay hoay xoay sở đến rạng sáng thế này chẳng được nghỉ ngơi.
Hắn thì ngon rồi! Giờ này mà nói bận?!
Bận cái gì lúc bốn giờ sáng?. Hay lại bận đem xách người “anh em nhỏ” của hắn ra trận.
Hữu Thọ oán thán một hồi.
Thế nhưng mà nói trắng ra thì bản thân cũng rất hứng khởi. Vụ án buôn người này nếu phá xong, đương nhiên ghi công dưới chân anh không ít.
Hữu Thọ nhu nhu mắt, rồi lại tiếp tục lạch cạch trên bàn phím, tổng hợp lại hồ sơ, những bản ghi âm, bằng chứng, và thâu tóm cả đường đi của tên Cường vẩu. Tất cả cũng sắp hoàn thiện.
Hòm hòm xong đống file, cũng muốn thở dài một hơi,
Thậm chí còn có phần “ tội nghiệp “ tên kia.
Giàu cũng có cái khổ của giàu.
Ai mà ngờ được cơ chứ?
Hắn như thế mà bị chính anh ruột mình hãm hại, đã thế còn bị “ yêu tinh” quấn.
Hữu Thọ càng nghĩ càng thấy không thể tiêu hóa nổi.
Vì đồng tiền, người ta quả thực không từ bất cứ thủ đoạn nào, từ ruột thịt cho đến một cô gái với vẻ ngoài quá ư là hoàn hảo.
Nếu không phải chính tay mình phá vụ án này, nghe kể lại cũng khó lòng mà tin,
- ---------
Sau khi bị ném lại về nhà, tạm thời tước đi thân phận đặc cảnh, Hữu Thọ cũng không hề một chút nhàn rỗi, liên tục điều tra theo dấu vết những hướng đã bàn bạc với Công Nam trước khi rời đi.
Thông qua góc độ của chiếc camera quay lại đoạn video kia, kết hợp với tất cả những video truy xuất vào hệ thống an ninh quay xung quanh các cổng và góc khuất bên ngoài nhà Công Nam tra lại,
Khẳng định từ thời gian ngăn vách phần bếp làm bánh riêng kia ra đến thời điểm đoạn video được quay, không hề có bất cứ kẻ khả nghi nào tới biệt thự này.
Tất cả các danh sách người ra vào đều được quét kỹ càng.
Trân Châu xuất hiện ở đó cũng là sau thời điểm đoạn video được ghi lại.
Như vậy, điểm khoanh vùng tập trung vào những người trong gia đình Công Nam.
Hơn mười người bao gồm cả người làm lẫn Bà Quỳnh Chi, Công Tuấn, Như Lan, Bác Liễm... đều được liệt kê.
Khoảng thời gian khá dài, không thể biết được chiếc camera đó được gắn khi nào, lại không hề có video quay lại những đường lối dẫn vào bếp khiến cho phạm vi nghi ngờ quá rộng.
Thế nhưng Công Tuấn cuối cùng vẫn có điểm sai sót.
Tuy rằng đã xóa triệt để nguồn ip, không thể tra ra được nguồn gốc của Email giả mạo tố cáo nặc danh đó, nhưng thời điểm đơn tố cáo được gửi đi, cũng đồng thời trùng khớp với thời gian mà tất cả các vị trí chủ chốt của Chuỗi Ngọc nhận được.
Nếu là một người có hiềm khích với Công Nam cố tình, thì cũng không thể ngay một lúc có trong tay danh sách toàn bộ thông tin các vị trí chủ chốt kia một cách quá đầy đủ như vậy. Bởi lẽ có rất nhiều vị trí là người đứng sau Chuỗi Ngọc đỡ đầu, không hề được công bố ra ngoài, chỉ có những người cốt cán trong Chuỗi Ngọc mới nắm được.
Và tại sao, ngay sau khi Công Nam rời đi, Công Tuấn rất nhanh liền đã tìm về hai “ bạn trẻ” có ngoại hình tương đồng để xử lý hình ảnh phản biện lại đoạn video kia, gỡ tội cho Công Nam?.
Một loạt những nghi ngờ đặt ra.
Công Nam và Hữu Thọ quyết định chơi một ván bài.
Hữu Thọ đã tìm gặp hai “ bạn trẻ “ kia.
Nhồi một đống tiền, lại thêm hăm dọa đủ kiểu, cuối cùng cũng biết được.
Công Tuấn là tìm tới bọn chúng trước cả khi đoạn video được phát tán!.
Sự chuẩn bị này, chính là sai lầm không thể cứu vãn được của Công Tuấn.
Chân tướng lộ tẩy.
=======
Hai ngày sau.
Hữu Thọ hối thúc Công Nam lập tức trở về.
Anh cùng một số anh em ngoài kia đã tóm gọn tên Cường vẩu.
- -------
Trên bục cửa,
Thiên An không muốn anh rời đi.
Nó cúi đầu nhận cái ôm của anh, từng đầu ngón tay run run chạm vạt áo.
Anh cố gắng trấn an nó:
- Thiên An, nghe anh nói. Anh thực sự phải về nhà một chuyến.
- .....
Nó lặng im một hồi lâu không nói. Thế nhưng ánh mắt kia như giằng xé sự kiên quyết kia của anh:
- Anh Nam,
- Em không muốn trả thù hay gì cả,
- Em chỉ muốn ở bên cạnh anh như những ngày qua thôi... được không?
- Em... em cũng sẽ không ép anh mặc quân phục cho em xem nữa.
- Cứ sống như thế này thôi... Em...
Nó không nỡ,
Anh cũng nào có nỡ,
- Thiên An, Anh chưa thể mang em về cùng, là sợ em tổn thương, là lo lắng cho em.
Nó lắc đầu:
- Em biết, nhưng... em vẫn không muốn xa anh.
- Tin anh. Anh sẽ sớm xử lý xong xuôi, sẽ lập tức quay trở lại đây.
Gia Khôi khiếp cái cảnh mùi mẫn này quá, đã như thế suốt cả tiếng rồi mà vẫn chưa xong, liền trực tiếp bước ra, giằng người vào phía trong nhà,
- ???!!
- Rầm!
Cánh cửa đóng mạnh, Gia Khôi hất hất tay về phía Công Nam:
- Mau, đi đi đi!
- Nhanh không lại lỡ chuyến bay!.
Công Nam ngẩng đôi mắt lưu luyến, dõi sâu vào trong.
Rồi dứt khoát, xoay bước.
Nó chậm rãi bước ra, đặt tay lên cánh cửa kia.
Những ký ức kinh hoàng nó chưa thể nào gạt ngay đi được.
Thế cho nên, đương nhiên là nó sợ.
Gia Khôi lặng người, thở dài một hơi.
- Thôi được rồi, vào nhà đi.
Nó xoay đầu lại, ngượng ngùng nói với cậu một câu:
- Cảm ơn... anh...
- Anh trai.
- Cảm ơn anh,anh Khôi.
Gia Khôi nghe một câu này, cảm thấy cả người đều thư thái ra mấy phần, xoa xoa đầu nó:
- Tốt rồi.
- Xem nào, trưa nay thích ăn cái gì?
- Để em nấu cho.
- Em biết nấu ăn à?
- Vâng. Em có biết một chút.
Gia Khôi cười vang lên hớn hở:
- Ôi một tỷ hai cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi này!
Nó nhoẻn miệng cười,
- ------
Trưa hôm đó, Gia Khôi đang vuốt cái bụng no căng,
Nó ngập ngừng hỏi:
- Anh Khôi,
- Hửm?
- Anh, vì sao lúc đó anh lại cứu em?
- Còn nữa... em chưa dám hỏi. Bố mẹ anh đâu, vì sao... vì sao... anh lại...
Gia Khôi biết nó định hỏi cái gì, liền cười xòa giùm nó:
- Anh là trẻ mồ côi.
- Làm trai bao cũng là bất đắc dĩ kiếm cơm thôi.
Nó mím chặt môi.
- Vậy... sau này có em, còn có... có cả anh Nam nữa.
- Anh sẽ không phải buồn, em cũng sẽ coi anh thực sự như anh trai em vậy.
Gia Khôi nhún vai:
- Ai nói anh buồn?. Giờ không phải tiếp khách, không phải chịu đựng đủ kiểu làm nhục, anh vui chết đi được ấy chứ.
Nó mãi mới ấp úng trả lời:
- Anh đừng giấu em.
- Trong phòng anh toàn là tàn thuốc lá, còn có... em thấy anh uống rất nhiều rượu.
- ....!
Trên khuôn mặt xinh đẹp đã có phần hốc hác kia, nở ra một nụ cười che đậy.
- Không có gì đâu.
- --------
Thế nhưng, nó không tin lời Gia Khôi,
Nó biết rõ Gia Khôi thật buồn,
Nó nghe lời anh Nam của nó rồi, nhân một dịp Gia Khôi chạy ra ngoài mua chút thức ăn, nó tóm sống được cái điện thoại đang sạc pin trên kệ.
Anh Nam của nó nói, thời buổi này cái điện thoại dính chặt vào người, tâm tư gì đều qua đó đoán được vài phần.
Nó không muốn lén lút thế này, nhưng nó rất muốn cùng Gia Khôi chia sẻ.
Gia Khôi là người đã cứu nó thoát khỏi hang ổ kia,
Nếu không có Gia Khôi, có lẽ nó đã bị đánh đến chết, hoặc cũng là bị vứt lên giường mặc người ta làm nhục.
Nó rón rén rón rén cầm lấy điện thoại, vẽ theo hình mật khẩu mà Gia Khôi vẫn lướt,
Mở phần tin nhắn ra, có tới hơn 20 cái tin nháp không gửi đi. Đều để dành cho một số điện thoại duy nhất, lưu là “ Chuối lai “.
Người kia với Gia Khôi có quan hệ thế nào nó không biết, nhưng nội dung trên đó, nó có thể hiểu được một chút ít.
Đều là những sự dằn vặt không cách nào thoát. Cũng giống y như lúc nó tỉnh dậy từ trên giường bệnh kia, đều là tự hỏi rằng, mình, liệu có xứng hay không?
Nó bặm môi. Âm thầm ghi lại số điện thoại của người có cái tên “ chuối lai” đó.